Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-12-09 02:17:09
Lượt xem: 154

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm 1965, ngôi nhà cũ của nhà họ Quý vẫn chiếc xích đu dành cho Quý Linh, Từ Lệ ở tuổi bốn mươi, hề sợi tóc bạc nào.

Lâm Kiều Lưu Ngọc Lan bế qua bậc cửa, ngay lập tức chú ý đến bóng dáng thẳng tắp như cây thông mái hiên.

Thiếu niên chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, cao hơn một mét bảy, ánh mắt khi khác đen láy, thẳng thắn và kiêu ngạo hề che giấu.

Không hiểu , Lâm Kiều nhớ đến Tề Hoài Văn khi đầu gặp mặt. Ánh mắt của cũng lạnh lùng và trực diện như , dù là khi cô bắt gặp cóp trong lớp, một cái là một ngang ngạnh.

Chỉ điều ánh mắt đó rõ ràng là Quý Đạc của cô....

Lâm Kiều chút thất vọng. Bên ông cụ Quý cũng thấy đau đầu, hỏi Từ Lệ: "Lại tìm đến nữa ?"

Từ Lệ gật đầu bất đắc dĩ.

Ông cụ Quý hỏi thêm gì, chỉ giới thiệu bà với ông cụ Lâm, cùng Lưu Ngọc Lan

Lâm Kiều cứ về phía Quý Đạc, chờ khi đặt xuống, cô mới tới chọc ngón tay đầu gối thiếu niên: "Anh phạt ạ?"

xác nhận một nữa, đồng thời cũng tò mò về Quý Đạc thời niên thiếu mà cô từng gặp.

Mùa đông thường gió Bắc lạnh buốt, Quý Đạc thẳng tắp đang chuông gió treo mái hiên kêu leng keng, mới cúi đầu, phát hiện một cô bé con bên chân .

thật là bé con, ngẩng đầu cũng chỉ cao tới đùi . Đôi mắt phượng đen láy, cuối mắt còn một nốt ruồi nhỏ.

Ngón tay nhỏ chọc đầu gối , khiến cảm thấy nhột, tự chủ mà né , nhưng vẫn đáp một tiếng: "Ừ."

Nếu là Quý Đạc của , sẽ chỉ nhíu mày và khiến đối diện lạnh sống lưng, thèm nhúc nhích. Lâm Kiều thấy thú vị, chọc thêm một cái, hỏi bâng quơ: "Anh tên là gì?"

Lần , thiếu niên Quý Đạc thật sự nhíu mày: "Không ai dạy cháu đừng tùy tiện chạm khác ?"

Quả nhiên, từ nhỏ Quý Đạc thương hoa tiếc ngọc. Lâm Kiều ngẩng đầu , gì, bước .

Khi chuyển ánh mắt về chuông gió, giọng non nớt vang lên: "Con thể chơi với trai bên ?"

"Đó là chú nhỏ của con, trai." Lưu Ngọc Lan nhẹ nhàng chỉnh .

cô bé vẫn cương quyết, "Rõ ràng là trai mà."

Thế là từ phạt , Quý Đạc chuyển sang dỗ dành trẻ con.

thật , Lâm Kiều dễ dỗ, cũng nghịch phá, chỉ thích dùng đôi mắt to tròn đen láy để .

Nhìn một hai thì còn , nhưng nhiều quá, Quý Đạc bắt đầu thấy khó chịu: "Cháu cứ chú gì thế?"

"Không gì cả, chỉ thấy thôi." Lâm Kiều chớp mắt.

Câu quá thẳng thắn khiến Quý Đạc ngớ , một lúc lâu mới khẽ quát: " nữa!"

Rõ ràng đang cố tỏ nghiêm khắc, nhưng chút ngại ngùng thể giấu .

Ồ, khi còn trẻ, lão cán bộ cũng ngại, chả giống với đàn ông mặt mày nghiêm túc với cô: "Không gì, chỉ là thấy em thôi."

Lâm Kiều mỉm , kéo nhẹ ống quần : "Bên ngoài lạnh lắm, ơi, chúng trong chơi nhé?"

Đây là đầu tiên thiếu niên Quý Đạc gặp Lâm Kiều, là cô bé sẽ đưa về, trong lòng cũng thầm nhẹ nhõm.

