Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 59

Cập nhật lúc: 2024-12-05 08:28:06
Lượt xem: 196

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Em thấy ông cụ Cố quen mặt?" Quý Đạc bao giờ về chuyện .

Lâm Kiều gật đầu, "Lần đầu tiên em gặp ở bệnh viện thấy quen, nhưng mãi nhớ nên với ."

là tính cách của cô, Quý Đạc chăm chú cô một cái, cũng vội vàng hỏi.

Hai vẫn còn đang xe trở về, Lâm Kiều cũng vội , càng so sánh, cô càng thấy đúng là nét giống.

Hai vợ chồng ai cũng giữ bình tĩnh, mãi đến khi về đến nhà, phòng, Quý Đạc mới hỏi khẽ: "Giống ai?"

"Chị họ của Quách Yến, nhà bên cạnh em." Lâm Kiều vòng vo, "Lông mày với mắt giống, đặc biệt là lông mày, cũng sắc sảo và nổi bật như của ông cụ Cố."

"Quách Yến mà họ đang quen đó hả?" Quý Đạc trí nhớ . " là cô ." Lâm Kiều , "Bên nhà ngoại cô một cô con gái duy nhất tên là Nhạc Hoa, sống ở thị trấn. Hồi nhỏ Nhạc Hoa thường về làng chơi.

hai năm nay gặp , vì chị thi hai năm và đỗ đại học. Dân làng đều tổ tiên nhà bà Quách phát phúc lớn, hai thật thà mà nuôi một sinh viên đại học."

Thực , việc con gái đôi lông mày sắc sảo như cũng khá hiếm. Chỉ là nguyên chủ đây tiếp xúc nhiều với , khi xuyên đến Yến Đô, vì thế cô mới nhớ .

Hơn nữa, ông cụ Cố cùng với Thiếu Trân cũng quá giống , nhưng so với ông cụ Cố, chị họ Nhạc Hoa của Quách Yến giống Thiếu Trân lúc nhỏ hơn.

Nói đến chuyện , Tôn Tú Chi ưa gì Quách Yến nhưng vẻ tán thưởng Nhạc Hoa. Đáng tiếc là dù thử nhiều , và mợ của Quách Yến cũng chẳng thèm quan tâm.

" nhà Nhạc Hoa sống ngay ở thị trấn, từ nhỏ em lớn lên cùng Quách Yến, từng Nhạc Hoa nhận nuôi bỏ rơi."

"Cô luôn sống ở thị trấn các em, là...?"

Khi Quý Đạc hỏi, liếc Lâm Kiều, phát hiện cả hai nghĩ đến cùng một điều. Có vẻ như chỉ cần về chuyện của họ, hai luôn sự ăn ý như thế. Không rõ điều từ đầu là do ở bên lâu ngày mà .

Cuối cùng Lâm Kiều lên tiếng , còn hào hứng như lúc mới nhớ bình tĩnh hơn nhiều, "Chị Nhạc Hoa lớn tuổi hơn em hai tuổi, còn Thiếu Trân thì hơn em ba tuổi. Em chỉ cảm thấy giống, nhưng cụ thể thì hỏi em, bà chắc chị Nhạc Hoa con ruột ."

"Vậy mai về nhà cũ, gọi cho một cú điện thoại," Quý Đạc quyết định ngay lập tức, vì thích chần chừ.

Giờ cũng muộn, gọi về văn phòng chi bộ thôn chắc cũng ai trực, mà chuyện cũng tiện sang nhà lữ trưởng Lương để mượn điện thoại.

*****

Sáng hôm , hai vợ chồng về nhà cũ sớm, dùng điện thoại tìm gọi về thôn của Lưu Ngọc Lan. Mười mấy phút , Lưu Ngọc Lan chạy đến máy, giọng vẫn còn thở dốc. Nghe Lâm Kiều hỏi về Nhạc Hoa, bà ngạc nhiên: "Tất nhiên là con ruột của , từng bế nó khi tròn một tuổi. Sao tự nhiên con hỏi thế?"

hy vọng nhiều, nhưng khi câu trả lời , hai vợ chồng chỉ lặng lẽ trầm mặc.

