Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 60
Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:28:07
Lượt xem: 201
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đi lấy hàng nữa hả, Yến Tử?"
"Vâng, cửa hàng hết táo lê , cháu nhập thêm chút."
"Cháu thật giỏi, ngày nào cũng lấy hàng từ ba, bốn giờ sáng."
"Đi muộn là hết hàng , mà cháu chỉ mong khách thôi, thể bán hàng còn sót cho ?"
Quách Yến đạp xe chào hỏi những hàng xóm gần đó. Đến nơi, cô dựng xe, nhanh nhẹn nhấc những thùng táo lê từ yên xuống.
Quách Yến đặt đồ cửa, tháo tấm cửa sổ gỗ xuống khi mở cửa hàng, đó lượt bày thêm vài loại hoa quả khác.
Đang chọn những quả còn tươi để bán rẻ, mặt cô dừng đôi giày da cao cổ của một phụ nữ.
Quách Yến thuận miệng hỏi: "Mua táo, lê, chuối táo lê? Nước tương, giấm, tương đậu trong nhà."
"Cho một cân táo lê, táo cũng lê." Người đến giọng trong trẻo nhưng câu như đang cố ý gây khó dễ.
Người hàng xóm gần đó nhíu mày, định gì đó nhưng Quách Yến ngẩng đầu lên, vui mừng hô: "Kiều Kiều?"
"Ừ." Lâm Kiều gật đầu, "Nghe thuê căn nhà để bán hàng, buôn bán đấy chứ."
"Làm gì chuyện buôn bán ? Chỉ là thấy chỗ đông qua , thử bán chút đồ thôi. lúc nhà thấy ồn ào quá nên dọn ." Quách Yến lập tức cúi , nhặt vài quả quýt từ thùng đưa cho Lâm Kiều, "Táo lê thì thôi, còn gọt vỏ, ăn cái cho tiện."
Đưa xong, cô mới thấy đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, trai Lâm Kiều, cùng chiếc xe Jeep đỗ xa. Cô nhướng mày hỏi: "Chồng ?"
Lâm Kiều gật đầu, giới thiệu hai : "Đây là chồng , Quý Đạc, còn đây là hàng xóm kiêm bạn của em, Quách Yến."
"Chào cô." Quý Đạc lịch sự gật đầu chào Quách Yến.
"Chào ." Quách Yến liếc một lượt từ xuống , thở phào nhẹ nhõm, sang Lâm Kiều : "May quá, còn trẻ."
Rõ ràng cô đang nghĩ Quý Đạc cấp bậc thấp, xe riêng, sợ Lâm Kiều lấy hơn quá nhiều tuổi.
Lâm Kiều nhịn , bật chồng với Quách Yến: "Cậu bận gì ? Không bận thì chuyện chút ."
Không ai ngờ chuyện thêm manh mối. Sau khi Lâm Kiều chuyện điện thoại với Quý Đạc hôm đó, quyết định tự đến đây.
dịp chủ nhật nghỉ, họ xin nghỉ nửa ngày thứ Bảy, thực là đến từ tối hôm qua, chỉ là phiền ai, thuê phòng trọ ngủ một đêm.
Quách Yến cũng hai vợ chồng họ đều bận , việc thì thể về, liền : "Vào nhà chuyện ." Sau đó cô dọn dẹp nốt đồ đạc đất, "Nhà bừa bộn chút."
Lâm Kiều đó Lưu Ngọc Lan kể rằng, khi cô về , Quách Yến bắt đầu buôn bán hoa quả và bán ở thị trấn.
Ban đầu chỉ là bán ven đường, đó dần ít tiền, khách cũng mua, trời lạnh nên cô thuê một căn nhà gần đường để bán thêm nước tương, giấm, bia và rượu trắng sản xuất tại địa phương. Thực cũng giống như hình thành một cửa hàng tạp hóa nhỏ, dường như công việc buôn bán cũng khá suôn sẻ.
Đồ trong nhà ít, nhưng sắp xếp gọn gàng. Lâm Kiều và Quý Đạc mời lên giường sưởi ấm áp.
