Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-12-05 07:38:04
Lượt xem: 198
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước khi Lâm Kiều đến, học sinh ở đây bao giờ cũng thể tự tay thí nghiệm, mà những thí nghiệm thầy cô biểu diễn lớp cũng ít và thiếu sự hấp dẫn.
Chính Lâm Kiều là đầu tiên đưa học sinh thực hiện những thí nghiệm nhỏ thú vị mà các em thể ngay tại nhà.
Chính Lâm Kiều là đầu tiên hướng dẫn học sinh tự , thậm chí còn cả xà phòng thủ công, thứ giá trị thực tiễn.
Cũng chính Lâm Kiều, khi cấm dẫn học sinh thí nghiệm tại trường, thư cho lãnh đạo, đưa đề xuất ...
Giờ đây, khi đề xuất thông qua, trường của họ thậm chí sắp xây dựng phòng thí nghiệm, tạo điều kiện cho mỗi học sinh cơ hội thực hành thí nghiệm.
Hiệu trưởng Tằng còn hết câu, phía xôn xao bàn tán, tiếp đó hai lớp 11/3 và 11/4 tiên phong vỗ tay, tất cả cùng hưởng ứng.
Ngay cả những học sinh từng tham gia tiết học thí nghiệm cũng cảm thấy phấn khích. Trường họ là một trong những điểm thử nghiệm đầu tiên cả nước, trong bao trường trung học, mà họ thuộc nhóm tiên phong!
Huống hồ, việc từng học thí nghiệm đây nghĩa là cơ hội trong tương lai. Khi phòng thí nghiệm xây dựng, tất cả học sinh đều thể tham gia các tiết thực hành.
Tiếng vỗ tay lấn át cả loa phóng thanh, hiệu trưởng Tằng tạm ngừng, đợi cho bên lắng xuống mới tiếp tục.
Vì đây là dự án thử nghiệm, nên đợt trường chỉ phê duyệt xây dựng phòng thí nghiệm hóa học, lẽ cũng vì Lâm Kiều vốn là giáo viên dạy hóa và đang công tác tại trường. Thậm chí thể , trường họ - một ngôi trường lớn, chọn điểm thử nghiệm nhờ chính đề xuất của cô.
Đây là lời quá. Ở Yến Đô những trường quy mô lớn hơn và điều kiện giảng dạy hơn, nhưng cũng chọn điểm thử nghiệm .
Sau khi công bố xong, hiệu trưởng Tằng tiếp tục những lời khuyên quen thuộc, nhắc nhở học sinh trân trọng cơ hội học tập hiếm , cố gắng học hành và tích cực tiến bộ.
Thực tâm trí học sinh bay mất , đặc biệt là hai lớp do Lâm Kiều chủ nhiệm. Ngay khi giờ chơi kết thúc, họ lập tức reo hò và vây quanh cô.
Lâm Kiều còn mấy bạn nữ ôm chặt, khiến cô dở dở , "Đừng tụ tập ở đây nữa, lát nữa các lãnh đạo phê bình cô vì ảnh hưởng đến trật tự giờ chơi đấy."
Vừa dứt lời, phía hô lên: "Hiệu trưởng Tằng đến kìa!" Đám học sinh túm tụm lập tức tản như đàn ong vỡ tổ.
Điều khiến hiệu trưởng Tằng chẳng khác gì một cơn lũ lớn, khiến ông cũng dừng bước, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Ông cũng tận mắt thấy Lâm Kiều học sinh yêu mến đến mức nào. Chẳng trách khi ông lệnh ngừng các tiết thí nghiệm, hòm thư của ông nhận ít thư từ giải thích giúp cô.
Ở phía xa, trong hàng ngũ lớp tự nhiên khối 10, Tống Tĩnh, giáo viên thực tập mới đến bao lâu, chứng kiến cảnh , lòng cũng tràn ngập cảm xúc.
Lần khi cô gặp Lâm Kiều, là lúc cô mới đến thử việc còn học sinh la ó. Không ngờ chỉ vài tháng, cũng chính những học sinh đó hiện giờ yêu quý cô như thế.
