Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-12-07 02:40:29
Lượt xem: 190

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường , Lâm Kiều đột nhiên hỏi: "Trần Vệ Quốc năm nay bao nhiêu tuổi ?"

Vừa thấy, Quý Đạc lập tức hiểu cô hỏi đúng vấn đề mấu chốt, đầu cô: " hơn Tiểu Trạch một tuổi."

Hơn Quý Trạch một tuổi, nghĩa là lúc xảy chuyện của Thiếu Trân, chín, mười tuổi. Liệu điều gì ? Lâm Kiều tỏ vẻ nghi ngờ.

Nếu đối phương thật sự điều gì, tại lúc đó , cũng , bây giờ gặp chuyện mới nhớ tìm Quý Đạc để kể?

manh mối, thì vẫn xem thử.

Khi hai xuống xe đồn cảnh sát, Quý Trạch đợi ở đó. Nhìn thấy Lâm Kiều, chút bất ngờ nhưng quá ngạc nhiên. Anh bước lên nhỏ giọng : "Vu Tấn vẫn đang cấp cứu, bên nhà họ Vu tạm thời động tĩnh gì, sáng mai Trần Vệ Quốc sẽ áp giải về trại giam."

Ý là gì cần thì nhất ngay bây giờ, đợi đến khi nhà họ Vu rảnh tay để ý tới Trần Vệ Quốc, thì sẽ khó mà chuyện hơn.

Quý Đạc gật đầu, cùng Lâm Kiều bước trong. Trần Vệ Quốc áp giải một phòng riêng, tay còng, ghế.

Lâm Kiều khỏi đánh giá đối phương. Độ tuổi ngoài hai mươi, dáng vẻ sạch sẽ, thấp, còn đeo kính. Nhìn bề ngoài, giống kẻ tay đ.â.m liên tiếp. cả toát lên vẻ suy sụp, hai gò má hóp , mắt đầy tia máu. Tuổi trẻ như co ro ghế trông như ông lão năm, sáu mươi tuổi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, vô thức ngẩng đầu lên, thấy Quý Đạc còn gọi một tiếng: "Chú nhỏ."

Quý Đạc khép cửa nhưng bước trong, chỉ chặn ở cửa, che chắn Lâm Kiều kín đáo phía .

Thân hình cao lớn của tạo thành một tấm khiên bảo vệ, khiến Trần Vệ Quốc hầu như chỉ thấy dáng mảnh mai phía . Anh dám lâu, chỉ liếc một cái cúi đầu, ánh mắt trở mặt Quý Đạc, chua xót: "Lúc nhỏ, cháu còn cùng Quý Trạch theo chú, ngờ ngày để chú tới đây thăm cháu thế ."

Quý Đạc gì.

Trần Vệ Quốc cúi đầu sâu hơn: "Cháu cũng , nhưng cháu mất . Nếu tại ..." Trong phòng vang lên tiếng nghiến răng ken két. "Nếu tại hại cháu, còn chịu đưa tiền trả nợ cho cháu..."

Quý Đạc vẫn , ánh mắt bình thản, chút d.a.o động.

Sự im lặng vô tình tạo áp lực, khiến Trần Vệ Quốc nổi nữa. Anh ngước lên Quý Đạc, phát hiện bộ quân phục của thẳng thớm, thế nào, giờ vẫn y nguyên như thế.

Người phụ nữ lưng cũng im lặng, cả hai ai vội hỏi han, trong phòng chỉ còn tiếng của .

Anh cũng vòng vo nữa, thẳng: "Quý Trạch kể với chú ? Cháu thoát tội, chỉ cần đừng để nhà họ Vu tay đen với cháu là . Nhà đó chẳng ai tử tế, chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cháu."

Anh Quý Đạc: "Cháu thù với họ nên mới . Trước đây để mua dây chuyền sản xuất, cháu từng kết với nhà họ Vu. Tết còn qua nhà họ biếu ít quà."

Nhà họ Trần suy tàn, dù là bạn bè cũ, vẫn đến tận nhà dâng lễ để cầu cạnh.

