Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 84

Cập nhật lúc: 2024-12-09 01:33:05
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lên xe trở về quân doanh, Quý Đạc mới hỏi: "Chuyện gì mà cần em cân nhắc thêm ?"

"Du học," Lâm Kiều đáp, "Viện vài suất học trao đổi ở nước ngoài, giáo viên em , nhưng em từ chối ."

"Tại từ chối?" Quý Đạc ban đầu bình thường, nhưng giọng điệu đột ngột trầm xuống.

Lâm Kiều chút ngạc nhiên. Lý do cô từ chối đơn giản. Ở kiếp , cô chuyên nghiên cứu về vật liệu hóa học, đặc biệt là sợi carbon nền PAN, công nghệ tiên tiến nhất chủ yếu trong tay Nhật Bản và Mỹ, đặc biệt là Nhật Bản. Do tính ứng dụng rộng rãi và thể sử dụng cho cả quân sự và dân sự, công nghệ luôn coi là tài sản chiến lược và cấm xuất khẩu.

Mặc dù trong nước phát triển muộn, chỉ bắt đầu đẩy mạnh từ năm 2000, nhưng cách với công nghệ tiên tiến của thế giới ngày càng thu hẹp. Dù thế giới tiến bộ đến , ngay cả khi công nghệ vượt qua những gì cô khi xuyên , thì họ cũng sẽ để cô tiếp xúc với nó.

Điều cô là sớm thành công trình để phá vỡ thế cục phụ thuộc việc nhập khẩu trong mười, hai mươi năm tới.

Quý Đạc rõ ràng nghĩ như , "Cơ hội như , em ?"

Anh thẳng Lâm Kiều, "Nếu là vì thủ tục quân nhân khó khăn khi nước ngoài, sẽ lo liệu cho em. Nếu..."

Người đàn ông ngập ngừng, "Anh ích kỷ đến mức chờ nổi vài năm để khiến em hy sinh vì ."

Mọi đều mong du học, về nhà sẽ cố gắng thuyết phục gia đình. Còn cô thì ngược , , để nhà thuyết phục.

Lâm Kiều một lúc lâu mà gì, "Anh du học sẽ bao lâu ?"

 

"Còn em lúc chiến trường bao lâu ?"

. Anh thậm chí thể bao giờ , nhưng cô vẫn để .

"Đó giống ," Lâm Kiều thấy hai chuyện thể đánh đồng với , "Anh bắt buộc , còn em thể hoặc ."

"Vậy tại ?" Quý Đạc về câu hỏi ban đầu.

Không ngờ trong việc học và sự nghiệp, đàn ông vốn luôn ủng hộ quyết định của cô, nhất quyết tranh luận. Phía còn tài xế Tiểu Phương, Lâm Kiều nhất thời giải thích thế nào.

Thế nên, khi xe dừng cửa nhà, mặt Quý Đạc vẫn nghiêm nghị, còn Lâm Kiều thì bình tĩnh. Không khí giữa hai vợ chồng hiếm khi căng thẳng như .

Lưu Thúy Anh đang bế cháu gái nhỏ tầng hai, thấy hai , "Tiểu Lâm về ?"

Nói thì hai năm khi Quý Đạc ở đây, Lâm Kiều tự nhiên cũng trở về quân doanh, hai gặp , chỉ gọi điện dịp lễ tết. Năm Quân Tử đỗ trường quân đội, Lưu Thúy Anh vui mừng, nhiều đồ ăn mang đến trường cho Lâm Kiều.

Giờ hơn hai năm trôi qua, Quân Tử cũng đang học năm hai đại học, Lưu Thúy Anh ở nhà cảm thấy buồn chán, nên bảo con gái lớn đưa con về chơi.

Chẳng mấy chốc, bà xuống lầu, cô cháu gái nhỏ thấy Quý Đạc giơ đôi tay mũm mĩm lên, "Chú ơi bế con."

Xưng hô chút loạn, thực Lâm Kiều và Quý Đạc vẫn gọi bà ngoại của cô bé là chị dâu.