Chỉ vài tháng thôi ?
Nếu đổi là , liệu ?
Tống Tĩnh tự nhận rằng dạy tệ, nhưng cô cũng tự tin đến mức dám khẳng định điều đó. Lâm Kiều , mỗi tưởng chừng thấu cô, thì cô thể khiến bạn nhận một cách khác, luôn vượt qua kỳ vọng. Hiện tại ai còn thể liên tưởng cô với cô gái quê mùa ngày nữa.
Chính tay đẩy một như thế khỏi cuộc đời , liệu dì Diệp hối hận ?
Dù dì Diệp hối hận, nhưng Quý Trạch liệu hối hận ?
Có một như Lâm Kiều ở phía , dù bạn ngàn cái , cũng vô tình mang so sánh với cô .
Tống Tĩnh vốn hài lòng, giờ đây càng nghi ngờ hơn về tính khả thi trong kế hoạch của . Nhìn Lâm Kiều từ xa, trong lòng cô còn dâng lên một chút ghen tỵ.
Dĩ nhiên, những điều Lâm Kiều . Vừa bước lớp 11/4, cô một tràng pháo tay vang dội chào đón.
Quân Tử thậm chí còn dậy hô to, "Chúng hãy cùng chào đón công thần của trường: cô giáo Lâm Kiều, lên sân khấu phát biểu vài lời!"
", lên sân khấu phát biểu vài lời cô!"
Mấy học sinh tinh nghịch khác cũng nhanh chóng hưởng ứng theo, đứa phấn khích quá còn huýt sáo một cái.
"Thật sự cô phát biểu ?" Lâm Kiều nhướng mày hỏi.
"Phát biểu ! Phát biểu !" Tiếng vỗ tay phía càng lúc càng nhiệt liệt.
Lâm Kiều chống tay lên bàn giảng, bắt đầu: "Thật khi tiếp nhận lớp chúng học kỳ , cô cơ hội xem qua thành tích của mấy môn khác."
Câu mở đầu vẻ cho lắm...
Mấy học sinh vẫn chăm chú cô, nhưng trong đầu khỏi nghĩ thầm.
Quả nhiên, Lâm Kiều mỉm đầy ẩn ý: "Thú thật, tiềm năng cải thiện còn lớn."
Quá quen thuộc với kiểu , đúng chuẩn phong cách cũ.
Nụ dần biến mất khỏi khuôn mặt một học sinh, nhưng Lâm Kiều vẫn tiếp tục: "Sắp tới trường sẽ xây dựng phòng thí nghiệm, chúng cũng theo kịp thời đại, nhớ chú ý phát triển diện, đúng ? Hay là đặt một mục tiêu nhỏ dễ đạt ..."
Cô xuống , vẻ suy nghĩ: "Ví dụ như nâng điểm trung bình của tất cả các môn lên hai điểm, tự tin ?"
"Có..."
Tiếng trả lời yếu ớt, còn pha chút lưỡng lự.
Lâm Kiều thấy rõ, nén : "Hóa học các em thể thứ ba, chẳng lẽ các môn khác ? Năng động lên chứ."
các môn khác do cô dạy mà...
Mấy học sinh , nhưng khi Lâm Kiều khuất, chúng bắt đầu thì thầm với .
Mấy học sinh nghịch ngợm ở cuối lớp còn tỏ vẻ do dự, "Phòng thí nghiệm của trường bao giờ mới xây xong nhỉ? Sắp đến kỳ nhập ngũ , chắc tụi kịp tham gia ."
Nếu như phòng thí nghiệm kịp xây mà bọn họ nhập ngũ thì đúng là tiếc thật.
Quân Tử càng bực, "Các gì chứ? Hôm qua Tề Hoài Văn về nhà, mừng quá liền kể cho cả nhà ."
"Cậu kể thật luôn ?" Cả đám ngạc nhiên, "Tưởng thích cô giáo Lâm lắm chứ, cô dạy thì định nữa."