"Con chỉ hỏi thôi." Lâm Kiều vẫn giữ bình tĩnh, "Lúc nhỏ chị Nhạc Hoa bao giờ lạc vắng nhà lâu , nhớ ?"

Đã hỏi thì hỏi rõ ràng, loại trừ khả năng để tránh bỏ sót bất kỳ điều gì.

"Chưa bao giờ." Lưu Ngọc Lan rõ ràng chuyện , "Nếu nó thực sự lạc, con chơi với Quách Yến như , gì?"

Thực Lâm Kiều cũng , vì năm Thiếu Trân mất tích, nguyên chủ chỉ mới năm tuổi. Dù ký ức thì cũng sẽ nhớ nhiều, huống chi cô giờ đây ban đầu.

nếu Lưu Ngọc Lan thì rõ ràng . Lâm Kiều đặt điện thoại xuống, lắc đầu với Quý Đạc.

Quý Đạc vẻ thất vọng, "Không thì thôi, coi như loại trừ một khả năng sai."

Giúp ông cụ Cố tìm bao năm nay, tình huống thế gặp ít. So với với hy vọng trở về trong thất vọng, chẳng là gì cả.

Ngược , Từ Lệ cạnh hết câu chuyện, sợ hai trẻ tuổi buồn nên tìm cách đổi chủ đề, "Hiếm khi gọi cho , Kiều Kiều, con định chuyện thêm chút nữa ?"

"Bên con dùng điện thoại của thôn, nên giữ máy lâu quá." Lâm Kiều mỉm từ chối khéo.

Thực cô và Lưu Ngọc Lan cũng nhiều chuyện để . Thỉnh thoảng một lá thư là đủ, giữ mối quan hệ, gượng gạo tìm chuyện để .

Từ Lệ thêm gì nữa, nhưng đó thầm thì với ông cụ Quý, "Chuyện của Thiếu Trân và Thiếu Bình gần như thành nỗi ám ảnh của thằng hai . Có ai thể chuyện với nó thì quá."

" cũng ngờ nó chuyện với Kiều Kiều. Bình thường mặt nó, chúng đều dám nhắc tới." Ông cụ thở dài, "Từ khi Thiếu Bình mất, tính nó càng ngày càng trầm. Đôi khi nó, sợ nó rơi bế tắc, may mà bao năm nay nó vẫn đúng hướng, lệch lạc."

"Thế mới , cưới vợ là nhất." Từ Lệ mỉm , "Cưới vợ , con cũng bớt trầm lặng hơn."

Nếu thêm cho họ một đứa cháu nội nữa thì càng . rõ ràng là thằng hai và Kiều Kiều vội, chắc còn chờ.

Ở đây, khả năng của Nhạc Hoa loại bỏ, vì thế việc điều tra về Trần Chiêu Nam càng cần đẩy nhanh tiến độ.

Lâm Kiều vẫn cảm thấy gì đó . Nếu thực sự là Thiếu Trân thật, tại ký ức mà đây báo án về việc bắt cóc?

Dù một đồn cảnh sát giải quyết, hai đồn giải quyết, chẳng lẽ tất cả đều giải quyết ?

Hơn nữa, khi nhắc đến những chuyện ai cũng , cô trả lời trôi chảy. khi hỏi về kỷ niệm thời thơ ấu, cô đầu thương nên nhớ .

liên quan đến việc tìm Thiếu Trân, dù chỉ một chút khả năng cũng thể dễ dàng kết luận. Mọi chuyện vẫn chờ kết quả điều tra bên .

