Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-12-09 02:01:05
Lượt xem: 167
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Ngày 1 tháng 5 năm nay nhé," Quách Yến nhẹ nhàng đáp.
Vậy mà Lâm Vĩ như hóa đá, khỏi tiệc cưới của bạn lập tức về lấy sổ hộ khẩu và giấy giới thiệu, dù thế nào cũng thủ tục đăng ký kết hôn .
Giờ đám cưới cũng thành công viên mãn, tiệc cưới buổi trưa xong, buổi tối Lâm Vĩ mời riêng một nhà ba của Lâm Kiều một bữa, đến ngốc nghếch, vui mừng còn hơn cả buổi trưa.
Anh vui mừng quá nên chút say, thiết kéo tay Quý Đạc, liên tục gọi "em rể".
"Anh ngày hôm nay đều nhờ em cả! Đám cưới một nửa công lao của em, kính em!"
Quý Đạc nhận nửa công lao đó, "Anh uống nhiều ."
"Không, chỉ là vui quá thôi." Nói đến đây, mắt Lâm Vĩ đỏ lên, "Nếu Lâm Kiều, sẽ nghĩ đến việc ngoài, em, cũng thể với Yến Tử. Hai em mới là ông mai bà mối của bọn , còn Kiều Kiều, cảm ơn em, cảm ơn em vẫn chấp nhận ."
Câu nhắc đến chuyện Mã Vinh Lượng năm đó, ngờ bao năm, trong lòng Lâm Vĩ vẫn còn cảm giác áy náy.
nếu chuyện năm đó, cả đời Quý Đạc lẽ cũng chẳng thể gặp Lâm Kiều.
Cho nên, Quý Đạc bắt đầu cảm thấy việc thế cháu trai lấy cô còn khó chịu nữa, miễn là cháu trai đừng xuất hiện mặt vợ và con gái nhiều.
Quý Đạc vẫn nâng ly cùng vợ, chỉ nhẹ nhắc một câu: "Anh uống ít thôi."
Đáng tiếc nhắc bây giờ cũng muộn , Lâm Vĩ gật gù, "Em giúp nhiều thế, con, nhất định sẽ để nó nhận em bố đỡ đầu."
Dượng biến thành bố đỡ đầu thì vấn đề gì, vấn đề là cứ lặp lặp chuyện Quý Đạc giúp đỡ ...
Niệm Niệm ăn xong và chạy ngoài chơi, Lâm Kiều lúc mới bắt đầu ăn, khỏi liếc chồng, ánh mắt như .
Quách Yến thì thẳng thắn hơn, đưa tay bàn cấu Lâm Vĩ một cái, "Người giúp những gì ?"
Lâm Vĩ giật tỉnh táo , Quách Yến sang Quý Đạc ở đối diện, dám gì thêm.
Quách Yến gì mặt Quý Đạc và Lâm Kiều, nhưng về nhà thì cô nhốt Lâm Vĩ ở ngoài cửa phòng tân hôn.
Quý Đạc khôn ngoan hơn nhiều, tiên ôm chặt Niệm Niệm như một lá bùa hộ mệnh, bám sát vợ. Vừa phòng tự giác khai báo: "Chuyện nhà họ, chỉ là góp ý thôi."
"Em mà hai vẫn còn liên lạc?" Lâm Kiều nhướng mày .
"Không nhiều ." Quý Đạc thản nhiên , vẻ gì là hối , "Anh họ gọi cho em, em ở đó nên chỉ vài câu thôi."
"Vậy bày cho ý gì?"
Lâm Kiều thật sự tò mò, vì hôm nay cả buổi lễ cưới, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi đều cư xử ngoan ngoãn, thậm chí còn chút lấy lòng Quách Yến.
Điều giống với tính cách của họ. Nên nhớ khi xưa phát hiện hai yêu , Tôn Tú Chi ngần ngại cho Quách Yến một cái bạt tai.
