Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 97

Cập nhật lúc: 2024-12-09 02:17:17
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến thứ ba chạm mặt đường hẹp, đối phương còn kịp mở miệng, Lâm Kiều bộ xông tới, mấy đứa trẻ nghịch ngợm lập tức chạy tán loạn.

Cố Thiếu Trân ngây , đây đều là cô bé tránh mặt chúng, từ bao giờ thấy chúng tránh mặt khác chứ.

Khi thấy cô bé mở to đôi mắt, Lâm Kiều cố tình mặt nghiêm túc, "Trẻ con lời thì chỉ cần đánh một trận là xong. Một trận đủ, thì đánh hai trận."

Có lẽ cô khi những lời trông đáng yêu đến mức nào. Nói đến trẻ con, ai thể trẻ con hơn cô?

Cố Thiếu Trân nhịn nén miệng , nhưng xong chút lo lắng, "Em như , sẽ phiền Quý Đạc chứ?"

Có lúc cô bé quá hiểu chuyện, nhút nhát và tự ti, nên dù ức h.i.ế.p cũng dám .

việc ức hiếp, càng nhịn thì khác càng thấy bạn như một quả hồng mềm dễ bóp nát, ngược những cứng cáp gai sẽ ai đụng .

"À." Lâm Kiều quyết định thẳng: "Nếu em bắt nạt, thì Quý Đạc cũng sẽ đau lòng mà."

Đây là một góc mà Cố Thiếu Trân từng nghĩ tới, liền ngẩn .

Lâm Kiều giơ một ngón tay lên, "Không chỉ Quý Đạc, mà ông bà nội và Đại Vĩ cũng sẽ đau lòng."

Cô đếm thật sự khá lộn xộn, nhưng cô chỉ cho Cố Thiếu Trân , "Bây giờ thì , họ dám nữa, Quý Đạc, ông bà nội và Đại Vĩ cần đau lòng vì em nữa."

Năm sẽ là bắt đầu của mười năm u ám, thật, Lâm Kiều chút sợ.

thể ở đây bao lâu, thể gì để đổi phận của Cố Thiếu Bình và Cố Thiếu Trân, chỉ thể nghĩ cách dạy Cố Thiếu Trân nên im lặng mà chịu đựng.

Đừng im lặng, đừng để khác nghĩ ngay đến bạn như một quả hồng mềm, gì thì .

Đừng im lặng, Cố Thiếu Bình sẵn sàng vì cô, Quý Đạc và Tô Chính cũng sẵn lòng.

Nếu ai dám tay thì sẽ đau , xem đối phương còn dám gì cô bé .

Lâm Kiều Cố Thiếu Trân hiểu , nhưng ít nhất chỉ cần cô còn ở đây, ai thể bắt nạt cô bé, ai thể lấy lợi ích từ tay cô.

Lâm Kiều lắc lắc sợi dây, , "Nếu họ đến mà Quý Đạc ở đây, chị giúp em đánh họ nhé!"

Đôi mắt của cô sáng rực đầy niềm tin, Cố Thiếu Trân như , bỗng cảm thấy một trách nhiệm rõ ràng, "Được, ."

Kết quả do Lâm Kiều miệng quạ đen , mà xong vài ngày, Quý Đạc bệnh.

Hôm đó, Yến Đô mới một trận tuyết rơi, mái nhà và ngọn cây đều phủ một lớp trắng muốt. Vì thế Lâm Kiều đeo một đôi găng tay dày, cộng thêm áo bông, khăn quàng và mũ, khi theo Quý Đạc ngoài, cả cô như quả cầu, gần như thể leo lên lưng .

"Em ?" Quý Đạc thấy cô nhảy hai ôm , nên đầu bế cô lên.

Thực sự là bế, bế nách, Lâm Kiều ngỡ ngàng mất vài giây mới nhớ đạp chân, "Anh thả em xuống!"

Từ Lệ thấy cũng nhịn với con trai, "Đừng Kiều Kiều ngã."

"Biết ." Quý Đạc bế khỏi sân, nhưng vẫn cẩn thận trượt chân.

Lúc đó Lâm Kiều vẫn nhận điều gì đúng, nhưng khi bao xa, thì Quý Đạc cũng bắt đầu trượt tay bế cô.

Cảm giác như đang rơi xuống, Lâm Kiều theo phản xạ ôm chặt cổ , má nhỏ dựa mặt , mới phát hiện mặt nóng.

Sợ rằng cảm giác sai, cô kéo găng tay xuống, trực tiếp nhét bàn tay nhỏ cổ Quý Đạc.

Thiếu niên phản ứng chậm hơn bình thường nửa nhịp, "Em ?" "Anh ốm ," Lâm Kiều , "Anh đang sốt."

"Là do tay em lạnh thôi." Quý Đạc vẫn tin, Lâm Kiều liền đầu gọi

Cố Thiếu Bình, "Anh Thiếu Bình, mau xem, ốm ?"

Cố Thiếu Bình đến sờ thử, Quý Đạc thật sự đang sốt, hơn nữa mắt tinh, còn thấy mụn nước mới nổi cổ Quý Đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-97.html.]

