Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-12-09 02:00:53
Lượt xem: 175
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Việc Niệm Niệm mái tóc xoăn, Lâm Kiều phát hiện khi cô bé một tuổi rưỡi.
Tóc cô bé mọc , khi tròn một tuổi, gia đình cạo tóc m.á.u nữa, dần dần cũng lộ mái tóc xoăn.
Đến hai tuổi, cô bé một đầu tóc xoăn mềm mại, bồng bềnh.
Thừa hưởng gen từ bố , cô bé vốn xinh xắn, thêm mái tóc xoăn tít, trông còn tinh xảo và đáng yêu hơn cả con búp bê nó ôm trong lòng. Đặc biệt là khi hàng mi dài chớp chớp, đôi mắt đen láy khác, mỗi đưa cô bé ngoài, ai cũng ngoái .
Lần đầu tiên gặp cô bé khi về nước, Quý Nghiên vô cùng yêu thích, "Nếu tóc đen mắt đen, trông nó giống như một đứa trẻ nước ngoài ."
Chồng cô là Nhậm Mãn, điều từ đại sứ quán về nước, cô cũng đưa hai con về theo.
Vốn dĩ xa cách nhiều năm, hai đứa nhỏ là đầu tiên gặp Lâm Kiều mợ nhỏ , nên chút xa lạ, nhưng vì Niệm Niệm, một cô bé hoạt bát, nên chúng dần dần cởi mở hơn.
Tiếc là cô bé lớn nên thích bế nữa, một lúc vùng vẫy xuống đất tự .
Bây giờ, cả căn nhà gần Thanh Đại và trong sân nhà cũ, cô bé đều một lãnh địa riêng, nơi chất đầy cát rửa sạch và phơi khô.
Ngoài cát, còn những chiếc xô nhựa nhỏ, những chiếc xẻng nhỏ đặt riêng, cô bé xúc cát xô đổ , thể chơi cả ngày như .
Nếu khác chơi cùng, cô bé còn sắp xếp việc cho , sai bảo chạy tới chạy lui.
Một buổi tối, Lâm Kiều từ trường về, cô bé bên hố cát chỉ huy chuyển cát từ đầu sang đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm nghiêm nghị.
Hai đứa con nhà Quý Nghiên cố nén đến đỏ cả mặt, đơn thuần là theo cô bé mà chơi đùa.
Lâm Kiều nhịn sang đàn ông bên cạnh, "Đều là học theo cả."
Trong nhà chỉ Quý Đạc là thích nghiêm mặt, ông cụ thì trông uy nghiêm mặt , nhưng lưng mở mắt nổi khi ôm cháu gái nhỏ.
Đặc biệt là khi Quý Đạc thi thoảng nhận điện thoại từ đơn vị, giọng nghiêm túc mà pha chút ôn hoà của , cô con gái nhỏ học theo từng chút một.
Bị vợ trêu, Quý Đạc khẽ ho nhẹ một tiếng, gọi cô con gái đang chơi đùa vui vẻ bên , "Niệm Niệm."
"Bố ơi!" Cô bé ngay lập tức phấn khích, đầu thấy Lâm Kiều bên cạnh, càng vui, "Mẹ ơi!"
Cô bé cầm cái xẻng nhỏ vẫn còn dính cát, chạy lạch bạch tới, giơ đôi tay nhỏ nhắn còn bám cát đòi ôm.
"Để bố bế con." Quý Đạc cúi bế cô bé lên, một tay ôm con, tay phủi phủi giúp cô bé.
Lâm Kiều cầm lấy cái xẻng nhỏ từ tay con gái, "Con chơi vui với chị ?"
"Vâng." Niệm Niệm gật đầu, gỡ chiếc mũ quân đội đầu bố đặt lên đầu , lập tức chỉ còn thấy đôi môi đỏ mọng và cái cằm tròn trịa.
Hai đứa con nhà Quý Nghiên thấy, nhịn rúc rích.
Cô bé cúi đầu tìm dây mũ, mũ trượt xuống che hẳn một bên vai nhỏ của cô bé.
Lâm Kiều con cái nhà khác thế nào, nhưng cô gái nhỏ nhà rõ ràng hứng thú với thứ của bố hơn là công việc của .
Chiếc mũ quân đội của Quý Đạc, quân hàm của , thậm chí cả cây s.ú.n.g gỗ mà mang về nhà, cô bé cũng thể giường chơi cả nửa ngày.
khi Lâm Kiều đưa cô bé đến trường, cô bé ngủ trong văn phòng của Lâm Kiều.
Thật sự là cô bé dễ chăm, cần ai để mắt suốt. Chỉ cần sinh viên nào của Lâm Kiều rảnh thì một chút là đủ.
Chỉ điều đôi khi Quý Đạc đến đón mà cô bé vẫn còn ngủ say. Lâm Kiều bế con gái đưa cho , nhịn mà vỗ nhẹ m.ô.n.g nhỏ của con, "Bầu khí học thuật như thế mà con cũng chẳng thấm , khi nào lớn lên con là học sinh dốt đấy?"
Vỗ xong, cô thấy đang , cả gương mặt nghiêm nghị trở nên cứng đờ.
Kể từ khi Lâm Kiều nhắc về nếp nhăn hình chữ "xuyên" giữa lông mày, Quý Đạc cũng ít nhăn mày hơn, dù cũng ví dụ sống là lữ trưởng Đinh: nếp nhăn và rãnh của ông khá rõ nét.
Quý Đạc cũng dịu giọng một chút, nhưng với biểu cảm ban nãy, rõ ràng điều chỉ dừng ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-89.html.]