Quách Yến định rót nước, nhưng Lâm Kiều ngăn : "Cậu còn khách sáo với gì? chỉ hỏi thăm về mợ thôi. Nghe mợ là tỉnh Nam?"
Nhà đẻ của Lưu Ngọc Lan ở đây, Lâm Kiều vẫn gọi theo Quách Yến là mợ. Nghe , Quách Yến liền hiểu ngay, " , mợ là tỉnh Nam, ở Lâm Sơn."
Lâm Kiều rành khu vực đó lắm, liền sang Quý Đạc.
"Cũng xa lắm, 370 dặm." Quý Đạc rõ ràng quen thuộc khu vực đó, lập tức đưa con chính xác.
Lâm Kiều với Quách Yến: "Bạn của chồng cô em gái lạc ở tỉnh Nam, mợ từng ở quê nhà, nên hỏi thăm xem mợ gì ."
"Nếu thế thì hỏi kỹ càng thôi." Nghe là tìm , Quách Yến cũng rót nước nữa, "Giờ mợ , đưa hai đến hầm chứa rau tìm mợ."
Mợ của Quách Yến công việc tạm thời ở hầm chứa rau, cô nhờ hàng xóm trông giúp cửa hàng đưa hai đến đó. Lúc mợ của Quách Yến đang cầm d.a.o chuẩn cắt dưa cải để cất hầm. Nhìn thấy Lâm Kiều, bà vẫn ngừng tay, "Kiều Kiều về ." Dọn dẹp xong mớ rau mới xin nghỉ cùng họ chỗ khác.
Quách Yến kể lý do họ đến, mợ hai , ánh mắt thoáng vẻ phức tạp, thậm chí chút đề phòng.
Lâm Kiều bắt gặp ánh mắt đó, liền lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Quý Đạc.
Quý Đạc cũng đang bà , sắc mặt biểu lộ gì, chỉ lấy bức ảnh của Thiếu Trân, "Mợ , đây là em gái bạn cháu, tên Thiếu Trân. Lúc lạc cô bé tròn tám tuổi, mặc áo hoa hồng, quần vải xanh, tóc tết hai bím, cột dây đỏ..."
Những thông tin dường như khắc sâu trong trí nhớ , dù qua mười mấy năm, vẫn thể rõ từng chi tiết.
Mợ của Quách Yến càng càng lộ vẻ phức tạp gương mặt, nhưng vẫn mím môi lời nào.
Quý Đạc cũng vội, "Chúng cháu mợ khi đó cũng đang ở quê, hỏi thăm xem mợ từng thấy gì . Bạn cháu..."
Giọng dừng một chút, âm thanh cũng đột nhiên trầm xuống, "Vì tìm cô em gái mà gặp chuyện may. Bố cũng mất sớm, giờ chỉ còn một ông nội hơn bảy mươi, bao năm qua vẫn luôn tìm kiếm. Nếu mợ manh mối nào, xin hãy cho chúng cháu , cháu và ông cụ sẽ vô cùng ơn."
Anh nhắc đến Nhạc Hoa, chỉ nhắc đến Cố Thiếu Bình và ông cụ Cố, rõ ràng là đang đánh phần tình cảm, cũng sợ một phần trăm khả năng , khiến khác khó xử.
Chiêu quả thật hiệu quả, gương mặt mợ của Quách Yến lập tức lộ vẻ phân vân, Quách Yến cũng xúc động, "Bao nhiêu năm mà vẫn manh mối nào ?"
"Có." Ánh mắt Quý Đạc trầm xuống, " đều là giả. Mấy tháng còn cùng ông cụ đến biên giới, về lâu thì ông cụ lâm bệnh, giờ vẫn đang viện."
Câu khéo léo, rõ ràng ông cụ Cố nhập viện là do vợ chồng đứa cháu trai phiền...
Lâm Kiều chồng một cái, gì. Còn Quách Yến sốt ruột ông cụ Cố, "Mợ , mợ mau nghĩ xem thấy gì , tìm thật dễ dàng gì."