" thích cô Lâm thật, nhưng những môn khác vô, trong lớp mà cảm thấy khó chịu. Với điểm của , học thêm một năm nữa cũng chẳng trường quân đội, còn ở đây lãng phí thời gian gì? Thà nhập ngũ sớm, dù cô Lâm cũng ở ngay bên nhà ."
Câu khoe khoang, mấy đứa bên cạnh liền liếc mắt Quân Tử.
Quân Tử chẳng thèm để ý, gục đầu xuống bàn, " xong hôm qua bố đánh cho một trận, hôm nay tin trường sắp xây phòng thí nghiệm."
Quân Tử còn đang mải suy nghĩ, Lâm Kiều rời lâu thì chạm mặt Ngô Hải Dương ở ngoài văn phòng.
"Cô giáo Lâm, thể chuyện riêng với cô một chút ?" Thầy thực tập trẻ tuổi ở hành lang, rõ ràng đợi cô từ .
Mấy ngày nay bận tìm , Lâm Kiều để ý đến cho lắm, thật cảm giác phức tạp.
vì chủ động, cô vẫn gật đầu: "Anh thấy chỗ nào tiện? Đi cầu thang nhé?"
Chọn chỗ gần là để ý đến việc khó khăn, Ngô Hải Dương cũng hiểu ý, "Được, chỉ vài câu thôi."
Chuông báo lớp vang lên, hành lang và cầu thang đều im lặng. Ngô Hải Dương chân thành, hết cảm ơn Lâm Kiều vì giải quyết vụ học sinh trong lớp nhạo : "Bây giờ còn chuyện đó nữa, chắc cô nhắc nhở chúng , phiền cô quá."
"Không phiền , cũng chỉ cho học sinh trong lớp thôi." Lâm Kiều đáp thẳng thắn.
Ngô Hải Dương ngừng một chút, đột nhiên : "Cô cứ để Tề Hoài Văn trở lớp , chờ thầy Tề xuất viện, sẽ chuyển sang trường khác."
Đây mới là mục đích của ? Lâm Kiều thật sự ngờ.
"Ban đầu học ngành vật lý, đến thực tập ở trường cũng chỉ vì thế thầy Tề, bục giảng mà thầy từng ."
Mặc dù thầy Tề thăng chức hiệu phó từ lâu, Ngô Hải Dương vẫn quen gọi thầy là thầy Tề.
Thầy thực tập trẻ về phía lớp học nơi phát tiếng giảng bài, ánh mắt chất chứa hoài niệm và lòng ơn, "Mọi lẽ , nhưng lúc thực sự bỏ cuộc, xé hết sách vở để... dùng trong nhà vệ sinh. Chính thầy Tề chạy đến đưa cho một bộ mới và khích lệ đừng từ bỏ hy vọng."
Dù thầy Tề thế nào nữa, trong mắt , thầy chính là đổi cuộc đời .
Không thầy Tề, áy chỉ là một kẻ khác nhạo vì tật nguyền; thầy, bỏ cuộc từ lâu, thể tham dự kỳ thi đại học?
mấy ngày qua ở trường, cũng về chuyện thầy Tề với con trai cãi , mà phần lớn nguyên nhân lẽ liên quan đến .
Dù bản chẳng gì sai, nhưng thầy Tề thực sự dành nhiều tâm huyết và thời gian hơn cho , thể là vô tội.
Thay vì để hai bố con căng thẳng như , khiến thầy Tề khó xử, mà Tề Hoài
Văn cũng chịu đến trường, chi bằng chủ động rời . Ngô Hải Dương dời ánh mắt, "Nghĩ kỹ , chắc là suy nghĩ hẹp hòi quá, học sinh ở cũng là học sinh, thầy ở cũng là truyền đạt tri thức thôi."
Trong ánh mắt của thanh niên sự thẳng thắn và cũng đầy nhẹ nhõm, "Để Tề Hoài Văn trở , cũng là học sinh, mà học sinh thì ai cũng nên một tương lai tươi sáng."
******
Ở một nơi khác, trong quân doanh, cả buổi sáng Quý Đạc đều bận xử lý công việc tồn đọng. Lúc nhận điện thoại, vẫn đang xem tài liệu.