Ai ngờ, chỉ ngay ngày hôm , cô bé trở thành vị hôn thê nhỏ của và còn nhà họ Quý lâu dài.

Sự việc bắt đầu khi Lâm Kiều hỏi Diệp Mẫn Thục: "Dì , dì cứ trừng mắt cháu ? Dì thích cháu ?"

Lúc đó, ông Quý mới bàn chuyện định hôn ước với con trai cả và con dâu. Quý Quân vì nể tình nhà họ Lâm ơn với nhà , nghĩ ngợi mà đồng ý ngay. Diệp Mẫn Thục dù thích chuyện , nhưng vì trai bà đang gặp rắc rối cần nhờ đến ông cụ Quý nên cũng dám phản đối.

Tưởng như thứ xong xuôi, ngờ câu của cô bé Lâm Kiều.

Tất cả trong bàn ăn đều về phía Diệp Mẫn Thục, đặc biệt là ông cụ Quý, lông mày lập tức cau .

Một đứa trẻ mới ba tuổi rưỡi, liệu dối ?

Còn Diệp Mẫn Thục, vốn hài lòng với cuộc hôn ước , dù bà để lộ nét mặt ngoài, nhưng biểu cảm Lâm Kiều phát hiện .

vì còn e dè quyền uy của bố chồng nên chỉ đành lẩm bẩm: "Chắc là Kiều Kiều nhầm ", nhưng ánh mắt thì giấu sự lúng túng.

Ông cụ Quý gì, nhưng đó thở dài với Từ Lệ: "Chuyện e là khó thành."

Ông đính ước cho hai đứa trẻ vì thương con bé nhà họ Lâm mới mất bố, dành cho con bé một cuộc sống yên bình.

con dâu tỏ rõ sự thích, liệu thể chăm sóc cho con bé trong tương lai?

Cả hai vợ chồng nghĩ cách giải quyết thì ông cụ Lâm đổ bệnh.

Lúc , Lâm Kiều là phát hiện điều , lập tức đưa ông bệnh viện. Bác sĩ ông vốn bệnh cũ trong , nay thêm nỗi đau mất con, cho dù thể vượt qua thì sức khỏe cũng khó mà kéo dài, ông cụ Quý liền quyết định đính ước cho con trai thứ hai.

là khác thế hệ, nhưng ít nhất ông và Từ Lệ thể chăm lo cho con bé. Nếu họ vẫn còn ở đây, con bé cũng chịu khổ.

Từ Lệ là mềm lòng nên phản đối. Ông cụ Lâm cũng nhận tình trạng sức khỏe của khó hồi phục, nên cũng đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-92.html.]

Hai gia đình hôn thư ngay tại bệnh viện, vì Lưu Ngọc Lan chăm sóc cho ông cụ Lâm, nên Lâm Kiều giao cho nhà họ Quý chăm sóc.

*****

Lâm Kiều đung đưa đôi chân ngắn, trong phòng của Quý Đạc, căn phòng mà cô lạ quen. Có bây giờ cô trở thành vị hôn thê nhỏ của Quý Đạc ?

Phòng của Quý Đạc bây giờ khác xa so với khi trưởng thành, tường treo một khẩu súng, bàn vài cuốn truyện tranh và một bình đựng bi.

Quý Đạc đang cúi đầu bài tập nhanh, liếc mắt thấy Lâm Kiều đang cái bình, kéo bình gần cô: "Muốn chơi cũng , nhưng đừng mất của chú"

Lâm Kiều vốn định chơi, nhưng hai tay vẫn ôm cái bình, đôi mắt cong cong: "Cảm ơn ."

"Chú bảo gọi là chú nhỏ ." Quý Đạc bất mãn, nhưng tay vẫn dừng bút.

Lâm Kiều bài, ngạc nhiên vì bài tập hầu như đều đúng hết.

, trí nhớ của , dù lính nhưng chắc thành tích học tập cũng chẳng tệ.

"Bài tập của xong , Quý Đạc?"

Một giọng vang lên từ xa, Lâm Kiều cửa, thấy một thiếu niên cũng trạc tuổi Quý Đạc bước , đó là Tô Chính.