Huống chi Vu Tấn còn hại thế , vốn dĩ bao giờ xem là bạn bè thật sự, "Có cháu đến đúng lúc, đúng lúc ông cụ nhà họ Vu đang chửi trong thư phòng."

Lại liếc Quý Đạc một cái.

Lâm Kiều bắt đầu suy nghĩ. Nghe từ nhà họ Vu, chứ đây, chẳng lẽ nhà họ Vu liên quan đến chuyện đó?

Quý Đạc cuối cùng cũng liếc một cái: "Chửi cái gì?"

Trần Vệ Quốc thở phào: "Chửi đồ ngu ngốc, mày gây họa đủ ? Cố Thừa Nghiệp vẫn còn đang điều tra!"

Cố Thừa Nghiệp chính là tên thật của ông cụ Cố.

Rõ ràng câu ám chỉ nhà họ Vu liên quan đến chuyện năm xưa.

Quý Đạc , mặt vẫn biểu lộ cảm xúc: "Chuyện xảy dịp Tết?"

" , nhưng lúc bố của Vu Tấn tiếp cháu, chuyện với cháu thì bên trong lập tức im lặng. Lúc đó cháu chuyện gì, chú và ông cụ Cố vẫn đang tìm tung tích của Cố Thiếu Trân, nên cháu mới nghĩ đến chuyện liên quan, nhưng cơ hội để ."

Nói cơ hội chỉ là dối trá, thể mới là thật. Anh còn đang cầu cạnh hợp tác với nhà họ Vu, dám tiết lộ chuyện của nhà đó ngoài...

Quý Đạc và Lâm Kiều gì, Trần Vệ Quốc tưởng họ tin, vội : "Cháu thật, đúng mùng Một Tết, khi đó cháu còn mang hai củ nhân sâm đến tặng."

Anh cố gắng nhớ : "Ông cụ Vu chỉ chửi trong thư phòng, còn đập vỡ một cái cốc. Lúc cháu , cháu cũng thấy ông ngoài."

Anh cử động, còng tay kêu lách cách, lúc mới nhận , vội vàng bình tĩnh : "Cháu nhớ hồi nhỏ Cố Thiếu Trân ngoan, nhút nhát, bao giờ lung tung, tự nhiên mất tích? Chuyện chắc chắn uẩn khúc, chú nên điều tra nhà họ Vu."

"Biết trong thư phòng là ai ?" Giọng Quý Đạc vẫn bình tĩnh.

Trần Vệ Quốc do dự một lúc lắc đầu: "Không , từ lúc cháu đến lúc , cửa thư phòng luôn đóng."

Thấy thể hỏi thêm gì,

Quý Đạc mở cửa, để Lâm Kiều ngoài .

"Thật chuyện , cháu cũng định với chú . Dù Vu Tấn hại cháu, còn Quý Trạch đồng ý cho cháu mượn tiền."

Phía vang lên giọng đầy thất vọng của Trần Vệ Quốc, Quý Đạc gì, chỉ đóng cửa .

Quý Trạch vẫn đợi ngoài hành lang, thấy hai liền hỏi ngay: "Sao ? Có thông tin gì hữu ích ?"

Quý Đạc , Lâm Kiều cũng im lặng.

Mãi cho đến khi cảm ơn các đồng chí trong đồn và bước khỏi cửa, Quý Đạc mới lạnh lùng liếc cháu trai một cái: "Bạn bè của cháu kiểu gì thế?"

Một câu khiến mặt Quý Trạch đỏ bừng: "Cháu, cháu họ sẽ thành thế ..."

Quý Đạc và Quý Trạch cách kết bạn trái ngược. Bạn bè của Quý Đạc nhiều nhưng đáng tin, một khi chuyện sẽ giúp đỡ thật lòng và lâu dài. Trong khi đó, Quý Trạch quan hệ rộng, tưởng như ai cũng thể chuyện, nhưng bạn bè đồng đều. Một Vu Tấn, chỉ cần tiền nhiều là đủ, dù vấn đề cũng dám giới thiệu cho bạn, một Trần Vệ Quốc, mưu mô thì ít.