Ba đôi mắt đồng loạt chằm chằm bà , một đôi nghiêm nghị, một đôi trong sáng, một đôi thúc giục, cuối cùng mợ của Quách Yến cắn răng xin nghỉ nửa ngày.
Sau khi xin phép xong, bà tháo đôi ống tay áo bảo vệ dùng khi việc, sang với Quách Yến: "Cháu về trông cửa hàng , mợ sẽ dẫn vợ chồng Kiều Kiều ngoài chuyện."
Rõ ràng bà điều gì đó. Quách Yến khá tò mò nhưng do nhớ gì về chuyện năm xưa, cũng chẳng nghĩ điều gì khác, nên cuối cùng vẫn lời trở về cửa hàng.
Mợ của Quách Yến dẫn hai họ về nhà.
Nhà lớn, thuê chung ba gian với khác, chỉ chiếm một gian rưỡi phía Đông. vì gia đình ít , gian như cũng đủ sống. Sau khi nhà, khí im lặng bao trùm một lúc lâu, mợ của Quách Yến mới lấy từ trong tủ gầm bàn cạnh giường một chiếc hộp nhỏ khóa, cẩn thận lấy một cái vòng nhỏ khắc từ hạt đào.
"Nhìn xem ." Cầm vật trong tay, bà vuốt ve như nỡ rời, mới đưa cho Quý Đạc.
Quý Đạc nhận ngay lập tức, "Đây là cái vòng mà Thiếu Trân đeo cổ tay ."
Vì cái vòng chỉ buộc bằng dây đỏ, nhỏ bé nên dễ mất. Lúc tìm kiếm, họ lấy vật chứng cứ.
Khi thấy Lâm Kiều , Quý Đạc chỉ hai vết khắc đều cái vòng, giải thích: "Đó là do Thiếu Bình khắc khi còn nhỏ. Cậu hỏng đến hơn chục cái mới một chiếc dùng ."
Cố Thiếu Trân là một đứa trẻ mồ côi. Bố mất trong một tai nạn khi cô đời, còn cô cũng qua đời trong lúc sinh nở. Chỉ còn hai em và ông nội nương tựa lẫn . Lúc đó, ông cụ Cố hơn năm mươi tuổi, giữ chức vụ cao nên thể lúc nào cũng chăm sóc cho hai đứa trẻ. Vì thế, Cố Thiếu Bình tự giác gánh vác trách nhiệm , lo lắng cho em gái điều.
Cũng bởi từ nhỏ chăm sóc em gái, Cố Thiếu Bình tính tình tỉ mỉ hơn , hiền lành. Khi còn nhỏ, mỗi ngoài chơi, luôn mang theo cái vòng để kéo Thiếu Trân theo.
Trong mắt Quý Đạc thoáng hiện nét hoài niệm hiếm hoi. Nhìn vật trong tay một lúc, trả cho mợ của Quách Yến: "Cảm ơn mợ sẵn lòng kể cho cháu những chuyện ."
Nghe , nước mắt mợ của Quách Yến tuôn trào, "Mợ cũng , nhưng cảnh gia đình con bé như thế, mợ nuôi con bé bao nhiêu năm, chẳng lẽ để ông nội nó mà thanh thản?"
Thực , nếu bà cứ khăng khăng rằng gì, dù Quý Đạc và Lâm Kiều tra thì cũng mất nhiều công sức, thậm chí thể chẳng tìm gì.
rõ ràng mợ của Quách Yến là mềm lòng. Nếu , bà nuôi nấng đứa trẻ đến lớn, còn cho cô học đại học.
"Cháu cầm lấy , mang về cho ông cụ ." Bà lau mặt, nhận cái vòng, phịch xuống giường tiếp: "Mợ gặp Tiểu Hoa đường từ quê trở về. Chắc tháng Bảy. Mợ nhận điện báo bà nội chồng bệnh nặng, bảo mợ về. Lúc đó, mợ nào về..."
Bà mới mất con, đứa con đó qua đời một trận sốt cao.
Bên ngoài tình hình bất , bệnh viện trẻ kinh nghiệm, khi đưa đến chẳng ai cứu chữa, con của bà trút thở cuối cùng ngay trong lòng bà .