So với Quý Đạc, Tô Chính phát triển chậm hơn, dáng vẫn cao, gương mặt tròn trịa còn chút nét mũm mĩm trẻ con.

"Cả đám đều đang đợi ở ngoài, thì chơi tiếp." Tô Chính bước thấy Lâm Kiều bên bàn: "Đây là ai ?"

"Là cháu gái của đồng đội bố ." "Là vợ nhỏ của ."

Cả hai gần như cùng lúc trả lời, nét mặt của Quý Đạc bỗng chốc cứng đờ: "Vợ nhỏ gì chứ? Đừng tin lời con bé bậy."

muộn, Tô Chính bật : "Cậu cả vợ nhỏ ?"

"Lời trẻ con cũng tin ." Quý Đạc lườm , cúi đầu bài tiếp, " , trông con bé."

"Không vợ nhỏ, thế chơi luôn ?" Tô Chính vẫn , Quý Đạc đá một cái.

Không tránh kịp, Tô Chính phủi quần : "Hay là mang theo , dù gì mỗi tụi ngoài, Thiếu Bình cũng dẫn Thiếu Trân theo mà."

Lâm Kiều chớp chớp mắt, khi Quý Đạc xong bài, cô nghiêm túc : "Chúng chuyện một chút."

Nói xong câu , Quý Đạc Tô Chính một cái, cau mày, "Cậu đợi chuyện với con bé một chút."

Không chứ, mới tầm tuổi bắt đầu chuyện như lớn ?

Nhìn khuôn mặt non nớt hơn trong ký ức bao nhiêu, Lâm Kiều suýt nhảy khỏi ghế để tìm cho một cái ca tráng men.

May mà cô kìm , gương mặt nhỏ xíu căng thẳng gật đầu, "Anh ."

"Một lát nữa chú ngoài chơi thể dẫn cháu theo, nhưng cháu ngoan, gây rắc rối cho chú."

Thiếu niên Quý Đạc nghiêm túc với cô, Lâm Kiều cũng nghiêm túc gật đầu, "Vâng ."

"Còn nữa," Quý Đạc liếc Tô Chính đang đợi trong sân, hạ thấp giọng, "Không với ai là cháu là vợ hứa hôn của chú."

"Vâng ." Lâm Kiều suýt bật , tiếp tục gật đầu liên tục. "Nói là giữ lời đó, thì đưa cháu nữa."

Quý Đạc dặn dò cô một câu, mới lấy áo bông và mũ cho cô.

Lâm Kiều đội mũ, đến cửa thì gặp Quý Trạch đang vội vàng chạy tới.

là hình ảnh thể lừa , Lâm Kiều mới rằng Quý Trạch chỉ duy nhất một tấm ảnh cau mày, và tấm ảnh đó đưa cho nhà họ Lâm vật trao đổi.

Anh hồi nhỏ là một bé ngốc nghếch ngây thơ, cứ thời gian là sẽ chạy theo Quý Đạc.

Thấy Quý Đạc chuẩn ngoài, Quý Trạch liền tỏ ý theo.

"Cháu cùng ." Quý Đạc đầu Lâm Kiều đang theo phía với đôi chân ngắn, "Hôm nay chú mang theo cháu, quản nổi ."

Tiểu Quý Trạch bất ngờ, "Tại chứ?"

"Chú đưa Kiều Kiều theo." Quý Đạc thấy mũ của Lâm Kiều còn đội xong, bèn cau mày giúp cô chỉnh .

Cô lập tức ngọt ngào , "Cảm ơn ." "Đã bảo đừng gọi là ."

Quý Đạc chẳng mấy hài lòng, vài bước thì phát hiện Lâm Kiều chân ngắn đuổi kịp, cau mày đầu, "Cháu thể nhanh lên ?"

"Em nhanh lắm ."

Lâm Kiều dừng , nghĩ xem nên thôi nữa, trời thì lạnh, nhất thiết theo đám nhóc con lớn nửa mùa .

Hai mắt Quý Trạch sáng lên, "Chú nhỏ, cháu theo kịp mà!"

Sau đó, thấy chú nhỏ kiên nhẫn xuống mặt Lâm Kiều, "Lên , chú cõng cháu."

Loading...