So với chú nhỏ, Quý Trạch vẻ ngây thơ hơn, rõ là do di truyền do cảnh sống.

Anh vò đầu: "Ít bây giờ cũng thấy rõ . Sau nếu cháu còn trong quân đội nữa, ai thật lòng là bạn, ai lợi dụng cháu, cũng sẽ dễ thấy hơn."

ai cũng bây giờ tiền, những kẻ vay tiền lợi dụng sẽ tránh xa .

Quý Đạc gì thêm, ba cùng lên xe. Sau khi một đoạn, Quý Đạc từ ghế ném hộp t.h.u.ố.c lá cho Tiểu Phương: "Cậu xuống hút điếu thuốc ."

Tiểu Phương hiểu ý, nhanh chóng tìm một nơi vắng vẻ bên lề đường để đỗ xe, tự xuống xe châm điếu thuốc, lưng về phía chiếc xe Jeep.

Đây là tránh nghi ngờ, là đề phòng xung quanh, cảnh giác để ai lén. Lâm Kiều lập tức nhận , đàn ông chuyện .

Quả nhiên, Quý Đạc hỏi thẳng Quý Trạch: "Cháu Trần Vệ Quốc là thật thà đến , và bao nhiêu phần lời là thật?"

Sau khi từng chịu thiệt, Quý Trạch suy nghĩ kỹ càng mới đáp: "Cậu ít nhưng khi thì khá đáng tin, kiểu thích bịa chuyện. vụ với Vu Tấn, cháu cũng dám chắc nữa."

Anh đầu Quý Đạc: "Chú nghi ngờ thật ?" Quý Đạc trả lời, chỉ sang Lâm Kiều: "Em nghĩ ?"

Quý Trạch khỏi ngạc nhiên. Chú nhỏ vốn kín tiếng, những chuyện mà ngay cả ông bà nội cũng , ngờ hỏi ý kiến của Lâm Kiều. Anh vô thức theo.

Lâm Kiều trầm ngâm một lúc: "Về mặt thời gian thì vẻ trùng hợp."

Câu lẽ Quý Trạch hiểu hết, nhưng Quý Đạc thì nhất định hiểu. Họ bắt nhưng gặp, chính là chuyện xảy dịp Tết .

Tuy nhiên, Lâm Kiều kết luận: "Cũng loại trừ khả năng chỉ tìm bảo vệ , hoặc là trả thù nhà họ Vu."

Những lời rõ ràng, thể ám chỉ chuyện của Thiếu Trân, cũng thể ám chỉ chuyện của Thiếu Bình. Thay vì là bằng chứng, nó giống như một hướng dẫn hơn. Và những trong giới đều hiểu rằng Quý Đạc và Tô Chính luôn giúp ông cụ Cố điều tra chuyện năm xưa.

Trần Vệ Quốc bề ngoài vẻ ôn hòa thật thà, nhưng những như thế dễ nên chuyện lớn nhất, huống chi còn đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quý Đạc gì, nhưng ánh mắt luôn đặt mặt Lâm Kiều, lẽ cũng suy nghĩ tương tự.

Hai vợ chồng ngầm hiểu , nhưng trong mắt Quý Trạch thì chẳng khác gì đang chuyện bằng ký hiệu khó hiểu: "Vậy thì rốt cuộc thông tin giá trị ?"

Anh khỏi gãi đầu: "Còn về phía Trần Vệ Quốc, giữ giữ đây?"

"Dĩ nhiên là giữ." "Giữ."

Hai vợ chồng đồng thanh .

Quý Trạch , nên hỏi ai.

Cuối cùng, ánh mắt Quý Đạc cũng dừng Lâm Kiều, như thể ý kiến của cô.

Lâm Kiều thẳng: "Không giữ , thử xem lời là thật giả? Dù cũng đồng ý sẽ xử theo đúng luật, chúng chỉ giữ, mà còn giữ một cách công khai, để đều . Chỉ khi đó, mới nghi ngờ bao nhiêu, từ đó tự rối trận tuyến của ."