Hai vợ chồng chỉ một đứa con gái duy nhất. Lúc , bà cảm thấy như bầu trời sụp đổ. nhận tin bà nội chồng bệnh nặng, thể trở về.
"Người mà xui xẻo thì uống nước lạnh cũng nghẹn. Xe khách đến nơi hỏng, sửa mãi . Tài xế thấy cách đến điểm đến còn xa, nên bảo tự bộ. Càng nghĩ mợ càng đau lòng, , bất cẩn lạc đường và nhặt Tiểu Hoa."
Con bé chắc là ngã từ núi xuống, quần áo rách tả tơi, giày mất một chiếc, đầu còn một vết thương chảy máu.
"Lúc đầu mợ còn tưởng con bé chết, vì m.á.u đầu gần như khô hết. Không ngờ khi sờ thử, vẫn còn thở, nên vội vàng cõng con bé về thị trấn."
Một phụ nữ đường núi mệt, cõng thêm đứa bé tám, chín tuổi. Đến thị trấn cũng tìm bác sĩ nào đáng tin, cuối cùng một thầy lang dùng thuốc nam để chữa trị cho cô bé.
"Mợ còn đợi ở thị trấn hai ngày, khắp nơi dò hỏi xem ai mất con . hỏi mãi mà tin tức gì. Đến khi con bé tỉnh , hỏi gì cũng nhớ, mợ sợ bà nội chồng đợi nên đành đưa con bé về. Tình cờ là, con bé nét giống với đứa con gái của mợ, thế là mợ coi con bé như con ruột mà nuôi nấng."
Nói đến đây, bà dừng một chút, cau mày hỏi Quý Đạc: "Khi con bé lạc, các tìm ? còn thấy con bé mấy vết bầm như khác cấu."
Nếu thấy ai tìm, thấy con bé thương tích, bà nghĩ rằng con bé gia đình bỏ rơi mà mang về nuôi.
Vừa dứt lời, vẻ mặt của đàn ông bên cạnh Lâm Kiều trở nên lạnh lẽo, "Mợ chắc chắn là lúc đó cô vết cấu?"
Mợ của Quách Yến dù bốn, năm mươi tuổi nhưng chuyện vẫn lắp bắp: "Có... mà. Vết bầm bên trong quần áo, mợ thấy khi đồ cho con bé."
Lâm Kiều vì đàn ông tức giận. Ông cụ Cố và Cố Thiếu Bình còn yêu thương Thiếu Trân hết, nên những vết thương rõ ràng là do kẻ khác gây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-60.html.]
Cô vỗ nhẹ lên tay đàn ông an ủi. Lần , để cô rút tay mà nắm chặt lấy, mượn sự ấm áp từ tay cô để điều chỉnh cảm xúc, "Cô lạc bao lâu thì trai của cô gặp tai nạn núi, ông nội thì bệnh nặng, còn lao động cải tạo ở khu vực đó."
Nghe đến đây, mợ của Quách Yến hiểu. Nhà họ Cố gặp nhiều biến cố, ông cụ Cố ở trong tình cảnh , lẽ lúc đó thực sự còn sức lực để tìm kiếm.
Bà khỏi thở dài.
Cả ba đều thở dài. May mắn là Thiếu Trân gặp , nếu gặp, hoặc gặp kẻ thì sẽ ?
Trong sự trầm mặc, mợ của Quách Yến Quý Đạc, sang Lâm Kiều, miệng mấp máy nhưng ngập ngừng.
"Mợ điều gì cứ thẳng ." Lâm Kiều nhận sự do dự của bà , chân thành : "Cảm ơn mợ hôm nay kể cho chúng cháu những chuyện . Cả cháu và ông cụ nhà đều ơn."
Cảm xúc của Quý Đạc cũng bình tĩnh , "Nếu mợ điều gì với ông cụ, cháu thể giúp chuyển lời."
Lời rõ ràng chạm đến tâm sự của bà . Bà , nhưng nụ gượng gạo, "Như các cháu , bao nhiêu năm nay mợ vẫn coi Tiểu Hoa như con gái ruột mà nuôi dưỡng."
