Năm 1965, bóng rổ, bóng đá ở trong nước tuyệt đối là đồ hiếm, ở quê đều là lấy giấy báo cuộn thành quả bóng để đá. Cả đám một đoạn mới tìm một sân bóng rổ ngoài trời.
Nói là sân bóng rổ, thực cũng chỉ hai cái rổ, rổ còn lưới, mặt đất chỉ dùng vôi trắng vẽ sơ sài vài đường.
Tuy nhiên vì bóng hiếm, nên sân bóng cũng ai tranh giành, Quý Đạc đặt Lâm Kiều xuống bên sân, nghĩ nghĩ bế cô lên bằng cách kẹp nách, di chuyển xa hơn một chút.
Nói thì hai cũng chỉ cách chín tuổi, đây Lâm Kiều ở chung với , bao giờ cảm thấy hai chênh lệch nhiều như .
Lâm Kiều mười tám tuổi và Quý Đạc hai mươi bảy tuổi, chỉ khác một chút về độ trưởng thành. Lâm Kiều ba tuổi rưỡi Quý Đạc mười hai tuổi, giống như một cô bé nhỏ xíu.
Quý Đạc chỉ cần nhấc cô lên, thậm chí tốn nhiều sức lực, "Cháu cứ chơi ở đây, chạy lung tung."
Nói xong mới nhớ , "Biết mang theo vài quả bóng."
Lâm Kiều là đứa trẻ ba tuổi rưỡi, thể chạy lung tung, chỉ gật đầu, "Em sẽ ở đây."
Thiếu niên vẫn yên tâm, "Cũng sân bóng, nếu ai va hoặc bóng rơi trúng thì sẽ đấy."
Lâm Kiều nhúc nhích, liên tục gật đầu, thậm chí còn tìm một tảng đá lớn lên, biểu thị rằng sẽ ở đó.
"Hay để em chơi với em nhé?" Có thấp giọng đề nghị.
Khi thấy Lâm Kiều về phía , cô bé chút e dè, nhưng vẫn lặp , "Để em chơi với em ."
Lâm Kiều sang, phát hiện đó là Cố Thiếu Trân, đang ôm sợi dây cùng con .
"Được." Quý Đạc khá quen với em gái của bạn, liền nới lỏng vẻ mặt đang nhíu .
Vừa lúc đó, Tô Chính gọi Quý Đạc, "Cậu chơi ?" Thiếu niên lạnh lùng đáp lời, vội vàng sân.
Hiện tại chỉ còn hai bé gái. Cố Thiếu Trân Lâm Kiều nhưng dám nhiều. Lâm Kiều thì thoải mái, đôi mắt to dừng đồ vật trong tay cô bé, "Chị ?"
"Ừm." Cố Thiếu Trân gật đầu, nghĩ một chút đưa đồ cho Lâm Kiều, "Cho em chơi."
Cô bé thật sự hào phóng, dù chỉ gặp mặt đầu nhưng vẫn sẵn lòng chia sẻ đồ chơi của .
Lâm Kiều cũng hào phóng nhận lấy, phát hiện con bằng gỗ, bên hình như gắn bi thép, cầm nặng tay. Sợi dây bện bằng dây nylon, đầu to đuôi nhỏ, độ dài vặn với chiều cao của Cố Thiếu Trân, đến tay cô thì dài.
Kiếp đồ chơi nhiều, cô thật sự từng chơi cái , thử đặt con xuống đất, lấy dây nhỏ quất quất.
Quất hai cái đều trúng, cái thứ ba cuối cùng cũng trúng, con gỗ lăn lăn vài vòng, căn bản .
"Nhìn nè."
"Em quấn con , mới ." Cố Thiếu Trân bên cạnh động tác nhắc nhở.
Lâm Kiều thấy Cố Thiếu Trân chỉ dám động tác chỉ cho cô mà dám tới gần, cô bèn đưa sợi dây trả cho cô bé, "Chị quất , em ."
Mặt Cố Thiếu Trân lập tức đỏ bừng, "Chị... chị ..."
Lâm Kiều dứt khoát nhét tay cô bé, đôi mắt phượng cong cong, "Chị quất cho em xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-94.html.]