Thế là chơi nữa, mấy trở về, Từ Lệ nhíu mày, "Bị thủy đậu ."

Thời giống mấy chục năm , thủy đậu cách chữa trị nào, chỉ thể chờ nó tự khỏi.

Vì Lâm Kiều còn nhỏ, đúng là lúc dễ lây nhiễm nhất, từng thủy đậu nên cách ly với Quý Đạc.

Quý Đạc một giường trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy căn phòng trống trải.

Cũng Lâm Kiều ồn ào, cô bé phần lớn thời gian đều yên tĩnh, yên tĩnh ăn vặt, yên tĩnh ngủ, yên tĩnh chơi bi bên cạnh . Trước đây bài tập trong phòng, chỉ cần ngẩng đầu lên luôn thể thấy cô bé nhỏ nhắn ngoan ngoãn đó.

Điều khiến quen, cầm truyện tranh cuộn tròn trong chăn xem, bao lâu nhịn ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé .

Kết quả ngẩng đầu, liền thấy bên bệ cửa sổ lộ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc.

Anh nhịn trừng mắt , "Bên ngoài lạnh ? Em cứ tỳ ở cửa sổ gì?"

Bên ngoài đương nhiên lạnh , Lâm Kiều nhỏ con, còn kiễng chân mới thể thấy tình hình trong phòng.

chút lo lắng cho , dù lúc cô quen Quý Đạc, Quý Đạc mạnh mẽ, dường như bao giờ ốm, Quý Đạc bây giờ chỉ là một thiếu niên thủy đậu.

Mà cô cách ly, thậm chí ở cửa sổ một lúc, chân cũng kiễng nữa mà hạ xuống.

Lâm Kiều nghỉ ngơi một chút, kiễng chân định , thì tay thiếu niên gõ lên cửa kính, "Mau trở nhà cho ."

Gõ mạnh như , xem chắc là vấn đề gì, Lâm Kiều yên tâm rời . Chưa đến hai ngày, cô cũng dính chưởng.

Buổi sáng thức dậy, liền cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, còn ngứa ngáy, mặc dù mặc quần áo vẫn gãi .

Lâm Kiều là linh hồn của trưởng thành, lập tức nhận , tám phần là cũng thủy đậu.

Sau đó cô nghĩ nghĩ, tranh thủ lúc Quý Đạc đến ăn sáng liền kéo Quý Đạc : "Nói cho một tin , chúng cần cách ly nữa ."

Lâm Kiều dám đảm bảo, lúc đó biểu cảm của thiếu niên nhất định là ngẩn , đó mặt đen .

Lâm Kiều cũng thủy đậu, buổi tối nên chăm sóc thế nào thành vấn đề.

Vì là linh hồn của trưởng thành, nên từ khi dọn đến cô kiên trì ngủ một một phòng, ngủ cùng Từ Lệ và ông cụ Quý.

Bây giờ bệnh , nếu đêm vẫn ngủ một , Từ Lệ và ông cụ Quý chắc chắn sẽ yên tâm. cùng ngủ với ông bà cụ, Lâm Kiều .

"Để con bé ngủ ở phòng con , dù con cũng gần khỏi ." Cuối cùng Quý Đạc mở miệng.

Từ Lệ và ông cụ còn định phản đối, nhưng thiếu niên ôm gối và chăn nhỏ của Lâm Kiều sang phòng .

Tối hôm đó khi ngủ, thậm chí chuẩn một chậu nước ấm, ôm cô bên giường rửa chân cho cô.

Đó là đầu tiên Lâm Kiều nắm lấy mắt cá chân trong tình huống như thế.

Dù chân cô nhỏ, bắp chân ngắn, nhưng cảm giác Quý Đạc đang kéo đôi tất nhỏ của cô, cô vẫn theo phản xạ co chân .

Lúc tay Quý Đạc còn dài và thon, sức mạnh như , nhưng nắm lấy cô vẫn đủ sức, thậm chí còn cô với vẻ kiên nhẫn, "Đừng động đậy."

Hoàn giống như đối xử với Niệm Niệm, dù đạp, vẫn vô cùng kiên nhẫn, còn hôn hít đôi chân của Niệm Niệm.

như , cũng đang thực hiện câu của chính , coi cô như con gái?

Lâm Kiều còn cử động nữa, để cho thiếu niên đặt chân chậu nước, còn nhăn mặt , "Sao hôi ?"

Lâm Kiều chịu thua, "Chẳng chân cũng hôi ?"

Quý Đạc suy nghĩ một chút, thật sự dám chân hôi.

Cuối cùng cũng gì nữa, rửa sạch chân cho Lâm Kiều vài cái, để cô chăn.

Tuy cô chỉ bệnh nhẹ nhưng giữa đêm Lâm Kiều bắt đầu thấy nóng, theo phản xạ tìm kiếm nguồn nhiệt, tuy ngoài miệng cô thật phiền phức, nhưng vẫn chút do dự ôm Lâm Kiều lòng .

Loading...