Nghe đến đây, Lâm Kiều hiểu ngay. Bà Tiểu Trân nhận tổ tông, ít nhất là lúc .
Quả nhiên, mợ của Quách Yến tiếp tục: "Cậu mợ bao giờ với con bé chuyện . Vợ chồng mợ chỉ mỗi đứa con gái , các cháu xem liệu thể... thể đợi thêm một thời gian ?" Bà vội vàng giải thích thêm: "Không là để ông nội nó nhận cháu, chỉ là chuyện đến quá đột ngột, chúng cần thời gian để chuẩn ."
Quý Đạc trầm ngâm một lát, ngẩng đầu thẳng mợ Quách Yến.
"Cháu sẽ với ông cụ. Dù thế nào nữa, cảm ơn mợ, cảm ơn mợ vì hôm nay và cả những năm qua."
Câu đó mợ Quách Yến rưng rưng nước mắt. "Mợ nuôi nó để lời cảm ơn. Nếu con bé, mợ cũng những năm qua sẽ sống thế nào."
Có một đứa con trong nhà, dù vẫn còn nhớ về đứa con mất, nhưng ít cuộc sống vẫn mục tiêu để tiến về phía . Dù ban ngày việc mệt mỏi đến , về nhà vẫn gọi "bố " một cách vui vẻ, xoa chân cho , đứa con khoe bảng điểm và rằng nhất lớp...
Ra khỏi nhà mợ Quách Yến, Lâm Kiều mới nhận rằng từ lúc nào Quý Đạc nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Quý Đạc cũng nhận thấy điều đó, dừng một chút thả tay cô một cách tự nhiên. "Chúng đến chỗ Quách Yến mua ít trái cây ."
Xe vẫn đang đậu bên đó, dù họ cũng . Hơn nữa, Quách Yến giúp họ tìm , theo lý nên đến cảm ơn cô .
Tìm , tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn. Cả hai cùng Lâm Kiều rẽ qua một con đường tắt về phía cửa hàng của Quách Yến.
Khi ngang qua trường trung học của thị trấn, Quý Đạc bỗng dừng bước. Lâm Kiều nhận ánh mắt về phía trường học, cô suy nghĩ một chút : "Chị Nhạc Hoa thi đỗ từ trường , trường còn cả bảng vinh danh của chị . Anh xem ?"
"Em cũng học ở đây ?" Quý Đạc hỏi, nhưng hỏi câu . Điều đó khiến Lâm Kiều bất ngờ. "Em học ở đây."
Cô thật sự nghĩ đến điều , bởi vì khi cô xuyên đến đây, cô nghiệp. Trước , Quý Đạc cũng là hỏi những chuyện .
hỏi, chỉ hỏi mà còn bước chân về phía cổng trường bên đường.
Cô cũng theo . là ngày chủ nhật, trường lớp, nên khi chào hỏi bác bảo vệ và rằng là cựu học sinh về thăm trường cũ, họ cho phép trong.
So với trường quân đội mà Lâm Kiều đang dạy hiện tại, trường trung học nhỏ hơn nhiều. Nhìn một cái là thấy hết dãy nhà cấp 4, mỗi khối chỉ 4 lớp chia theo ban Khoa học Tự nhiên và Xã hội. Ở cửa mỗi lớp treo bảng lớp bằng gỗ, bên trong bàn ghế sắp xếp đồng đều, bàn giáo viên còn hộp phấn, trong đó chất đầy những mẩu phấn ngắn nỡ vứt .
Quý Đạc đột nhiên thấy hình ảnh Lâm Kiều khi còn học, cũng như lúc cô bục giảng. "Khi nào em tiết dạy công khai?"
Đây là một câu hỏi ngoài dự đoán. Lâm Kiều đầu , nhận thấy ánh mắt Quý Đạc chăm chú , trong mắt dường như điều gì đó khó diễn tả.
khi cô kịp nhận , một điều gì đó lấp lánh mắt cô — một bông tuyết rơi xuống.