Đây là kế "dụ rắn khỏi hang".

Lần đích đến là nhà họ Vu, nếu họ thực sự vấn đề, già thể vẫn bình tĩnh, nhưng liệu trẻ thể giữ như ?

Hơn nữa, Vu Tấn mới gặp chuyện, nhà họ Vu đang rối loạn, thể còn đủ tỉnh táo để xử lý hết chuyện.

Lâm Kiều dứt lời, cô mới nhận chú cháu nhà họ Quý, một , một , đều đang gì.

"Em sai chỗ nào ?" Cô từng .

"Không." Quý Trạch lập tức thu ánh mắt , nhưng biểu cảm giấu nổi sự phức tạp.

Trước đây ít tiếp xúc, nhận ngoài thông minh, Lâm Kiều còn cái đầu tỉnh táo, phản ứng nhanh nhạy, thậm chí còn ăn ý với chú nhỏ đến . Cũng chẳng trách vì chú nhỏ ...

Anh vô thức đầu nữa, ngờ chạm ánh mắt lạnh lùng của Quý Đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-75.html.]

Không hiểu , Quý Trạch cảm thấy trong lòng chột , vội vàng : "Vậy xong ? Nếu xong cháu gọi tài xế lên."

Quý Đạc chỉ "ừ" một tiếng: "Cháu cũng cần lên xe nữa." Quý Trạch ngẩn .

Người đàn ông lạnh lùng liếc qua: "Cháu còn về nhà cùng chú và thím nhỏ ?"

Anh ngoài, lúc mới phát hiện xe đang đỗ gần xưởng của , lập tức mở cửa bước xuống: "Vậy cháu đây."

"Chú ý an ." Lâm Kiều lịch sự vẫy tay chào.

Không ngờ Quý Đạc cũng bước xuống theo, mua một que kem ở gần đó về xe đưa cho Lâm Kiều.

Cửa xe đóng , xe nhanh chóng khởi động, hai đèn hậu phía sáng lên, chiếu lên bóng mờ mờ, dần dần tan biến bóng đêm sâu thẳm, còn rõ nữa.

*****

quyết định giữ Trần Vệ Quốc, nên Quý Đạc sắp xếp thông báo với bên trại tạm giam, yêu cầu trông coi Trần Vệ Quốc cẩn thận, để xảy chuyện gì bất ngờ.

Không chỉ thông báo, còn gửi quà cáp, công khai truyền thông điệp rằng sự bảo vệ của .

Điều ít nhất cũng đảm bảo rằng khi vụ án chính thức đưa xét xử, Trần Vệ Quốc sẽ chịu thiệt thòi gì. Khi xét xử, họ cũng cân nhắc xem xét xử công bằng .

Tin tức lan truyền, hiển nhiên khiến nhà họ Vu vui, thậm chí còn gọi điện đến ông cụ Quý.

Ông cụ Quý nhận thông báo từ con trai : "Thằng nhóc Tiểu Trạch nhất quyết can thiệp, nó nhờ đến thằng hai , chúng cũng . Ông cũng tính Tiểu Trạch mà, trọng tình nghĩa, bạn bè bao năm nay từ nhỏ lớn lên bên , thể bỏ tình cảm là bỏ ."

Nói xong ông cụ Quý còn thở dài: "Hơn nữa, nó cũng từng nghĩ đến việc mua dây chuyền sản xuất đó, chỉ thiếu chút nữa thôi, trong lòng vẫn còn lo sợ."

Câu lời nào trách móc, nhưng càng nghĩ kỹ càng thấy đầy sự trách cứ.

Ông cụ Vu nghẹn lời: "Vụ là do Tiểu Tấn rõ, nhưng thằng nhóc nhà họ Trần cũng quá đáng... Năm nhát dao, hẳn năm nhát dao!"

Ông đầy xót xa: "Có một nhát đ.â.m trúng lá lách, suýt chút nữa là cứu ."