"Chú nhỏ?" Đầu dây bên ban đầu còn ngập ngừng thăm dò, nhưng nhanh chuyển thành giọng phấn khởi, "Chú cuối cùng cũng về , cháu gọi mấy ngày nay mà liên lạc ."
Quý Đạc rõ ràng thời gian những lời vòng vo, "Có chuyện gì, ."
"À là mấy hôm , cháu gọi điện cho chú mà thím máy, suýt nữa thì cháu lỡ miệng chuyện ăn , thím về hỏi chú ?"
Quý Đạc dừng lật tài liệu , thật Lâm Kiều hỏi.
Quan trọng hơn là chỉ chuyện , Lâm Kiều dường như chẳng hỏi gì cả. Thằng cháu đúng là chọc chỗ nên, ban đầu bận rộn nên cũng quên mất.
Quý Đạc cau mày, càng chuyện, "Nếu gì khác thì chú cúp máy đây."
"Đừng mà chú! Chú nể tình cháu lập công chuộc tội, đích giúp thím tìm , tha thứ cho cháu mà!"
"Đích ?" Tay Quý Đạc vốn đang định cúp máy chợt khựng .
" ." Nghe cúp máy, Quý Trạch vội vàng tranh thủ kể công, "Ban đầu thím tìm chú Tô Chính, cháu nghĩ trong tay mấy nhân viên bán hàng, ngày nào cũng khắp nơi, chẳng lẽ quen thuộc mấy chỗ tuyển lao động tạm thời bằng chú Tô? Thế là cháu giúp thím tìm thử, ngờ tìm thật."
"Ở công trường?" Quý Đạc nhớ hôm qua Lâm Kiều nhắc qua một .
" , ở công trường. Chú cứ yên tâm, cháu chăm sóc thím kỹ, sợ an nên cháu còn đích đưa . Trời nóng quá cháu còn mua cho thím một chai nước ngọt nữa."
Khi Quý Trạch qua điện thoại, ngờ đầu dây bên im lặng hồi lâu, lúng túng. Đột nhiên, giọng vang lên: "Nước ngọt là gì?"
Câu hỏi đó Quý Trạch ngơ ngác: "Là cái thức uống đang thịnh hành trong vài năm trở đây đó, bán ở rạp chiếu phim các quầy hàng phố."
Nghe điện thoại im lặng thêm nữa, dè dặt hỏi: "Chú... chú từng dẫn thím dạo phố, xem phim nào ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-47.html.]
Quả thực, Quý Đạc từng.
Thực khi cưới, cũng hỏi Lâm Kiều , nhưng cô tỏ vẻ hứng thú, nên cũng thôi đề cập nữa. Nghĩ , đôi vợ chồng trẻ nào mà từng xem phim chứ? Có lẽ từ lúc bắt đầu, Lâm Kiều chẳng kỳ vọng gì cuộc hôn nhân .
Nhà thậm chí còn đổi đối tượng kết hôn, dựa mà mong cô kỳ vọng gì cuộc hôn nhân cơ chứ?
Quý Đạc đặt tài liệu xuống, day day ấn đường, "Cháu còn mua gì nữa ?" "Hả?"
"Trừ nước ngọt , cháu còn mua gì khác ?"
"Không... cháu chỉ tiện tay mua thôi mà." Quý Trạch cảm thấy chủ đề nhạy cảm, liền vội chuyển sang chuyện của Tống Tĩnh.
Quý Đạc lắng , mắt xuống tiếp tục lật xem tài liệu, "Cô đến tìm cháu ?"
"Chưa."
"Vậy cô gọi điện đến quân doanh tìm cháu ?"
"Cũng ." Quý Trạch đáp, đột nhiên nhận , " , cháu theo dõi cháu, nhưng chắc đồng ý ."
Thằng nhóc , hóa vẫn nghĩ Tống Tĩnh là do phái tới để theo dõi, Quý Đạc gì thêm.
Nghe đầu dây bên im lặng, Quý Trạch nhanh chóng ngừng cuộc gọi một cách khéo léo, "Chú bận, cháu phiền chú nữa."