Lâm Kiều phân tâm. "Tuyết rơi ?" Cô giơ bàn tay trắng nõn đón lấy bông tuyết. "Chắc là trận tuyết đầu tiên năm nay."
"Chắc , Yến Đô vẫn tuyết." Ánh mắt Quý Đạc vẫn dõi theo gương mặt cô.
Lâm Kiều ngẩng đầu lên bầu trời. Có lẽ vì trong lòng nhẹ nhõm, khóe mắt cô cong lên, đôi mắt long lanh còn sáng hơn cả những bông tuyết rơi đầy trời.
Quý Đạc chỉ đó lặng lẽ ngắm cô, cho đến khi cô ngắm đủ mới đầu : "Chúng về thôi, nếu quần áo sẽ ướt mất." Anh mới nhẹ nhàng đáp "Ừ".
Dù , khi cửa hàng của Quách Yến, đầu họ vẫn một chút tuyết trắng.
Quý Đạc xe lấy khăn lau cho Lâm Kiều, lau bước trong cửa hàng. Quách Yến đang múc xì dầu cho khách, tranh thủ hỏi: "Sao ?"
"Là tin ." Về việc mợ của Quách Yến chuyện, Lâm Kiều tạm thời đề cập đến. "Còn cảm ơn và mợ nhiều."
"Chuyện nhỏ mà." Quách Yến đậy nắp thùng xì dầu, thu tiền, Lâm Kiều và Quý Đạc. "Lần vội chứ? Trưa nay ở mời cơm."
"Ông cụ ở nhà đang chờ bọn ." Lâm Kiều ngại.
Mặc dù ông cụ Cố họ đến đây, cũng chuyện của Nhạc Hoa, nhưng xác nhận nên họ về sớm để báo tin và giúp ông cụ yên tâm hơn.
"Phải , tìm bao nhiêu năm trời ." Quách Yến gật đầu tỏ ý hiểu. "Để gói cho hai ít trái cây mang ăn dọc đường."
Cô vốn là sảng khoái, rộng rãi. Lâm Kiều định từ chối, nhưng đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Cô còn bao nhiêu? Chúng lấy hết."
"Toàn bộ ?" Quách Yến ngạc nhiên. "Các mua nhiều thế gì?" "Để tặng."
Quách Yến định "thế thì nhiều quá", thì Quý Đạc đặt tiền xuống, ngoài gọi Tiểu Phương đến mang đồ lên xe.
Một hàng thùng trái cây cửa tiệm Quách Yến nhanh chóng mang hết. Quách Yến còn kịp giảm giá, thì hai họ lên xe rời .
"Hai đó thật hào phóng, giàu rộng rãi." Người hàng xóm bên cạnh thấy cảnh đó trầm trồ.
Quách Yến cầm đống tiền trong tay, gì. "Sao ai cũng giống như Lâm Vĩ thế, chỉ đổ tiền tay ?"
Lâm Kiều hiểu rõ lý do tại Quý Đạc như . Anh thể hiện sự ơn, nhưng cảm thấy một lời cảm ơn suông quá nhẹ nhàng, đủ sâu sắc.
Quả thật, xe bao xa, bảo Tiểu Phương đầu , dừng cửa nhà mợ Quách Yến và để nguyên một thùng trái cây, hỏi cô: "Nhà ở thôn nào?"
Lần tìm , phần lớn nhờ sự chu đáo và tận tâm của Lưu Ngọc Lan. Nếu bà, họ thể bỏ lỡ cơ hội. Lâm Kiều cung cấp địa chỉ, Tiểu Phương nhớ đường vì đến vài , nên họ ghé qua nhà họ Dương, để một thùng hoa quả lớn.
Lưu Ngọc Lan ngơ ngác khi thấy họ đến, đặc biệt là vì Quý Đạc vẻ khó gần, mà nhà gọi bà là , mang đồ chút do dự.
Lâm Kiều nắm lấy tay bà. "Mẹ , giúp nhiều lắm." Bấy giờ bà mới cảm thấy yên tâm. "Chuyện của hai đứa kết quả ?"
"Ừm, hai vợ chồng con đặc biệt đến đây để với một tiếng, cũng để yên tâm hơn."