Chẳng bao lâu , đồn cảnh sát địa phương gửi thông tin về, xác nhận Trần Chiêu Nam đây thực sự báo án, nhưng chỉ báo về việc bạo hành gia đình, hề đề cập đến việc bắt cóc.

Lâm Kiều nhớ rõ hôm đó cô hỏi Trần Chiêu Nam, từng nhắc đến việc bắt cóc, nhưng đồn cảnh sát địa phương xử lý, cô mới tìm đến cảnh sát huyện.

Rõ ràng một bên dối. Lâm Kiều hỏi Quý Đạc, "Tô Chính bên đó hỏi thêm ?"

"Không. Cậu mời một bà cụ từng chăm sóc của Trần Chiêu Nam đến chăm sóc cô . Bây giờ cô còn quá sợ hãi, nhưng vẫn chịu chuyện."

"Còn bố thì ? Có tìm tung tích ?"

"Cũng ." Quý Đạc trông bình thản, nhưng rõ ràng hài lòng với tiến độ . "Anh cử đến thoin của nhà chồng cô để hỏi thăm ."

Vừa nhắc đến chuyện , điện thoại mới lắp trong phòng khách đổ chuông.

Quý Đạc gần nhất, đưa tay nhấc ống . Ngay khi "Alo" một tiếng, ánh mắt thẳng Lâm Kiều.

*****

"Trần Chiêu Nam gặp ?" Cho đến khi xuống xe cửa nhà Tô Chính, Lâm Kiều vẫn hiểu tại .

Tô Chính cũng cau mày, "Bà Chu là cô chuyện , chỉ gặp riêng cô thôi."

Có lẽ do hôm đầu tiên tiếp xúc với cô là Lâm Kiều, chỉ Lâm Kiều chuyện với cô , nên tâm lý ỷ ?

Lâm Kiều tự huyễn hoặc . Sau khi nắm rõ tình hình, cô bước căn phòng phía Tây, phát hiện nơi đây nhiều đổi so với mấy ngày .

Đồ dùng cá nhân của phụ nữ tăng lên rõ rệt, Trần Chiêu Nam cũng mặc bộ quần áo dày dặn hơn, rõ ràng chăm sóc chu đáo.

Lâm Kiều xuống chiếc ghế đối diện cô , thẳng vấn đề, "Nghe chuyện với , là chuyện gì?"

Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, câu từ cũng giống như , chậm rãi để cô thể rõ. Trần Chiêu Nam cúi đầu, kéo mạnh góc áo, " , thực xin , , ở một chỗ thật."

Lời thú nhận bất ngờ, nhưng khi nghĩ việc cô đặc biệt gọi Lâm Kiều đến để chuyện thì cũng quá đỗi ngạc nhiên.

Lâm Kiều chỉ đáp nhẹ một tiếng "ừm", hiệu rằng đang lắng , gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, tỏ bất ngờ khó chịu lời của đối phương.

Trần Chiêu Nam liếc biểu cảm của Lâm Kiều, giọng trở nên nhỏ nhẹ hơn: "... thật sự là Cố Thiếu Trân."

như dự đoán, đây cũng . nhiều thông tin đến mới là điều đáng để suy ngẫm, thậm chí cảnh sát cũng chắc rõ.

Lâm Kiều trầm ngâm một lúc đề nghị: " thể gọi Quý Đạc và Tô Chính ? Người cô nhắc đến là em gái của họ, họ quyền ." Nhìn thấy Trần Chiêu Nam lộ vẻ lo lắng, Lâm Kiều tiếp lời một cách nhẹ nhàng: "Chỉ để họ ngoài cửa thôi, cô cần căng thẳng. Chúng là những cư xử đúng mực."

Chính vì những luôn cư xử đúng mực, giống như những kẻ mà Trần Chiêu Nam từng gặp đây, nên cô mới quyết định sự thật với họ.

Nghe Lâm Kiều , Trần Chiêu Nam gật đầu. Lâm Kiều liền bước ngoài gọi Quý Đạc và Tô Chính .