" nguy hiểm, Tiểu Tấn chứ?" Ông cụ Quý thuận theo hỏi về tình hình sức khỏe của Vu Tấn, quyết tiếp lời về việc bảo Quý Đạc đừng can thiệp chuyện của Trần Vệ Quốc.

Cúp điện thoại, ông cụ Quý lập tức lạnh với bà Từ Lệ: "Cháu nội của ông suýt nữa khiến cháu nội của gặp nạn, còn bảo can thiệp chuyện của thằng hai, trông giống dễ bắt nạt ?"

Từ Lệ mềm lòng: " chỉ tiếc cho thằng nhóc nhà họ Trần, còn cô gái nhà họ Tống nữa, Kiều Kiều giảng bài cũng khá."

"Giảng bài giỏi thì ích gì? Cô bố như thế, thà rằng . Con dâu cả suốt ngày coi cô như báu vật."

Ngay từ đầu khi Diệp Mẫn Thục lấy Tống Tĩnh để ngăn hôn ước sắp đặt với Quý Trạch, nhà họ Tống tránh khỏi tai tiếng, ông cụ Quý ngay rằng con dâu cả sớm muộn cũng chịu thiệt tay nhà đó. đợi đến khi Quý Trạch chuyển ngành về ăn, nhà họ Tống lập tức sang đính hôn với nhà họ Vu, khiến ông cụ Quý vẫn còn cảm thấy khó chịu vì cháu nội coi thường.

Kết quả là trong lễ đính hôn xảy chuyện, sức khỏe của Vu Tấn hủy hoại, danh tiếng cũng sẽ hủy hoại. Không bây giờ cả nhà đó cảm thấy thế nào.

Bỏ qua những suy nghĩ của nhà họ Tống, khi tin tức về việc ông cụ Cố đích đến thăm trại giam để gặp Trần Vệ Quốc lan , cuối cùng cũng yên .

Ngày hôm đó, Quý Đạc khỏi trại giam thì tình cờ gặp một ngờ sẽ gặp.

Vu Ngũ với khuôn mặt u ám trong bóng tối ngoài cửa trại giam, chân đầy tàn thuốc lá. "Cậu thật sự thích lo chuyện bao đồng nhỉ? Chuyện nhà họ Cố thì quản, chuyện nhà họ Trần cũng tha. Người đồn rằng thích phụ nữ, khi là thật đấy. Nếu nhân tình của , thì tại quan tâm đến ?"

Câu khó chẳng khiến Quý Đạc mảy may động đậy, chỉ bình tĩnh bước xuống bậc thang. " bảo vệ , vì đáng để bảo vệ."

Tiếng giày da chạm nhẹ lên mặt đất, nhưng mỗi bước chân vững chắc của đàn ông khiến Vu Ngũ cảm nhận áp lực. Sắc mặt càng trở nên khó coi, ánh mắt ghim chặt Quý Đạc. "Nó mới phạm tội, đang căm ghét nhà họ Vu. Cậu sợ những gì nó là bịa đặt ?"

Quý Đạc chỉ khẽ liếc mắt, đôi mắt trầm tĩnh để lộ bất kỳ cảm xúc gì. "Nếu là bịa đặt, mặt ở đây?"

Vu Ngũ đờ , tay cầm điếu thuốc bắt đầu run lên, sắc mặt cũng dần nhợt nhạt.

Một lúc lâu mới lắp bắp lời, "Chẳng chỉ là chuyện của Cố Thiếu Trân thôi ?"

Vừa , run rẩy đưa điếu thuốc lên miệng, hít mạnh một . vì quá vội nên ho sặc sụa, mắt đỏ ngầu.

Hắn giận dữ vứt mạnh điếu thuốc xuống đất. "Cậu điều tra, cũng sợ . Năm đó ở tỉnh Nam, đúng là trút giận lên con bé Cố Thiếu Trân. Trần Vệ Quốc chắc cũng với chuyện đó , nhưng nghĩ chỉ ? Nhà họ Đái Đái Thành, nhà họ Canh Canh nhị, Canh tam... còn nhiều nữa..."

Hắn liên tục một loạt cái tên, "Bọn họ đều tham gia. Cậu bắt hết từng để trả thù ?"