Nói xong, hai vợ chồng nán nhà họ Dương, lập tức lên xe xuất phát. Buổi chiều, trời kịp tối thì họ về đến Yến Đô, thẳng tới bệnh viện quân đội trung ương.
Ông cụ Cố trông vẻ vẫn khỏe, tinh thần còn minh mẫn, đang đeo kính lão báo. Thấy hai đến, ông cụ về việc dự định tuần sẽ xuất viện.
Quý Đạc đưa túi trái cây cho chị Đỗ: "Rửa thêm vài quả nhé, tài xế Tiểu Phương của cũng đang đợi nhà."
Rõ ràng là tìm cách để rời , chị Đỗ thể hiểu, nhưng ông cụ Cố chắc chắn . Khi ngoài, ông liền hạ giọng hỏi: "Có chuyện gì ?"
Quý Đạc gì, chỉ lấy một cái vòng khắc từ hạt đào và một bức ảnh của Nhạc Hoa từ vài năm gần đây, lấy từ mợ Quách Yến.
Ánh mắt của ông cụ Cố ngay lập tức dán chặt hai thứ đó. Bàn tay đầy đốm đồi mồi run rẩy hồi lâu mới cầm lấy cái vòng hạt đào cùng bức ảnh, giọng khàn khàn hỏi: "Các cháu tìm thấy ở ?"
"Ở quê của Lâm Kiều."
Quý Đạc kể ngắn gọn về việc Lâm Kiều nhận quen, liên lạc với gia đình, cả hai vợ chồng đến tận nơi xác nhận .
Ông cụ Cố lặng lẽ , đôi tay cầm đồ vẫn ngừng run rẩy. Một lúc lâu , ông mới hỏi: "Tiểu Trân, bấy lâu nay con bé sống ?"
"Rất ." Lâm Kiều trả lời, "Bố nuôi của chị chỉ một chị là con, họ yêu thương chị như báu vật. Năm ngoái chị còn thi đỗ đại học, hiện đang học ở Yến Đô."
"Vậy thì , lắm." Ông cụ Cố lặp hai , kiềm nhắm mắt . "Ông... ông thể gặp con bé ?"
Là cảm xúc như thế nào mới khiến một câu đơn giản "Ông thể gặp con bé " cũng cẩn trọng hỏi?
Lâm Kiều nắm lấy tay ông cụ, cảm thấy đành lòng kể lời từ chối của mợ Quách Yến.
Quý Đạc vì quen ông cụ Cố từ lâu, hiểu rằng ông cụ thể chịu đựng : "Ông nhận cô ngay bây giờ, chỉ từ xa một ?"
"Họ nuôi con bé như con gái ruột, e rằng sẵn sàng để ông nhận ." Ông cụ vuốt ve bức ảnh, "Chỉ cần từ xa, con bé sống , ông c.h.ế.t cũng an lòng ."
"Để cháu nghĩ cách." Lâm Kiều đáp, "Cháu sẽ là từ quê trở về, chị gửi cho chị ít táo và lê."
Khi chị Đỗ , ông cụ Cố mặc xong áo khoác, đội mũ: "Tiểu Đạc và Tiểu Kiều đến , đưa xuống dạo."
Mỗi khi gặp mấy trẻ , tâm trạng ông cụ Cố luôn vui vẻ, chị Đỗ cũng nghi ngờ gì: "Vậy ông mặc thêm áo cho ấm nhé."
Xuống nhà, họ lên xe của Quý Đạc thẳng tiến đến trường đại học nơi Nhạc Hoa đang theo học.
Khi xe dừng cổng trường, Quý Đạc xuống xe , định đỡ ông cụ Cố. Bỗng thấy từ bên trong cửa hàng bên cạnh vang lên giọng quen thuộc: " cung cấp xà phòng lỏng cho các , các cũng lỗ vốn gì, tại cố ý đặt nó ở góc khuất, còn thùng khác che lấp?"
Anh sững tại chỗ.
Không Tiểu Trạch nhân viên bán hàng ? Sao nó tự bán xà phòng lỏng ở đây?