Đứa nhỏ sinh năm đầu tiên Lâm Kiều và Quý Đạc kết hôn. Khi đó, Lưu Thúy Anh đến thăm con gái và cháu ngoại, còn mang theo bánh cưới cho hai . Giờ cô bé bốn, năm tuổi .

Nhìn thấy đứa nhỏ, sắc mặt Quý Đạc bớt căng thẳng, bế đứa nhỏ lên chơi đùa.

Cô bé cũng sợ khuôn mặt nghiêm nghị của , bế lên mà khúc khích, còn chỉ cây táo trong vườn nhà Lâm Kiều đòi hái quả.

"Anh đưa bé hái táo ." Lâm Kiều mỉm trêu chọc, xách đồ lên lầu.

Quý Đạc vốn là luôn gọn gàng, căn phòng giữ gìn sạch sẽ, chăn gấp vuông vắn như khối đậu phụ, đầu giường là hai chiếc gối y như khi Lâm Kiều đó.

Bàn việc bằng gỗ vẫn chia hai phần, một bên là của , bên còn hộp đựng bút từ lọ thủy tinh, bên trong còn những con hạc giấy mà Lâm Kiều từng gấp.

Không chỉ những con hạc giấy cũ, mà còn vài cái mới, nhưng gấp lắm, nếp gấp chồng lên nếp gấp, như thể tháo nhiều .

Lâm Kiều mường tượng cảnh cau mày gấp chúng mà khỏi buồn . Đột nhiên, cô thấy một thùng giấy bên cạnh.

Miệng thùng mở hờ để lộ những tờ giấy dấu đỏ, rõ ràng là tài liệu từ văn phòng mang về. Nghĩ đến việc từng nhắc qua rằng mấy hôm nay đơn vị đang sơn tường, nên cẩn thận mang đồ về nhà cũng là điều bình thường. Lâm Kiều định , nhưng ánh mắt thu hút bởi một góc ảnh lộ trong thùng.

Tấm ảnh quá quen thuộc, cô nhịn rút , mở cuốn album của gia đình.

Là cùng một bức ảnh mà giống. Có lẽ là ảnh mà nhà họ Lâm gửi tới khi hai nhà Quý - Lâm đính hôn.

Không ngờ tấm ảnh vẫn trong tay , và rõ ràng đặt ở văn phòng.

Lâm Kiều đặt cuốn album về chỗ cũ, định để bức ảnh thùng, nhưng ánh mắt thấy một lá thư trong thùng.

Nét chữ mạnh mẽ của rõ ràng "Gửi vợ yêu của , Kiều Kiều".

Ngay cả khi ở tiền tuyến những năm đó, mỗi ba tháng một lá thư, cũng chỉ "Gửi vợ , Lâm Kiều".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-84.html.]

Ma xui quỷ khiến, Lâm Kiều cầm lấy bức thư mở , và chỉ một ánh , cô hiểu đó là gì.

 

Là di thư mà cho cô khi chuẩn chiến trường.

"Nếu em lá thư , thì xin , lẽ còn nữa." Di thư bắt đầu bằng lời xin như .

Lâm Kiều khi đó những lời với tâm trạng , nhưng giờ đây khi cô thấy, lòng khỏi nhói lên.

"Hôn nhân của chúng bắt đầu bằng một sai lầm, tự nguyện, em cũng ép buộc. may mắn, vì ông trời cho một sai lầm như thế."

Đây là những lời mà Quý Đạc, một lão cán bộ nghiêm túc, tuyệt đối sẽ mặt cô.

"Anh lớn hơn em chín tuổi, sẽ già em, thể cũng sẽ em, mà cách em vui. Có lẽ đối với em, phù hợp. đối với , em luôn là điều nhất, duy nhất, là sự bất ngờ lớn nhất và đẽ nhất trong cuộc đời ."

Lão cán bộ mà chuyện cũng ngọt ngào như . Lâm Kiều buồn , .

" ngoài em , còn trách nhiệm vai . Anh vui khi em hiểu và ủng hộ , càng may mắn khi em còn trẻ."

Lúc đầu Lâm Kiều hiểu tại câu , cho đến khi cô tiếp.

