Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 43

Cập nhật lúc: 2024-12-05 04:12:48
Lượt xem: 208

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe tin thầy hiệu trưởng và thầy Tiêu tìm cô giáo Lâm, học sinh ai còn quan tâm đến cô Trịnh nữa.

Ngay lập tức, một đứa tiến lên hỏi thăm Tề Hoài Văn: "Chuyện gì ?"

" ." Tề Hoài Văn liếc qua cô Trịnh ở bên cạnh, " chắc chuyện ."

"Không chuyện ?" Vẫn đứa yên tâm.

Mặc dù thầy Tiêu tính tình hiền lành, là một ông thầy dễ gần, chắc chắn sẽ khó cô Lâm. thầy hiệu trưởng từng ngăn cô Lâm dẫn học sinh thí nghiệm, ai thầy gọi cô đến là vì chuyện gì.

Thậm chí đứa lo ngại rằng nãy bọn chúng gây chuyện, thầy thấy, đổ hết tội lên đầu cô Lâm.

Các học sinh vẫn yên lòng, dù Tề Hoài Văn , bọn chúng vẫn bỏ mặc cô Trịnh, ùa theo cô Lâm để tiễn cô .

Lâm Kiều chút bất đắc dĩ, " chỉ lên văn phòng thầy hiệu trưởng một lát thôi, chứ điện Kim Loan để dâng sớ ."

"Phì!" Có đứa nhịn bật .

Thấy cô Lâm thật sự thoải mái, bọn chúng mới dần an tâm hơn.

Khi Lâm Kiều mở cửa bước văn phòng hiệu trưởng, bên trong chỉ hiệu trưởng Tằng mà còn cả hiệu phó Tề. Ngồi cạnh tường, ghế là một ông lão tóc bạc, nở nụ hiền hòa. Vừa thấy Lâm Kiều, ông lập tức dậy, "Cô là cô giáo Lâm ?"

Lâm Kiều đoán phận của ông , "Chào thầy Tiêu ạ."

"Chào cô, chào cô. Mấy tháng qua mặt, cảm ơn cô tận tình lo cho lớp 10/3 và lớp 10/4."

Thầy Tiêu trông dễ gần, chuyện chậm rãi, nhưng vì quá dễ dãi nên lẽ khó mà quản mấy đứa nghịch ngợm trong lớp.

Sau khi chào hỏi, Lâm Kiều định xem hiệu trưởng Tằng gọi đến vì chuyện gì, nhưng ông thứ cô đang cầm tay, "Cái là gì?"

"Là xà phòng do học sinh ạ." Lâm Kiều hướng dẫn học sinh nên sợ ông hỏi, dù cô cũng động đến phòng thí nghiệm dùng tiền của trường.

thầy Tiêu ở đây, cô nhanh chóng bổ sung thêm: "Học sinh thấy em sắp rời nên tặng em một bánh kỷ niệm."

Thầy Tiêu chẳng để tâm, "Đây là xà phòng từ dầu và kiềm đúng ?"

"Vâng." Thấy ông hứng thú, Lâm Kiều liền đưa một bánh cho ông xem.

Không ngờ bánh xà phòng cô đưa là của Tề Hoài Văn, đó khắc chữ "Tề" ngay ngắn. Thầy Tiêu xem xong, đưa cho hiệu phó Tề, "Làm lắm."

Hiệu phó Tề cũng ngờ Lâm Kiều chỉ dạy thí nghiệm mà còn thể cùng học sinh sản phẩm thực tế, "Thằng bé từng cho xem."

Cuối cùng bánh xà phòng đến tay hiệu trưởng Tằng. Ông xoa nhẹ một lúc, bất ngờ ngẩng đầu Lâm Kiều, "Lần nặng lời."

Câu gần như là một lời xin , khiến Lâm Kiều thoáng sững sờ.

Hiệu trưởng Tằng đưa trả bánh xà phòng cho cô, khẽ gật đầu, "Làm lắm."

Lâm Kiều nhanh chóng hiểu , lẽ là nhờ bài báo đó.

Trước đây hiệu trưởng Tằng cho cô thí nghiệm cũng là vì cẩn trọng, bây giờ cấp khen ngợi, thì chẳng còn lý do gì để ngăn cản nữa.

Nếu như đây là lời mở đầu, thì hiệu trưởng gọi cô tới, chắc chắn là chuyện .

Quả nhiên, hiệu trưởng Tằng mời cô xuống : "Chuyện sắp xếp cho cô thời gian tới, nhà trường vẫn đưa quyết định chính thức. Phần lớn là do chúng còn phân vân, nên để cô dạy khối lớp 10, là khối lớp 9, đợi sang năm thầy Tiêu nghỉ hưu thì nhận lớp của thầy."