Công việc của Quý Đạc kéo dài đến tận trưa.
Lão Chu đường tan , ghé qua văn phòng, còn ở cửa , "Không về nhà ăn cơm ?"
"Sắp về ." Quý Đạc thu dọn thứ nhanh chóng, cầm lấy chìa khóa trong ngăn kéo bàn việc.
Thấy , lão Chu vội . Không ngờ khi Quý Đạc khóa cửa, đột nhiên hỏi: "Anh bao giờ mua nước ngọt cho vợ ?"
"Rồi chứ." Lão Chu đáp, "Cái , liền mua cho vợ. Cô bảo chỉ là nước đường thôi, còn trách lãng phí tiền."
Có thể , đó đúng là phong cách của vợ lão Chu, từng chê thơ của là thứ vớ vẩn, và bảo cuốn xéo .
Quý Đạc cất chìa khóa, bước cùng lão Chu, "Anh cảm thấy tiếc nuối khi vợ hiểu ?"
"Làm mà tiếc nuối? Khổ cho , bao nhiêu tài năng mà ai hiểu." Lão Chu than dài, " kết hôn , chẳng lẽ sống tiếp ? Với , vợ tuy lãng mạn nhưng giỏi lo việc nhà. Vợ chồng với , cơ bản chỉ là như thế thôi."
Vợ chồng với , chỉ là như thế thôi ? Phần lớn đều nghĩ ?
Quý Đạc nhíu mày, lão Chu thắc mắc, "Sao tự nhiên hỏi chuyện ? Vợ chồng cãi ?"
"Không."
Có một cấp còn dám cãi với cấp , nhưng Lâm Kiều từng cãi với . Trước đây, cũng nghĩ đó là điều bình thường.
Quý Đạc im lặng lên xe, Tiểu Phương cũng im lặng lái, dường như Lâm Kiều, bầu khí xe lúc nào cũng tĩnh lặng đến mức lạnh lẽo. Khi ngang qua cửa hàng, Quý Đạc đột nhiên kêu dừng xe, tự xuống hỏi nhân viên bán hàng: "Có bán nước ngọt ?"
Khi về nhà buổi trưa, Lâm Kiều liền thấy thứ mới lạ bên cạnh sofa: hẳn là cả một thùng nước ngọt.
Cô hỏi đàn ông đang rửa tay trong bếp, "Tiểu Trạch mang qua đây ?"
Động tác của Quý Đạc khựng ngay lúc đó, liếc cô, mới vặn tắt vòi nước, "Sao nghĩ là nó mua?"
"Không mua ?" Lâm Kiều rõ ràng chút ngạc nhiên.
Nếu là đây, Quý Đạc chắc truy vấn, nhưng hỏi : "Tại em nghĩ là Tiểu Trạch mua?"
Anh hỏi, Lâm Kiều cũng đành thật, "Anh giống quan tâm đến những thứ ."
Lần khi cô xà phòng lỏng, còn là Yến Đô bán . Cô mua kem về để trong tủ lạnh, cũng chẳng bao giờ ăn.
Người đàn ông hầu như chẳng yêu cầu gì về ăn uống, trừ việc ăn hải sản. Hằng ngày do thường xuyên ở quân doanh, sống khá đơn giản.
Vậy mà thùng nước ngọt thật sự là do mua ? Mặt trời mọc đằng Tây ?
Lâm Kiều cảm thấy mới lạ, nhưng Quý Đạc im lặng nữa, treo khăn lên giá, hỏi: "Uống ?"
"Uống chứ, mua chẳng lẽ uống?" Lâm Kiều lấy một chai , tìm khắp nơi cái mở nắp.
Tiếc là họ ít khi ăn cơm ở nhà, Quý Đạc cũng thói quen uống bia, nhà thật sự thứ đó.
"Đưa đây." Quý Đạc cầm đũa từ trong bếp .
Cơ bắp tay của nổi lên rõ rệt, khi dùng lực gân xanh hiện , hầu như chẳng cần tốn sức mở chai nước ngọt.