"Em đầy hai mươi tuổi, còn nhiều thời gian để quên , quên cuộc hôn nhân . Em thông minh năng lực, và còn sở hữu bốn mươi phần trăm cổ phần của nhà máy Tiểu Trạch. Không cần nghĩ về nữa, hãy sống thật . Nếu ai hợp ý em, cứ tiến tới. Nếu, chỉ là nếu, chuyện may xảy , em cần lo lắng về , cần giữ gì cho ."

"Anh đồng ý lấy em, nhưng thể chăm sóc em suốt đời, đó là của ..."

Cuối thư chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Chồng, Quý Đạc," nhưng Lâm Kiều thấy rõ nữa. Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy nhòe dòng chữ, thấm sâu lòng cô.

Trong phòng yên tĩnh, khiến âm thanh từ ngoài sân càng rõ ràng hơn. Tiếng trong trẻo của cô bé, giọng trầm thấp thỉnh thoảng của Quý Đạc, cùng với giọng đặc sệt quê nhà của Lưu Thúy Anh.

" thấy thích trẻ con lắm mà, bảo Tiểu Lâm sinh cho một đứa? Bế con khác bằng con ."

"Không vội." Quý Đạc vẫn đáp bằng câu quen thuộc.

Trước đây, Từ Lệ cũng từng hỏi điều , giờ Lưu Thúy Anh nhắc , vẫn thế.

"Sao vội, năm nay cũng ngoài ba mươi , nhà ông Lương bằng tuổi thì con cả lớn đấy."

thực sự bao giờ vội, luôn giúp cô đối phó với áp lực từ gia đình, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cho cô du học...

Khi Quý Đạc lên lầu, thứ vẫn bình thường như , chỉ Lâm Kiều bên bàn, mắt đỏ.

"Sao thế?" Anh cau mày, nghĩ đến cuộc chuyện trong xe đó, hạ giọng hỏi: "Lúc nãy nặng quá ?"

"Không." Lâm Kiều mở miệng, mũi cay cay, giọng nghèn nghẹn.

"Vậy chuyện gì ?" Cả Quý Đạc căng thẳng, bước nhanh tới, nhẹ nhàng lau giọt nước nơi khóe mắt cô.

Lâm Kiều ôm lấy eo , vùi mặt bụng nhẹ nhàng giải thích, "Em du học vì với hướng nghiên cứu của em, nước ngoài cũng học thêm gì."

"Ừ." Quý Đạc đáp, tay đặt lưng cô. "Nếu em thực sự , thì ."

"Còn nữa," Lâm Kiều tiếp tục, "Anh bỏ thuốc ."

"Ừ." Quý Đạc , chỉ đáp qua loa.

Lâm Kiều ngẩng đầu lên, tay vẫn vòng chặt quanh eo , nghiêm túc: "Chuẩn mang thai hút thuốc uống rượu, sẽ cho con."

Lần , bàn tay đang vỗ về lưng cô cũng ngừng , "Mang thai?"

 

"." Lâm Kiều kiên quyết gật đầu.

Trước đây vì bận rộn với học hành, cô từng nghĩ đến việc con. thể vì cô mà vội, cô cũng thể vì điều chỉnh kế hoạch tương lai một chút.

Anh đối với cô là một điều bất ngờ, và cả thế giới đối với cô chẳng cũng là như ?

Họ cách chín tuổi, bắt đầu từ một cuộc hôn nhân sai lầm và ép buộc, tính cách của cả hai đều quá độc lập và chính kiến, qua vẻ là một cặp đôi hảo.

thế giới , bao nhiêu sự phù hợp hảo như ?

Hầu hết dành cả đời cũng thể tìm một nửa hảo của , mà trong quá trình chung sống hằng ngày, dần dần trở thành thích hợp nhất với .

Giống như họ cách hơn hai mươi centimet chiều cao, ôm , hôn , thì luôn một cúi đầu thấp xuống, và một kiễng chân lên.

Trước đây đều là cúi đầu, đổi cô kiễng chân lên một chút thì ?

Loading...