Lớp 9 mới bắt đầu học môn hóa, nếu dạy một năm khi chuyển thì cũng hợp lý. Hiện tại, lớp 10 thiếu giáo viên như lớp 11.

Lâm Kiều gật đầu tỏ ý hiểu.

Hiệu trưởng Tằng sang thầy Tiêu, "Thầy Tiêu hôm nay đến đây là để rằng thầy tuổi cao, khi thương chân cũng còn , thầy nghỉ hưu ngay bây giờ. Nếu giao cho cô phụ trách lớp 10/3 và lớp 10/4, cô tự tin ?"

Hóa cô tiếp quản lớp 10/3 và lớp 10/4.

Lâm Kiều khá bất ngờ, liền theo bản năng sang thầy Tiêu.

Thầy Tiêu vỗ nhẹ lên chân , "Chân còn nữa, nhiều một chút là sưng, cũng thể lớp lâu . Cô dạy chúng nửa học kỳ, dạy , nhờ cô bỏ thêm chút công sức giúp đưa bọn trẻ hết chặng đường ."

Lời mang chút tiếc nuối, nhưng chân thành, rõ ràng thầy thực sự giao hai lớp cho Lâm Kiều.

Lâm Kiều quanh co, " thể tiếp nhận, nhưng tham dự kỳ thi đại học năm , e rằng chỉ thể dạy hết năm nay thôi."

Đến khi cô thi đại học xong, thầy Tiêu cũng nghỉ hưu, trường vẫn sẽ thiếu giáo viên hoá học.

Đây là chuyện mà Lâm Kiều cần rõ, thể để nhà trường lâm tình cảnh thiếu giảng dạy phút cuối. Hiệu trưởng Tằng rõ ràng ngờ đến điều , liền cau mày ngay tức khắc.

Hiệu phó Tề thì từ lâu nhận điều gì đó từ việc Lâm Kiều mượn sách giáo khoa phụ trợ: "Đợi cô thi đại học năm , lứa học sinh sư phạm đầu tiên cũng sẽ nghiệp."

Quả đúng , lông mày của hiệu trưởng Tằng giãn trở : "Vậy thì cô cứ tiếp tục giảng dạy lớp cho xong, cố gắng đạt thành tích nào đó."

Dù Lâm Kiều dạy , mất cô thì cũng chút tiếc, nhưng năm nay cô mới chỉ 19 tuổi, còn trẻ, tiếp tục học lên cũng là chuyện bình thường. Người trẻ năng lực và hoài bão như cô, nếu chỉ bằng cấp trung học thì đúng là đáng tiếc.

Chuyện quyết định xong, Lâm Kiều ôm mấy bánh xà phòng thủ công, nghĩ đến tên từng khắc đó, khỏi cảm thấy buồn .

"Chắc lát nữa hỏi bọn họ xem, họ tặng cái gì," thầy Tiêu cố tình nheo mắt đùa.

Hiệu phó Tề mỉm , ngay cả đôi môi luôn cứng cỏi của hiệu trưởng Tằng, do vẻ khắc khổ của năm tháng hằn lên, cũng khẽ cong lên một chút.

Không khí trở nên thoải mái hơn, ông nhớ đến cuộc họp gần đây liền hỏi Lâm Kiều: "Nếu lớp thí nghiệm thể mở, em còn đề xuất gì ?"

Hiệu trưởng Tằng là cẩn thận. Nếu ngay cả ông cũng "nếu," chẳng lẽ điều chút hy vọng?

Trong lòng Lâm Kiều khẽ động, cô vội trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lát đáp: "Hãy bắt đầu từ những điều cơ bản thú vị nhất, quan trọng là để phần lớn học sinh thể tiếp xúc với thí nghiệm. Lần thầy cũng đúng, kinh phí thực sự là một vấn đề. Nếu cấp kinh phí để xây dựng phòng thí nghiệm chỉnh cho từng trường, quốc gia chắc chắn thể gánh nổi."

Đây đúng là một lý do khiến đến giờ vẫn kết quả gì. Hiệu trưởng Tằng gật đầu.

"Vấn đề còn là nguồn giáo viên," Lâm Kiều tiếp tục. "Một thí nghiệm mức độ nguy hiểm nhất định, chẳng hạn như việc sử dụng đèn cồn. Ngay cả khi để học sinh thực hiện, thì giáo viên cũng cần cẩn thận trong quá trình trình diễn. Giáo viên dạy thí nghiệm trình độ nhất định."

Hiệu trưởng Tằng ngay lập tức nghĩ đến Trịnh Tuệ Phương, từng thí nghiệm và tự thương. Sau , ông hỏi tổ trưởng Cao thì thí nghiệm hề nguy hiểm nếu đúng cách. Vụ nổ của Trịnh Tuệ Phương là do thao tác sai, sử dụng cồn khan nước và lượng dùng vượt xa mức bình thường.