" là quân đội tập luyện uổng công." Lâm Kiều khen khi nhận lấy chai nước.
Quý Đạc vẫn giữ nguyên vẻ mặt, liếc cô, ném nắp chai thùng rác, rửa đũa qua loa đặt ống đựng.
Lâm Kiều cầm nước ngọt chuẩn đến nhà ăn, ngờ bước gặp Lưu Thúy Anh đang cửa, trông vẻ lo lắng.
Vừa thấy cô, Lưu Thúy Anh lập tức tiến tới, lộ rõ vẻ buồn phiền, "Cô Lâm, Quân Tử nó học lớp 11 nữa, cô ?"
Chuyện Lâm Kiều đúng là , nhưng vì học sinh thổ lộ với cô, cô thể tiết lộ với phụ , nên chỉ hỏi: "Cậu với chị là học nữa ?"
" , tối qua nó với bố nó, ông tức giận đánh cho một trận."
Quân Tử đúng là lì lợm, sáng nay ở trường vẫn nhảy nhót như chuyện gì, là đánh.
"Ban đầu trưa nay nó định về nhà, nhưng là trường sắp xây phòng thí nghiệm gì đó, còn liên quan đến cô. thấy nó vui lắm, liền bảo: "Vậy thì cố mà học hết lớp 11 ." Kết quả là nó im lặng một lúc lâu, vẫn bảo là nhập ngũ trong năm nay."
Lưu Thúy Anh xong khỏi thở dài, "Cô bảo xem, nó còn nhỏ mà đòi lính gì? Người là do đủ tuổi, nó còn đủ. Bố nó bây giờ lính khó đề bạt lắm, học trường quân sự, mà nó lời."
Chuyện Lâm Kiều rõ, cô ở trong quân đội, mà quê cô thì đa lính là để về công việc định.
Cô bất giác sang Quý Đạc, thấy gật đầu, "Không dễ thăng tiến như nữa ."
" mà." Lưu Thúy Anh thấy liền nhanh chóng tiếp lời, " cũng thật sự hết cách mới đến nhờ cô giúp đỡ, nếu cơ hội thì giúp khuyên nhủ Quân Tử nhé."
"Em sẽ thử xem ." Lâm Kiều hứa chắc chắn.
Lưu Thúy Anh cũng ép buộc cô cam kết gì cả, "Thử là . Cô dẫu cũng học vấn, như đây, với nó thế nào." Nói , Lưu Thúy Anh kéo Lâm Kiều trò chuyện thêm vài câu, đó vỗ trán, "Trời ạ, quên mất, hai đang định ăn cơm đúng ?"
"Vâng, bọn em đang định ."
"Vậy hai nhanh , giữ chân hai nữa. Chắc ông nhà cũng sắp ăn xong , về dọn bàn nữa."
Lưu Thúy Anh vội vã về nhà, để Lâm Kiều và Quý Đạc tiếp tục về phía nhà ăn, trong lòng cô cảm thấy chuyện chút nan giải.
Nan giải ở chỗ khó từ chối Lưu Thúy Anh, mà là cô thực sự hiểu nhiều về quân đội. Dù khuyên, cô cũng bắt đầu từ .
"Trường em sắp xây phòng thí nghiệm ?" Quý Đạc nãy giờ vẫn ít , bất ngờ lên tiếng hỏi.
Lâm Kiều đang suy nghĩ, ngẩn một chút gật đầu, "Ừ, sắp xây , đây là đợt thí điểm đầu tiên của quốc gia."
Ban nãy cô gặp mà hề nhắc đến chuyện , như thể đó chỉ là một việc nhỏ nhặt đáng để .
Nghĩ , từ khi cô phân công về dạy cấp hai cho đến khi chuyển sang dạy quân nhân, hình như cô giống khác, vội vã chia sẻ những chuyện về nhà...
Quý Đạc chút cau mày, nhưng từ khi quen Lâm Kiều, cô luôn như . Tính cách của cô ngày một ngày hai mà hình thành.