Hồi đó Lâm Vĩ vẫn còn là nông dân ở thôn, giờ thì là kỹ thuật viên, phần chia lợi nhuận từ nhà máy phân bón, thế mà bố vẫn tỏ vẻ lên mặt.
Nhận cô con gái nhỏ trong lòng đang lim dim lỏm, Quý Đạc vỗ nhẹ dỗ bé ngủ hẳn, mới thấp giọng với Lâm Kiều: "Anh bảo họ xin tiền nhà, cứ là nợ nần."
"Nợ nần?" Lâm Kiều sững , hiểu , khẽ , " là nghĩ mấy trò ."
là đàn ông đầy mưu mẹo, bày cho Lâm Vĩ cái trò tai quái đó, "Chắc còn bảo tìm giả chủ nợ đến đòi tiền chứ gì?"
Quý Đạc phủ nhận.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi kiểu , thể lý lẽ .
Trông chờ họ đổi ba năm con trai rời làng cũng vô vọng, tránh phiền phức chỉ còn cách mạnh tay.
Lâm Vĩ về nhà mắc nợ, đây chỉ vờ phô trương, giờ thể sống nổi bên ngoài nên mới về, ban đầu bố còn tin.
chẳng bao lâu , "chủ nợ" tới cửa đòi, Lâm Vĩ quyết tâm đến mức để họ đánh cho một trận.
Bị đánh như , bố tin cũng tin, nợ giấy, bán họ cũng trả nổi.
Không trả nổi thì ?
Lâm Kiều ở tận Yến Đô, họ tìm , nhưng chẳng sẵn Quách Yến đó ?
Dù Quách Yến thích khoe khoang, nhưng trong thôn đồn rằng Quách Yến mở điểm phân phối ở thành phố và thị trấn, chắc chắn tiền.
Nghe thì thật đáng buồn, nhưng đôi khi lý lẽ và tình cảm lay chuyển con , lợi ích mới thể khiến họ cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-90.html.]
Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi đổi thái độ 180 độ, chỉ ủng hộ con trai giành Quách Yến, mà còn mang thức ăn qua nhà họ Quách để lành.
Cho đến bây giờ, Lâm Vĩ vẫn thỉnh thoảng về nhà xin tiền từ bố .
Có quan trọng, quan trọng là để họ rằng con trai vẫn còn nợ nần, nhờ cậy Quách Yến.
Quách Yến tính cách mạnh mẽ, từng tỏ dễ chịu với họ.
Còn Lâm Huệ, Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi còn trông mong gì nữa. Lần về, Lâm Kiều mới hiểu vì nhắc đến bạn đời của Lâm Huệ, Tôn Tú Chi cứ ấp úng.
Lâm Huệ thì đủ lười , hồi nhỏ việc gì cũng đẩy cho nguyên chủ, giờ kiếm ông chồng còn lười hơn cả .
Dáng dấp ông chồng thì cũng , miệng dẻo khéo, dụ dỗ Lâm Huệ bất chấp gia đình phản đối, thu dọn đồ theo bỏ .
Đến lúc trở về thôn, bọn họ con, bố cô nhận cũng nhận, nhận cũng nhận.
Hơn nữa, chồng cô còn dụ dỗ để Lâm Huệ và ở nhà đẻ, chỉ con cái nhờ Tôn Tú Chi chăm, mà hai vợ chồng họ cũng lười biếng, ăn cơm của Lâm Thủ Nghĩa và Tôn Tú Chi. Hai già như nuôi con gái lớn lên mà gả , còn chăm thêm con rể và cháu ngoại, chỉ vài năm thấy già mười tuổi.
Hôm nay Lâm Vĩ cưới, một nhà ba Lâm Huệ cũng đến, bàn chỉ chăm chăm các món ngon.
Sau bữa tiệc còn xảy chút chuyện giữa con trai Lâm Huệ và Niệm Niệm.
Thông thường Quý Đạc đeo quân hàm, Lâm Kiều cũng khoe mẽ, nhưng khí chất hai vẫn khác biệt hẳn nơi đây.