Vu Ngũ , nhưng trong nụ đầy ác ý, còn Quý Đạc với ánh mắt khiêu khích. "Chuyện gì cũng quản, quản nổi ?"

Không ngờ, Quý Đạc bình thản lặp từng cái tên mà Vu Ngũ . "Chỉ thôi ? Còn ai nữa?"

Giọng điệu của điềm tĩnh, ánh mắt cũng vô cảm. chính sự điềm tĩnh khiến khác lạnh sống lưng.

"Cậu thực sự định trả thù từng một ?" Vu Ngũ thể tin nổi. Khi ánh mắt của vô tình chạm ánh mắt chút cảm xúc của Quý Đạc, ngón tay run lên.

Hắn vội vàng biện hộ cho , "Chuyện thể trách bọn . Ai đang sống yên ở Yến Đô điều đến một nơi chó ăn đá gà ăn sỏi như thế? Có bực tức cũng là chuyện bình thường mà? Với , con bé cũng ?"

"Vậy nên các quyền bắt nạt nó? Bắt nó biến mất?" Quý Đạc đột ngột tiến tới một bước, nắm chặt cổ Vu Ngũ và đẩy mạnh tường. "Lúc đó con bé mới chỉ chín tuổi! Anh em gái ?"

Cú va chạm quá mạnh khiến lưng của Vu Ngũ đau nhói, nước mắt gần như ứa . Từ khi Quý Đạc nhập ngũ, nhiều năm đánh . Không ngờ, tay ác như , khiến thể thốt nên lời.

"Ai, ai bắt nó mất tích... rõ ràng là, là nó tự lạc..."

Vu Ngũ khó khăn từng chữ, ", chỉ sợ các lời Trần Vệ Quốc, suy diễn lung tung nên mới tìm ..."

Hắn cố gắng bấu chặt lấy tay Quý Đạc, hổn hển tìm cách thở. "Chúng, chúng cũng ngu... mất nó , lấy gì mà trút giận nữa?"

lời đó càng khiến lửa giận trong lòng Quý Đạc bùng cháy dữ dội hơn. cuối cùng vẫn buông tay , để Vu Ngũ gập ho sù sụ dữ dội.

Hắn tưởng rằng cuối cùng thoát nạn, nhưng khi thả lỏng tâm trí, Quý Đạc đột nhiên cúi xuống ghé sát tai . "Thế còn cái c.h.ế.t của Thiếu Bình thì ?"

Vu Ngũ giật , đồng tử co rút , gần như phản xạ điều kiện thốt lên, "Sao ..."

Ngay lúc đó, một giọng già nua vang lên từ bên cạnh, "Người lớn mà còn ở đây đánh !"

Vu Ngũ lập tức bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa khắp . "Bố, bố?"

Người đến ai khác chính là ông cụ nhà họ Vu, cùng với bố của Vu Tấn, cả của Vu Ngũ.

Ông cụ Vu lập tức bảo con cả đến đỡ con út, "Đưa nó lên xe cho tỉnh táo . Uống vài ly mà lảm nhảm lung tung."

Không Vu Ngũ mà chính ông cụ nhanh chóng lấy bình tĩnh cú sốc. Lúc , hỏi thêm cũng thể moi thông tin gì nữa.

Quý Đạc gì, để mặc cho ông cụ Vu đưa Vu Ngũ . ánh mắt rời khỏi ông cụ Vu.

Ánh quá sâu khiến ông cụ Vu cảm thấy thoải mái. "Thật ngại quá, khiến chê . Đứa con trai của thực sự nên ."

Ông cụ mặc chiếc áo sơ mi cộc tay giản dị, quần dài, tóc bạc ngắn ngủn. Nhìn ông ai nghĩ rằng Tết ông nhận của Trần Vệ Quốc hai cây sâm quý giá. "Chắc nó cảm thấy áy náy, mấy năm nay mỗi uống rượu nhắc đến con bé nhà họ Cố, trong lòng nó yên."