Cố Thiếu Trân từ khi sinh vẫn luôn trai chăm sóc, theo trai, ít khi cô em gái nhỏ mềm mại đáng yêu như gọi cô bé là chị.
Bị đôi mắt to với vẻ tin tưởng, dù căng thẳng nhưng cô bé vẫn nắm chặt sợi dây nhỏ, nhặt con từ đất lên, tỉ mỉ quấn vài vòng, việc cũng chuyên tâm, nhanh gạt hết những suy nghĩ khác đầu.
Dây vung lên, con rơi xuống đất, chỉ nhảy lên một cái là tít tít.
Cố Thiếu Trân rõ ràng chơi cái thành thạo, mắt chằm chằm con , luôn thể bổ sung một roi đúng lúc, để con cứ thế mãi, vẻ mặt cũng còn rụt rè như nữa.
Quất liên tiếp mấy cái, cô bé mới nhớ bên cạnh còn Lâm Kiều, bèn ngượng ngùng dừng , "Chơi như đó."
Lâm Kiều hề tỏ thiếu kiên nhẫn, vỗ tay bốp bốp, "Chị giỏi quá!"
Tiếng vỗ tay to, ánh mắt cũng đặc biệt chân thành, thấy khuôn mặt Cố Thiếu Trân đỏ bừng, nhưng đôi mắt sáng long lanh.
Trẻ nhút nhát cần nhất là sự khích lệ, Lâm Kiều vỗ tay xong còn hiệu cho cô bé tiếp tục, "Chị quất nữa ."
Cố Thiếu Trân ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, "Chị... chị dạy em nhé." "Được ạ." Lâm Kiều nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ.
Sau đó lâu, sân bóng vang lên giọng sùng bái của đứa trẻ, "Giỏi quá! Còn thể như nữa ?"
"Cậu gì thế?" Tô Chính từ bên cạnh lao cướp bóng của Quý Đạc, dẫn bóng đầu .
Quý Đạc liếc mắt một cái, liền thấy cô nhóc đang mở to mắt phượng, bàn tay nhỏ thì vỗ đến đỏ bừng.
Quý Đạc gì, nhân lúc đối phương định ném bóng liền nhảy lên, một phát chụp lấy quả bóng rổ. Tiếp đó dẫn bóng qua , một mạch ném bóng rổ.
"Bóng !" Cố Thiếu Bình chạy khen một câu.
Quý Đạc lập tức nhớ tới câu "Giỏi quá!" cũng giống, về dùng ánh mắt liếc bên sân.
Cô nhóc căn bản , "Chị là chị gái giỏi nhất mà em từng gặp!"
Đợi đến khi trận đấu kết thúc, hai cô bé nắm tay , lúc mới gặp Cố Thiếu Trân còn rụt rè.
Thấy Quý Đạc xuống sân, Lâm Kiều buông tay Cố Thiếu Trân , chạy về phía thiếu niên, khi còn quên vẫy tay với Cố Thiếu Trân, "Chị gái, dạy em nhé."
Mặt Cố Thiếu Trân đỏ bừng, rõ ràng là ngại ngùng nhưng vẫn nhỏ giọng đáp:
"Ừ".
Trên đường về, Cố Thiếu Trân kéo kéo vạt áo trai từ phía , "Sợi dây ngắn hơn của em đây, còn tìm ?"
"Em tìm cái đó gì?" Cố Thiếu Bình lau mồ hôi hỏi, ban đầu còn kịp phản ứng.
"Cho Kiều Kiều ạ," Cố Thiếu Trân nắm chặt sợi dây trong tay, nhỏ giọng , "Kiều Kiều nhỏ, dùng dây dài như ."
"Em đứa bé gái Quý Đạc mang về nuôi hả?" Cố Thiếu Bình cuối cùng cũng hiểu .
"Em tên là Kiều Kiều." Cố Thiếu Trân nhỏ giọng sửa .
"Ừ, Kiều Kiều." Cố Thiếu Bình lời sửa theo, khuôn mặt nhỏ nhắn của em gái hiếm khi mang theo vẻ mong đợi, "Thiếu Trân thích Kiều Kiều ?"