Niệm Niệm giữa đám trẻ con nổi bật, xinh xắn, sạch sẽ, mặc bộ đồ rằn ri nhỏ nhắn cùng cái mũ rằn ri.
Con trai Lâm Huệ lẽ thấy bao giờ, bữa ăn liền chơi cùng đám trẻ, bé há miệng đòi Niệm Niệm cho mượn mũ.
Niệm Niệm thường rộng rãi, nhưng với bạn quen , cô bé từ chối.
Không ngờ con trai Lâm Huệ thấy từ chối liền tay cướp, ỷ lớn hơn. Chưa kịp giằng lấy, bé Niệm Niệm tát cho một cái thật mạnh.
Tiếng tát vang dội, cũng đau, dù bé cao hơn Niệm Niệm hẳn một cái đầu, vẫn đánh .
Tiếng thu hút sự chú ý của lớn, Lâm Huệ lập tức đến bế con trai, còn trách Niệm Niệm, "Chỉ là cái mũ thôi, cho trai thì ? Nhà cháu thiếu gì mũ ?"
Bị chỉ trích đột ngột, Niệm Niệm mím môi.
cô bé sai, kịp đợi bố gì ngẩng đầu, "Cháu thấy đồng hồ tay của dì cũng , dì tặng cháu?"
Cô bé rành rọt, còn phản ứng nhanh.
Gia đình Lâm Huệ cư xử quá tham lam, vốn hài lòng, giờ khiến nhiều bật .
Lâm Huệ lẽ ngờ một đứa nhỏ thể tay và đáp trả như , lập tức sang Lâm Kiều và Quý Đạc, "Con cái nhà chị như thế?"
Tiếc rằng Lâm Kiều kiểu phụ chỉ mắng con để xoa dịu chuyện, lập tức hỏi ngược , "Con cái nhà cô như thế?"
Quý Đạc tiến , bé vẫn đang trong tay Lâm Huệ, bảo Lâm Kiều, "Chuyện thể trách bé ."
Lâm Huệ còn tưởng rằng dù mặt lạnh nhưng cũng là lòng để hòa giải, nên lập tức thẳng lưng, "Anh..."
Cô hết câu thì thấy đàn ông tiếp tục: "Phải trách phụ chứ. Hồi nhỏ, chẳng cô cũng ức h.i.ế.p em thế ?"
Biểu cảm của Lâm Huệ lúc đó đặc sắc, nghĩ bây giờ Lâm Kiều vẫn còn thấy buồn .
Ở quê nhà ai cũng ngủ giường đất, nhà trọ cũng . Hai vợ chồng khi rửa mặt xong, Quý Đạc còn đun nước ấm để rửa tay chân cho con gái.
Niệm Niệm ngủ, nhẹ nhàng, nhưng cô bé ngủ ngoan, chân còn đá nhẹ tay .
Cú đá khá mạnh, cô nhóc lớn lên chắc chắn khỏe khoắn, bây giờ nếu nhảy lên, khi Lâm Kiều còn bế nổi.
Vậy mà Quý Đạc chẳng nỡ đánh nhẹ cô bé một cái, lau xong còn áp môi hôn lên bàn chân nhỏ xinh của con.
Phòng rộng, Lâm Kiều phía dựa vai , đắp chăn cho đôi chân nhỏ của con gái, "Anh thích con gái đến thế ?"
Quý Đạc trả lời, nhưng ánh mắt lên tất cả.
Lâm Kiều ghé sát tai , khẽ, "Nếu em cũng bằng tuổi con, và đính hôn với thì nhỉ?"
Cô chút tò mò, nếu thiếu niên Quý Đạc hôn ước, sẽ phản ứng thế nào.
Quý Đạc chỉ nhẹ nhàng vỗ lên m.ô.n.g cô, : "Nếu thế, sẽ coi em như con gái mà nuôi."