Có lẽ ở cao quá lâu, đều khả năng biến đen thành trắng. Quý Đạc vốn nhưng khi câu , suýt nữa bật vì tức giận.

"Nếu gì khác, xin phép về ."

Chuyện đến nước , Quý Đạc gì để thêm. Anh định rời , nhưng ông cụ Vu thêm một câu đầy ẩn ý, "Nếu tin nó uống rượu, thể lên xe ngửi thử. Chắc chắn mùi rượu. Dù thì thứ đều bằng chứng, đúng ? cũng dám bừa."

Lời thật khiến suy ngẫm. Quý Đạc khựng , quai hàm siết chặt, đầu ông . "Cảm ơn ông nhắc nhở."

Khi rời , ông cụ Vu lên xe. Vu Ngũ lúc mới buông chai rượu mà nãy nhét tay, sợ hãi hỏi bố , "Con lừa chứ?"

Đáp là một cái tát trời giáng, "Tự dâng đầu chịu chết! Tao thấy ai ngu hơn mày!"

*****

Khi Quý Đạc trở về nhà, thứ chào đón là âm thanh ồn ào của TV trong phòng khách và Lâm Kiều đang dài ghế sô pha chiếc quạt trần.

Nghe thấy tiếng về, Lâm Kiều đang nghiêng ghế sofa liền co chân , nhường chỗ cho như thường lệ. Quý Đạc bước tới, nhưng xuống, khom bế Lâm Kiều lên bằng một động tác dứt khoát. Cô bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ , "Anh ?"

Quý Đạc trả lời, chỉ xoay xuống ghế, đặt cô nghiêng đùi ôm cô thật chặt lòng, để đầu cô tựa cổ . Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng và kiềm chế, ngay cả trong giai đoạn tình cảm mặn nồng nhất cũng bao giờ ôm cô như khi đèn vẫn sáng.

Lâm Kiều lập tức nhận điều gì đó đúng, "Có chuyện gì xảy ?"

Quý Đạc ôm cô, vẫn gì. gần đây luôn báo cáo mỗi ngoài, Lâm Kiều liền liên tưởng đến lý do ngoài hôm nay và hiểu ngay, "Nhà họ Vu động tĩnh?"

"Ừm," Quý Đạc lên tiếng, nhưng giọng của trầm lặng hẳn. Lâm Kiều vội đẩy , "Là ai trong nhà họ Vu?"

"Vu ngũ," Quý Đạc thấp giọng trả lời, "Hắn tự đến thú nhận chuyện liên quan đến Thiếu Trân."

"Tự thú?" Lâm Kiều ngẫm nghĩ về từ , "Hắn nghĩ rằng chỉ cần thừa nhận chuyện của Thiếu Trân thì ai tiếp tục điều tra nữa và nghi ngờ liên quan đến cái c.h.ế.t của Thiếu Bình?"

Khi thể che giấu lớn, nhiều thường chọn cách thừa nhận nhỏ để đánh lừa. việc Lâm Kiều nhanh chóng suy nghĩ thông suốt khiến Quý Đạc thể kiềm chế mà vuốt nhẹ mái tóc cô. Động tác mang theo chút âu yếm và trìu mến, giống như đêm khuya hôm từ bệnh viện trở về.

Lâm Kiều khựng một chút, nhưng dường như nhận , còn kéo cô sát hơn, "Chắc là ." Rồi kể chuyện xảy ngoài trại tạm giam.

"Họ vui là cứ đổ hết lên đầu Thiếu Trân ?" Lâm Kiều tức giận. Cô bao giờ đánh giá cao nhân tính, nhưng vẫn thường xuyên sốc sự tàn ác của con .

"Không , nhớ hết ," Quý Đạc lạnh lùng , hề che giấu sự lạnh lẽo trong lời mặt Lâm Kiều.

"Tiếp theo là tìm bằng chứng, đúng ?" Lâm Kiều thẳng mắt , "Bằng chứng về cái c.h.ế.t của Thiếu Bình chắc khó tìm lắm."

Quý Đạc gật đầu, định tiếp thì điện thoại đặt trong phòng khách đột ngột reo vang.

Loading...