Trong căn phòng chật hẹp, bỗng nhiên thêm hai đàn ông cao lớn, khiến Trần Chiêu Nam rõ ràng trở nên căng thẳng. Cũng may Lâm Kiều giữ lời, chỉ để họ ở cửa.

"Vậy cô chuyện của Thiếu Trân từ ? Có thể kể chi tiết cho chúng ?"

Lâm Kiều vẫn ở vị trí gần Trần Chiêu Nam nhất, khéo léo che khuất hai đàn ông phía . Điều giúp Trần Chiêu Nam bớt căng thẳng hơn.

"... cũng chỉ thôi. con, chồng thì thường xuyên đánh đập . nhiều tìm đến đồn cảnh sát cầu cứu nhưng ai quan tâm. chữ, cũng thể bỏ trốn. Lần đánh, kịp đến đồn cảnh sát thì thấy chồng ngay cửa..."

Kể đến đây, giọng Trần Chiêu Nam bắt đầu lắp bắp, nhưng câu chuyện vẫn rõ ràng. Dù thế, vẫn nhanh chóng hiểu bộ sự việc.

Nhìn thấy chồng ngay cửa đồn cảnh sát, cô sợ đến c.h.ế.t khiếp nên dám nữa. Đang tìm đường khác để trốn thì bất ngờ va một đàn ông.

Người đàn ông đó vốn định nổi giận khi va , nhưng khi thấy gương mặt của cô , ông khựng hỏi cô mấy câu.

Đáng tiếc là những câu hỏi đó cô trả lời , nên đàn ông chỉ thở dài, rằng trông cô giống ai đó, nếu thì chắc sẽ chịu khổ như .

Chồng cô ngay đồn cảnh sát, cô hoảng sợ quá nên nắm lấy ông mà hỏi ông là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-59.html.]

"Ông liền kể cho về Cố Thiếu Trân, bao nhiêu tuổi, mất tích năm nào, gia đình gồm những ai. ông tử tế, nhưng nghĩ nếu đến Yến Đô thì chồng sẽ thể theo đến đó để đánh , nên đến đồn cảnh sát huyện trình báo."

Quả thực Trần Chiêu Nam ngu ngốc, cô đàn ông đó , nhưng vẫn tìm cách báo cáo vụ việc với cảnh sát huyện.

Hơn nữa, những thông tin cô nhớ rõ ràng, đủ để đánh lừa những ở đó, cuối cùng cô đưa đến Yến Đô.

" cũng đúng, nhưng còn cách nào khác. Thực bắt cóc, chỉ là bố bán với giá mười đồng."

Trần Chiêu Nam kéo tay áo lên, cho thấy những vết thương cũ mới chồng chéo cánh tay, "Tất cả là do chồng chồng đánh, còn nhiều vết khác. chỉ trốn , chỉ cần các đừng đưa trở , bảo gì cũng . thể bất cứ việc gì."

Cánh tay gầy guộc với những vết thương chằng chịt khiến ai cũng xót xa, Quý Đạc và Tô Chính lịch sự , Lâm Kiều vội vã giúp cô kéo tay áo xuống.

Trong căn phòng yên lặng một lúc, khi Trần Chiêu Nam dần bình tĩnh , Quý Đạc mới , hỏi: "Cô còn nhớ gương mặt, dáng , giọng của đàn ông đó ?"

Tưởng rằng Trần Chiêu Nam chỉ thể nhớ mang máng về tuổi tác và dáng , ai ngờ cô gật đầu, " nhớ, giọng ông giống hệt ở quê , nếu thì cũng dám tin ông . Ông cao... cũng cỡ như cô thôi." Cô về phía Lâm Kiều, "Khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt vuông..."

"Đợi chút, để lấy giấy bút." Tô Chính xong vội vã ngoài, lâu với cuốn sổ tay.