Quý Đạc bất giác nghĩ đến gia đình cô, càng cau mày hơn. Thấy cô vẫn đang đăm chiêu, dứt khoát , "Hay là để chuyện với ?"
"Anh ?" Lâm Kiều ngẩn , nét mặt trở nên kỳ lạ.
Phản ứng đó khiến Quý Đạc cảm thấy vui, như thể cô can thiệp chuyện của , ánh mắt khỏi trở nên sắc lạnh, "Không ?"
"Không ." Lâm Kiều chủ yếu nghĩ đến chuyện của hai , "Chỉ là vẻ nghiêm nghị quá, em sợ sẽ Quân Tử sợ."
"Nếu chút áp lực cũng chịu nổi thì mà lính ?"
Lâm Kiều thể phản bác, nên cô cũng gì thêm, "Vậy khi nào rảnh, em sẽ bảo tới."
"Để vài hôm nữa, sẽ xem qua dữ liệu mấy năm gần đây." Quý Đạc bao giờ việc khi chuẩn kỹ lưỡng.
Chuyện của quân đội thì ai hiểu rõ hơn . Có tay, Lâm Kiều cũng yên tâm hơn, thoải mái ăn cơm.
*****
Hiệu trưởng Tằng việc cẩn trọng nhưng chậm trễ. Chưa đầy mấy ngày , trường bắt đầu chọn địa điểm xây phòng thí nghiệm mới.
Vào thập niên 80, lượng học sinh quốc đông nhất trong nhiều thập kỷ, trường học còn nhiều phòng trống. Khoảng năm 1963- 1964, ba năm khó khăn, dân cuối cùng cũng đủ ăn và bắt đầu sinh con ồ ạt.
Dù phòng trống thì cũng thích hợp để sửa thành phòng thí nghiệm. Sau khi nghiên cứu, nhà trường quyết định xây hẳn một tòa nhà hai tầng nhỏ để khu thí nghiệm trong tương lai.
Ngày đến đo đạc, vẽ bản thiết kế khu đất trống cạnh tòa nhà dạy học, hiệu phó Tề cũng xuất viện.
Ông mắc bệnh chủ yếu là do tâm lý. Tề Hoài Văn tìm thấy, nên sức khỏe của ông hồi phục nhanh chóng.
Việc Ngô Hải Dương sắp rời chắc cũng thông báo với ông . Ông gì nhiều, lặng lẽ bàn giao công việc cho học sinh xuất sắc nhất của .
Nói cho cùng, hiệu phó Tề là một bố thất bại, thầy cũng chắc thành công. Nếu , ông để con trai và học sinh rơi tình cảnh khó xử như .
Tuy nhiên, học sinh lớp 11/4 nghĩ nhiều như . Họ chỉ với Tề Hoài Văn, chỉ cần trở học là vui .
Trường học đang nhộn nhịp chuẩn xây dựng phòng thí nghiệm mới khi trời lạnh, còn Quý Đạc nhận dữ liệu mà cần.
vẫn thời gian giúp Lâm Kiều tìm gặp quân nhân thì Quý Trạch tới để tính sổ sách nửa tháng qua, "Cháu đổi sang xưởng lớn hơn, mua thêm bốn bồn sản xuất, mỗi bồn chứa hơn một nghìn cân, mà cái đắt lắm, hơn hai trăm một cái, nên chi tiêu tháng nhiều."
Nói , nhưng tiền Quý Trạch đưa qua vẫn dày cộp, nhiều hơn cả lương của bình thường trong một, hai năm.
Xà phòng lỏng giờ đây nổi tiếng khắp vùng, bán chạy. Những bán hàng của Quý Trạch chỉ cần gánh ngoài một lúc là hàng mua hết.
Nếu xe đạp quá đắt, sợ nhân viên tay đáng tin, mua cho mỗi một chiếc để họ thể bán hàng ở những nơi xa hơn.
Khi thấy Quý Đạc đếm tiền và đối chiếu sổ sách, Quý Trạch nháy mắt, mặt lộ vẻ hả hê, "Còn một chuyện vui nữa, chắc chắn chú đoán ."