Đây là lời thật lòng, nếu bệnh phát sớm, còn viện ở đây, ông cụ Lâm về quê sẽ đổ bệnh, vì thiếu thầy thiếu thuốc mà qua đời năm , thậm chí kịp đón cái Tết năm 67.
chính vì quá chân thành, khi đôi mắt trong veo , trong lòng ông cụ Lâm mới càng thêm chua xót, lặng lẽ ôm cô bé một lúc lâu mới rời .
Nhìn chiếc xe ông cụ Quý sắp xếp đưa khuất bóng, Quý Đạc cõng cô lên cao hơn một chút, "Về thôi."
Lâm Kiều gật đầu, cõng về phòng , tháo mũ, khăn quàng cổ, cởi chiếc áo bông dày .
Quý Đạc đang định cầm áo treo lên, Lâm Kiều nắm lấy tay , chính xác hơn là ngón tay .
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chỉ thể nắm hai ngón tay của , ngẩng đầu lên, "Anh Quý Đạc, nhất định đối xử với em đấy nhé."
Lúc đó Quý Đạc chỉ ném luôn chiếc áo bông nhỏ tay xuống, "Anh rửa chân cho em, mặc quần áo cho em, còn đủ với em ?"
" mà mắng em." Lâm Kiều lý lẽ hùng hồn. Lần Quý Đạc thật sự ném áo xuống.
kịp để lên tiếng, cô dùng giọng trẻ con non nớt hờn dỗi: "Bây giờ mắng em nữa ."
Quý Đạc thật sự nghẹn lời, đối mặt với một cô bé nhỏ nhắn mềm mại như , thể giống như ở bên ngoài, hung dữ thế nào thì hung dữ.
Thấy gì, Lâm Kiều lay lay ngón tay , "Ông nội với đều , đối xử với em một chút, ạ?"
Quý Đạc trừng mắt cô một lúc lâu, cuối cùng cam chịu nhặt áo lên, "Biết thế thì để em cùng luôn cho ."
"Anh gì cơ?" Giọng lầm bầm quá nhỏ, Lâm Kiều rõ.
"Không gì." Quý Đạc búng nhẹ trán cô, "Anh đúng là nợ em , may mà sinh cho đứa em gái nào."
Lâm Kiều lấy tay nhỏ che chỗ búng, chỉ , "Em Quý Đạc là nhất mà."
Lão cán bộ khi trưởng thành dễ dỗ dành như , càng đáng yêu như thời niên thiếu.
*****
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-99.html.]
Đợi đến khi những nốt thủy đậu Lâm Kiều biến mất thì đến cuối năm, ông cụ Quý cũng nhận thư của ông cụ Lâm gửi về khi về quê.
Gửi kèm theo thư còn quần áo may cho Lâm Kiều, và hai mươi đồng kẹp trong tờ giấy thư, rõ ràng là Lâm Kiều ăn ở nhà họ Quý công.
"Lão Lâm ." Ông cụ Quý trừng mắt hai tờ tiền.
Nông thôn kiếm tiền khó khăn, cả năm cũng chẳng kiếm bao nhiêu, hai mươi đồng , chắc là cả tiền trợ cấp liệt sĩ của Lâm Thủ Nhân cũng lấy .
"Nếu ông tính cách , thì ông thể thiết với ông như , còn định cả hôn ước cho con cháu chứ?"
Từ Lệ gấp mấy bộ quần áo nhỏ nhà họ Lâm gửi đến, "Nhà họ Lâm may thì cứ để Kiều Kiều mặc đồ nó may , bộ chuẩn để qua Tết cho con bé mặc."
Mặc đồ may, dù cũng là một tấm lòng, cũng đỡ để một lưng .
Có vài lời cần , ông cụ Quý cũng hiểu, đặt hai tờ tiền xuống, "Chuyện tiền nong cũng nên với họ một tiếng."
Lúc đầu ông còn cảm thấy hai đứa chênh lệch bối phận một chút, bây giờ xem , hôn ước gả cho con thứ hai cũng .
****
Sáng sớm ngày 30 Tết, Lâm Kiều bộ quần áo mới Lưu Ngọc Lan may cho.
Áo vải hoa nhỏ màu đỏ, quần vải xanh, ống tay áo và ống quần đều chừa một tấc, như sang năm cao thêm một chút vẫn mặc .
Thay xong, Lâm Kiều giường, ngẩng đầu hỏi Quý Đạc: "Anh Quý Đạc, ?"
Quý Đạc đang giúp cô nhét lót giày trong giày, thuận miệng "Ừ" một tiếng.
Anh ? Mà "Ừ" . Lâm Kiều nghẹn lời.
nghĩ đến gu thẩm mỹ của lão cán bộ , cô quyết định hỏi nữa, tự xuống mép giường giày.
Kiểu dáng và chất liệu quần áo thời cũng chẳng gì đáng hỏi, giày cũng .
Chỉ Từ Lệ, thấy Lâm Kiều theo Quý Đạc ngoài, lập tức bắt đầu khen ngợi.