Trần Chiêu Nam miêu tả, Tô Chính vẽ. Chẳng bao lâu, một hình phác họa sơ bộ hiện , "Cô xem như thế đúng ?"

"Miệng ông lớn hơn một chút." Trần Chiêu Nam ngạc nhiên tài vẽ của Tô Chính, nhưng vẫn cố nhớ , "Ông còn chút lệch mắt, mắt trái to, mắt nhỏ."

Tô Tranh đổi một tờ giấy, nhanh rút một tờ khác: "Lần thì thế nào?"

"Lần giống hơn ." Trần Chiêu Nam kìm , khẽ hỏi: "Người Yến Đô các đều giỏi thế ?"

"Là giỏi đấy, nếu thì cô nghĩ quân hàm vai từ ?" Tô Chính vỗ vai, vẽ thêm hai nét nữa, cuối cùng cũng xác định xong.

Ba căn phòng phía Đông, trải bức vẽ bàn. Tô Chính và Đạc đều kỹ nhưng xác nhận quen trong tranh.

"Vậy là đám năm xưa ." Tô Chính , "Năm đó ai khép án, ai đánh lão tử, lão tử còn nhớ rõ ràng lắm."

Không đám đó thì là đám Yến Đô . Nhìn cách vụng về , quả thực giống cùng một lá thư . Chỉ là đối phương chỉ một giả mạo , mong rằng ông cụ Cố tìm cháu gái quấy rầy chuyện cũ nữa, là chó cùng rứt giậu, định lan truyền thông tin về Thiếu Trân khắp nơi.

Nếu là vế , từng giả mạo xuất hiện, thì dù ông cụ Cố tức c.h.ế.t cũng sẽ mệt chết.

"Con nó thậy là độc địa." Tô Chính bình thường luôn mặt cợt nhả, cũng nhịn mà văng tục.

Ông cụ Cố chỉ còn một duy nhất, dù khả năng là giả, họ cũng thể điều tra. Nếu lỡ bỏ qua cái thật, chẳng sẽ tiếc nuối cả đời ?

Mà một khi điều tra, sẽ hao tốn nhân lực cùng vật lực, còn lo lắng thất vọng, e rằng khó ngày tháng bình yên.

Quý Đạc vẫn bình tĩnh, "Cứ coi như Trần Chiêu Nam hôm nay gì, giả vờ điều tra thông tin về cô , ngầm điều tra ." Anh chỉ bức tranh.

Tô Chính cũng thấy hợp lý, "Có cô mồi nhử, đối phương tạm thời chắc sẽ thêm cái giả thứ hai, thứ ba."

Nếu thì thật quá phiền phức, chỉ cái họ mất mấy ngày, nếu Trần Chiêu Nam tự thì còn xoay xở lâu hơn.

Cũng may Trần Chiêu Nam tuy chữ, nhưng trí nhớ cực kỳ , chỉ gặp qua một thể mô tả ngoại hình.

Nghĩ , Tô Chính kìm Lâm Kiều một cái, "Cô xem chăm sóc cô bao nhiêu ngày, tại với tìm cô?"

"Có lẽ là dễ chịu hơn ." Lâm Kiều , thấy nghẹn lời, cô mới tiếp: "Có lẽ là vì cô thấy cũng là phụ nữ trẻ, thể đồng cảm với cô ."

Tô Chính còn mời bà Chu, giỏi chăm sóc khác, nhưng dù cũng là lớn tuổi. Mà lớn tuổi thì câu "vợ là chịu đựng , bột thì nhào mềm", thêm câu "thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân", gặp tình huống , họ chỉ khuyên nhủ chịu đựng, thậm chí nghĩ rằng con là của phụ nữ.

Mấy năm qua chắc Trần Chiêu Nam những lời như ít, nên so với bà Chu, so với Tô Chính là đàn ông, cô tin tưởng Lâm Kiều hơn.