Dù nhíu mày, nhưng ánh mắt của vẫn lộ rõ sự đồng tình. Lâm Kiều nhướng mày chờ xem sẽ gì, đợi mãi....
"Đừng đánh thức con bé."
Giữa vợ chồng với , những chuyện thật sự cần thiết toạc .
Lâm Kiều cũng từ từ cảm nhận điều qua những năm qua. Lý do cô và Quý Đạc thể hòa hợp như hiện tại, còn bố ở kiếp của cô thì luôn bất đồng, chỉ ở sự ăn ý của họ mà còn vì cả hai đều nhường nhịn.
Cả hai sẵn sàng nhường một chút, chứ đợi đối phương chiều , như cuộc sống mới thể lâu bền.
cô vẫn mỉm đàn ông, "Giờ để con ngủ đủ , tối mà nó chịu ngủ thì em mặc kệ đấy."
Quý Đạc gì, về đến nhà chờ đến giờ ăn cơm, lên gọi cô bé dậy, nhưng cô bé cứ ậm ừ chịu tỉnh, cũng ép, chỉ để phần cơm trong nồi cho con.
Rồi đến tối khi tắt đèn, chuẩn cùng Lâm Kiều chút gì đó, thì cô bé tỉnh giấc.
Những đứa trẻ khác tỉnh giấc đều gọi , còn cô bé thì gọi bố tiên. "Bố ơi, con ăn xiên thịt cừu."
Chủ yếu là vì cô bé đói quá mà tỉnh dậy, mà trong nhà phụ trách nấu ăn rõ ràng là bố Quý Đạc.
Lâm Kiều cũng từng thử , nhưng chỉ một , cô bé từ đó bao giờ đòi ăn cơm nấu nữa, ngay cả Quý Đạc cũng thế.
Không còn cách nào, Quý Đạc đành mặc áo sơ mi và quần quân đội , dậy cơm cho con gái.
Dĩ nhiên là xiên thịt cừu, thái hành tây, rắc thêm chút bột thì là xào thịt heo cho cô bé.
Cô bé vui vẻ ăn một bát cơm nhỏ, kéo bố sân ngắm ngắm trăng, từ thơ ca cổ điển đến lý tưởng cuộc đời.
Đợi đến khi cô bé buồn ngủ trở , Lâm Kiều ngủ say từ lâu, Quý Đạc đồng hồ, chỉ thể lặng lẽ cởi đồ lên giường.
Lần khi đến đón, lắc lắc con gái nhỏ đang ngủ, "Ăn xiên thịt cừu ?"
"Xiên thịt cừu?" Cô bé lúc đầu còn mơ màng, đó mắt sáng lên, "Muốn! Con ăn!"
Ăn uống no nê, vui chơi thoả thích, đến tối đến tám giờ cô bé ngủ say.
Lâm Kiều đang đắp chăn cho con gái, bỗng thấy eo một cánh tay vòng qua ôm lấy, lưng cảm nhận cơ thể rắn chắc áp sát, tiếp theo là thở ấm áp rơi nhẹ lên tai cô.
Sau khi điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, cô bé thêm một nỗi phiền muộn mới.
Cô bé phát hiện là tóc xoăn tự nhiên, vấn đề là ở chỗ tóc xoăn tự nhiên, mà là từ bố , ông bà đến chị đều ai mái tóc xoăn cả.
Sáng hôm đó, Lâm Kiều rửa mặt xong, chuẩn buộc tóc cho con gái thì thấy cô bé đang ghế bên cạnh bồn rửa, kiễng chân dùng lược nhúng nước, cố gắng tự tay tóc thẳng.
Mái tóc xoăn tự nhiên vốn bồng bềnh cô bé ướt nhẹp, đôi tay nhỏ nhắn kéo cho thẳng một chút, buông tay một cái là tóc xoăn trở .
Niệm Niệm là đứa thích , nhưng khi gương thấy còn rối bù hơn cả lúc đầu, đôi má phúng phính liền phồng lên, rõ ràng là đang giận.
Lâm Kiều nhân cơ hội dỗ dành, "Không , khi con lớn , nếu , con thể tự nghiên cứu một thứ gì đó kéo cho tóc thẳng ."
Ý của Lâm Kiều là đến máy kẹp thẳng tóc, vì bây giờ kiểu tóc xoăn đang thịnh hành, ai nghĩ đến việc phát minh dụng cụ cả.
Cô bé ngẩng đầu một lúc, gương mặt nghiêm nghị như đúc từ khuôn mặt của bố, "Con học, con đánh trận."
Nghe , Quý Đạc đang chuẩn ngoài cũng cô bé một cái, đến khi Lâm Kiều qua thì giả vờ như từng đầu, chỉ nghiêm chỉnh chỉnh mũ quân đội, "Anh đây."
Sau đó Chủ Nhật tuần tới, đưa con gái đến quân doanh, để con gái chơi đến lấm lem bùn đất, ôm cô bé đang ngủ say về nhà.
Về việc Niệm Niệm mơ ước trở thành một đứa trẻ học, Lâm Vĩ khá muộn.
Lâm Vĩ chỉ chuyện khi ba nhà họ trở về tham dự đám cưới của , mà đợi đám cưới suốt hơn ba năm .
Chuyện là đây rời lời nào suốt một thời gian dài, nên Quách Yến cũng mặc kệ bấy lâu, dù cô cũng sự nghiệp lo, vội kết hôn.
Gần đây, vài bạn học của cả hai đón thêm con, liên tiếp tiệc mừng tròn tháng, đó là đám cưới của bạn học nhỏ tuổi nhất lớp. Mọi thấy Lâm Vĩ và Quách Yến vẫn thường cùng mà mãi kết hôn, nên đùa hỏi họ định khi nào tổ chức.