Đây chỉ là câu vu vơ thôi, nhưng Lâm Kiều ngờ một ngày tỉnh dậy, cô xuyên về thời thơ ấu.
"Nếu em cũng bằng tuổi con, và đính hôn với thì nhỉ?" "Nếu thế, sẽ coi em như con gái mà nuôi."
Cô bé với hình nhỏ nhắn ba tuổi, đôi bàn tay nhỏ bụ bẫm chiếc ghế đẩu còn cao đến mặt bàn.
Đối diện là Lâm Vĩ phiên bản tí hon, đang xổm cố gắng dùng một chiếc búa nhỏ đập vỡ hạt óc chó.
Đập vỡ một hạt nhỏ, nhặt phần nhân ăn; đập vỡ hạt lớn thì đưa cho Lâm Kiều.
Lâm Kiều chẳng hề nhận đang bóc lột sức lao động trẻ con, thoải mái cắn một miếng.
Hạt óc chó béo ngậy, mùi vị thơm ngon, cho não, tiện cho cô nghĩ kỹ về tình huống hiện tại.
Hôm qua cô mới phát hiện trở thành trẻ con, ngủ qua một đêm vẫn về, đến khi nào mới trở như cũ.
Bây giờ là đầu đông năm 1965, cô ba tuổi rưỡi, sinh nhật ba tuổi qua nửa đầu năm. Ông bà nội vẫn còn sống, Lưu Ngọc Lan vẫn tái giá, nhưng bố Lâm Thủ Nhân vẻ xảy chuyện. Hôm qua gia đình nhận thư, bà nội và mãi thôi.
Giờ cô với Lâm Vĩ bên lò sưởi giữa nhà đập óc chó, trong phòng vẫn thấy tiếng chuyện thì thầm cùng tiếng nức nở thể kìm nén.
Theo những gì cô , chẳng bao lâu nữa ông nội sẽ dẫn chú út Yến Đô, mang về di vật của bố cô và tiện thể định cho cô một mối hôn ước.
Nghĩ , ánh mắt Lâm Kiều bất giác về phía cánh cửa phòng đóng chặt.
"Ông bà nội chỉ chuyện một chút thôi, em đừng sợ." Lâm Vĩ nhận , liền xoa đầu cô, nhỏ giọng an ủi.
Cậu bé sáu tuổi hẳn cảm nhận bầu khí nặng nề trong nhà.
Lâm Kiều qua, thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Vĩ căng cứng. So với việc an ủi cô, dường như chính cũng đang sợ hãi.
Cô nhét hai hạt óc chó lớn đưa cho tay , "Em sợ, cũng ăn ."
Không lâu , cửa phòng mở , ông cụ Lâm khập khiễng bước , gọi con trai út Yến Đô cùng .
Lâm Huệ cai sữa, Tôn Tú Chi mang thai đứa thứ ba, bây giờ mới bốn tháng, khỏi phàn nàn với Lâm Thủ Nghĩa: "Sao nhất định kêu ? Trời lạnh thế , mà em đang mang."
"Bố chữ, em cũng mà."
Lâm Thủ Nghĩa quanh nhanh chóng đóng cửa, như sợ khác thấy.
Đang chuẩn ngoài thì Lâm Kiều kéo lấy vạt áo ông nội kêu, "Bố."
Ông cụ Lâm khựng , cô ngước gương mặt nhỏ lên, "Tìm bố, Kiều Kiều cũng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-91.html.]
Giọng non nớt cất lên, Lưu Ngọc Lan kìm nước mắt, tiến định ôm cô.
Lâm Kiều động đậy, cô nắm chặt cả hai tay ông nội, "Tìm bố."
Cô rõ tình hình hiện tại là thế nào, liệu chỉ một cô xuyên , còn ai khác... nhất là thể gặp Quý Đạc.
Đôi mắt trẻ con ngây thơ nhưng kiên quyết, ông cụ cô một hồi mà cô hề buông tay.
Không còn cách nào khác, ông cụ đành bế cô lên, vuốt ve mái đầu nhỏ với ánh mắt thương cảm, thở dài, "Có lẽ là linh cảm của Kiều Kiều."
Cuối cùng, ông cụ liếc cô con dâu út tình nguyện, "Thôi , Thủ Nghĩa ở , để chị dâu cả đưa Kiều Kiều cùng bố."
Ban đầu vì Lâm Kiều còn nhỏ, ông cụ định để Lưu Ngọc Lan ở nhà chăm sóc cô, nhưng cuối cùng vẫn dẫn cả hai con ngoài.
Trên đường , Lâm Kiều cũng chẳng quấy, gây phiền phức gì cho lớn. Mỗi cô, ông cụ và Lưu Ngọc Lan xót xa. Đến khi họ thấy bức thư tuyệt mệnh và huy chương quân công của Lâm Thủ Nhân, Lưu Ngọc Lan kìm nức nở, còn ông cụ thì lặng bên cạnh, cố nháy mắt ngăn nước mắt trào .
Lâm Kiều cũng bầu khí cảm động, nghĩ đến bức thư tuyệt mệnh của Quý Đạc, mắt cô cũng đỏ hoe.
Có lẽ do cơ thể nhỏ , cô dễ xúc động hơn, kìm mà nghĩ, nếu khi Quý Đạc trở về, cô sẽ .
Có lẽ sẽ đau đớn như Lưu Ngọc Lan mà cảm thấy bầu trời sụp đổ, nhưng lòng chắc chắn sẽ trống trải.
Lúc ông cụ Quý mới bước , câu đầu tiên ông : "Xin ông Lâm, chăm sóc cho con trai nhà ông."
Ông cụ Quý hơn năm mươi tuổi trong bộ quân phục, trông vẫn còn trẻ trung, bạn già nông quanh năm trông như cách cả chục tuổi.
Ông cụ Lâm sững một lúc lâu, khoát tay, "Liên quan gì đến ông, ông bảo cho nó lính."
Sau đó ông nén đau giới thiệu, "Đây là con dâu cả Lưu Ngọc Lan, đây là cháu gái nhỏ Lâm Kiều."
Đột nhiên thấy ông cụ Quý phiên bản trẻ tuổi, Lâm Kiều phần quen, gọi ông là bố nhiều năm, bây giờ gọi là ông cũng thấy khó mở lời.
May mắn là ông cụ Quý thương xót cảnh cô mồ côi bố nên cũng để tâm, ngược còn bế cô lên, "Thủ Nhân chỉ một đứa con gái ?"
"Chỉ một đứa con gái," ông cụ Lâm thở dài, "Con bé thật là khổ."
Ông cụ Quý Linh Kiều một hồi, thêm gì, "Đã đến thì ghé nhà ăn một bữa, các ở Yến Đô chắc cũng chẳng chỗ nghỉ ngơi."
"Như ... tiện ?"
Do đang tang nên ông cụ Lâm chần chừ.
Ông cụ Quý cho chuẩn xe, "Chúng đều là những từng sống trong thời kỳ đó, chẳng câu nệ những thứ ."