Ra khỏi nhà họ Tô thì trời tối đen, nhưng so với , ít rõ rằng Trần Chiêu Nam là thật, còn thêm manh mối mới.

Lâm Kiều thở dài bầu trời đêm, chợt đàn ông bên cạnh : "Lần em yên tâm ?"

Cô khựng .

"Không cần đưa cô về nữa." Quý Đạc khẽ giải thích, "Anh thấy em xong chuyện của cô mà tức giận lắm."

Lâm Kiều đúng là tức giận, bất kỳ cô gái nào từ bốn mươi năm trở về cũng sẽ thể tức giận, "Dù cô giả mạo Thiếu Trân, em cũng vui, nhưng rõ đó là hố lửa, thể để cô thoát tự tay đẩy cô trở chứ? Em sợ rằng đêm về mơ cũng thấy cô đánh."

Bạo lực gia đình, nếu một chịu đánh, một chịu đựng, c.h.ế.t cũng trốn, c.h.ế.t cũng ly hôn, thì ai giúp nổi.

trốn , Lâm Kiều giống như những từng thờ ơ lời cầu cứu của Trần Chiêu Nam, từng bước đẩy cô về tuyệt vọng và tê liệt.

Chỉ là cô kiềm chế khá , ngờ đàn ông vẫn . Cô khỏi Quý Đạc, "Vậy nên mới giữ cô ?"

"Không thế." Tiểu Phương lái xe tới, Quý Đạc mở cửa xe, chỉ một câu: "Người đàn ông vô dụng mới đánh phụ nữ."

Điều đó đúng thật, đàn ông nhà họ Quý dường như ai tật đó. Ông cụ Quý tính khí nóng nảy như từng chạm ai dù chỉ một ngón tay, đến Quý Quân.

Điều đó khiến tâm trạng Lâm Kiều lên ít. Nếu nhân phẩm của nam chính trong nguyên tác cũng khá , cô dám liều lĩnh đến Yến Đô thực hiện hôn ước .

"Hay là dạy cô chữ ." Ngồi ở ghế , cô nhỏ giọng với Quý Đạc,

"Biết chữ , cuộc sống sẽ hơn là như kẻ mù mở mắt."

Ngày nhiều phụ nữ cả đời khỏi nhà, cũng chỉ vì chữ, ngoài đến nơi nào cũng đang ở .

Nếu Trần Chiêu Nam chút chữ, cũng đến mức chỉ thể cầu cứu ở đồn cảnh sát gần nhà, chạy xa hơn một chút, còn giả mạo là cháu gái của ông cụ Cố.

Sau khi về, Lâm Kiều thực sự tìm một cuốn sách giáo khoa tiểu học mang đến cho Tô Chính, để Trần Chiêu Nam thời gian thể đến trường tiểu học gần đó giảng.

Tô Chính cũng , nhiều thời gian, còn bà Chu cũng chữ, chỉ Trần Chiêu Nam sẵn sàng bước ngoài .

Ngoài cuốn sách , cô còn chuẩn một bộ "Tây Du Ký" và một bộ "Thủy Hử Truyện", dự định mang lớp sách cho góc đầu tiên.

Tuy chỉ còn một học kỳ rưỡi, nhưng tích lũy kiến thức bao giờ là muộn. Lâm Kiều đặt luôn một cái bàn trống ở phía lớp, đặt lên sổ mượn sách, phân công phụ trách quản lý.

"Mượn và trả sách hai ký tên, cũng trong giờ học, nếu cô bắt , góc của lớp chúng sẽ hủy. Nếu nhà bạn nào sách , thấy thì thể mang đến góp góc , cùng chia sẻ và thảo luận với các bạn khác."

Đây là điều từng qua, hết giờ học sinh vây quanh, "Xem xem xem, cô Lâm để sách gì ở đó ?"

Dù là đám học sinh chỉ cần thấy sách thấy đau đầu, họ mượn nhưng cũng ngăn xem náo nhiệt.

Chẳng bao lâu, cuốn đầu tiên của hai bộ sách mượn, đăng ký xong, một vòng đầu vây xem.

Tây Du Ký rõ ràng ưa chuộng hơn Thủy Hử Truyện, mỗi giờ chơi, xung quanh bàn mượn sách luôn chật kín . Không lâu , cô giáo Lam dạy văn của lớp 11/3 và 11/4 cũng , về nhà lục trong bộ sưu tập của mang tới hai tập thơ, ai thích cũng thể mượn về .

Ngoài hai cô giáo, trong lớp cũng học sinh mang sách đến. Như Tề Hoài Văn mang đến một cuốn "Sherlock Holmes".

Cuốn còn ưa chuộng hơn cả "Tây Du Ký", đến nỗi hiệu phó Tề cũng , khi dạy xong, gặp Lâm Kiều ở hành lang, hỏi: "Cô đang gì mới ?"

Cách dùng chữ "" thật khéo, như thể từ khi Lâm Kiều đến trường, cô liên tục những thứ mà đây ai từng . Làm thí nghiệm, thử đề thi, giờ ngay cả môn ngữ văn cũng cô dốc sức tạo một góc sách gì đó.

"Điều cũng là nâng cao điểm ngữ văn trong lớp ." Lâm Kiều cũng thẳng thắn , "Học sinh quá ít, cô Lam cũng học ngữ văn thì nhiều nhiều."

" là sự thật." Hiệu phó Tề gật đầu, " mà cô cũng chú ý một chút, đừng ảnh hưởng đến việc học bình thường của học sinh, trong chuyện chắc cần nhắc nhiều."

Ý nghĩa là trường phản đối, Lâm Kiều cũng chỉ mỉm gật đầu, "Biết . À, dm còn một ý tưởng mới, thầy ?"

Cô đang về phòng sách.

Hiện tại mà mở thư viện thì rõ ràng thực tế, ngay cả bốn mươi năm , một thư viện ở trường tiểu học và trung học cơ sở cũng chỉ tên mà thôi, mấy quyển sách.

Phòng thì khác, thể để sách, cũng thể để báo chí, tiện cho học sinh ở đó, cũng thể học bài tự túc.

mà cái cũng vẫn là khá mới, hiệu phó Tề xong thì trầm ngâm một hồi, đưa đáp án, " về bàn bạc với hiệu trưởng Tằng một chút."

Có thể bàn bạc là , Lâm Kiều cũng nghĩ rằng bây giờ thể đưa những thứ đó lên, gật đầu trở về văn phòng.

Không ngờ xuống thì đưa điện báo đến cho cô.

Điện báo là do Lưu Ngọc Lan gửi tới, chỉ hai chữ "Điện thoại", rõ ràng là bảo Lâm Kiều gọi điện cho bà.

Hiện tại chỉ còn một tiết học nữa là tan học, Lâm Kiều suy nghĩ về việc Lưu Ngọc Lan tìm chuyện gì, chờ đến tối về nhà cô mới gọi cho Lưu Ngọc Lan.

"Kiều Kiều, con hỏi chuyện của Nhạc Hoa ?" Lưu Ngọc Lan rõ ràng chờ sẵn, máy nhanh, "Mẹ mấy hôm nay giúp con hỏi , con bé đó thực sự là con gái ruột của mợ Quách Yến, trong thôn ai cũng thấy cả. mà lúc nhỏ con bé cũng hơn một năm ở đây, theo về quê."

Điều khiến Lâm Kiều trong lòng nhảy lên, "Khi nào?"

"Khoảng năm 66, 67 gì đó, lúc đó đang cuộc cải cách lớn ? Mợ của Quách Yến chặn , mãi dám rời khỏi quê. Khi đó kết hôn với chú Dương của con, ở trong thôn, cũng chuyện ..."

Loading...