Sắc mặt hiệu trưởng Tằng nghiêm nghị, gật đầu nữa: "Cần chú ý điều ."

"Hiện tại em chỉ nghĩ bấy nhiêu, nếu còn gì thêm, em sẽ báo với thầy."

"Được , cô với thầy Tiêu về bàn giao , thầy Tề ở một chút."

Khi rời , hiệu trưởng Tằng vội gì, ông im lặng một lúc mới hỏi hiệu phó Tề: "Trước đây từng tuyển thêm vài thực tập sinh?"

Hiệu phó Tề từng đề nghị điều . Ông chỉ tuyển thêm sinh viên đại học đến thực tập, mà còn những nhân quân nhân bố trí việc trong trường cũng tham gia kỳ thi tuyển dụng. Người nào đỗ thì giáo viên, đỗ thì chuyển sang công tác hậu cần, tránh ảnh hưởng đến học sinh.

Lấy cảm hứng từ Lâm Kiều và Tống Tĩnh, ông nhận những nhân quân nhân mà trường tiếp nhận trình độ khác . Điều khiến ông phát hiện tài năng của như Lâm Kiều, trong khi như Trịnh Tuệ Phương chỉ trốn tránh trách nhiệm.

Tuy nhiên, hiệu trưởng Tằng do trải qua nhiều kinh nghiệm cá nhân, một sự bảo vệ bản năng với những lớn tuổi và cẩn trọng với bất kỳ sự đổi nào.

Thấy ông gật đầu, hiệu trưởng Tằng chỉ im lặng suy nghĩ một lúc: "Vậy tuyển thêm một thực tập sinh cho môn Lý, Hóa, Sinh, xem họ trình độ ."

Ba môn đều thí nghiệm, chỉ là môn nào nhiều, môn nào ít. Hiện tại ai liệu lớp thí nghiệm duyệt , và nếu thì sẽ là môn nào.

Hiệu phó Tề gật đầu, chờ thêm một lúc, nhưng hiệu trưởng Tằng vẫn nhắc đến chuyện kỳ thi tuyển nhân quân nhân.

Có vẻ ông vẫn đồng ý chuyện đó. Hiệu phó Tề bất đắc dĩ, nhưng cũng còn cách nào khác: "Còn việc gì ? Nếu thì về."

Hiệu trưởng Tằng cũng ông đang chờ điều gì, nhưng vẫn : "Về ."

Ở phía bên , thầy Tiêu và Lâm Kiều - hai mà tuổi tác thể chênh lệch như ông cháu, hòa hợp với . Vì chân thầy Tiêu tiện, Lâm Kiều cố tình chậm , phía nhưng vội đề nghị đỡ ông .

Điều thực sự tinh tế. Nhiều già trong lòng vẫn chấp nhận tuổi già, dù chậm cũng thích tự hơn là dùng gậy nhờ đỡ.

Thầy Tiêu mỉm cô một cái: "Nghe cô đối xử với học sinh ."

"Là vì các em học sinh ngoan," Lâm Kiều đáp thật lòng. Chính những học sinh liên quan đến cốt truyện nguyên bản giúp cô thấy sự tươi mới của thế giới .

Nhắc đến cốt truyện, ngoài việc thời điểm ban đầu , cô gần như quên mất nó, cũng cốt truyện ở thời điểm tiến triển đến . Dù cũng khác, vì hợp tác giữa cô và Quý Đạc mở rộng từ hôn nhân sang cả chuyện giường lẫn công việc.

Trong lúc chuyện, họ đến lớp 10/4. Lâm Kiều bước , nhường gian cho thầy Tiêu vài lời riêng với học sinh.

Không nghĩ tới Quân Tử thấy cô, liền lén lút chạy từ cửa : "Cô giáo Lâm, hiệu trưởng gọi cô việc gì thế ạ?"

Lúc xảy cuộc cãi vã với cô Trịnh, mặt, khi kể thì vô cùng tiếc nuối, từ đó luôn lo lắng cho cô Lâm. Nghĩ đến những điều từ Lưu Thúy Anh, rằng Lâm Kiều sẽ rời , lúc ôn tập cuối kỳ cũng yên tâm.

Lâm Kiều cố tình bí ẩn: "Em đoán thử xem."

"Làm em đoán chứ." Quân Tử gãi đầu, " cô thế , chắc chuyện nhỉ?"

"Thôi, em lớp ," Lâm Kiều giục .

Trên bục giảng, thầy Tiêu rõ ràng cũng thấy: "Lương Quân." Quân Tử lập tức vội vã chạy về từ cửa .

Vừa xuống, thầy Tiêu : "Lần thầy đến đây là để tạm biệt các em."

Tạm biệt?

Cả lớp học sinh đều ngơ ngác.

"Thầy già , chân cẳng cũng còn nhanh nhẹn nữa. Năm học tiếp theo, các em sẽ một giáo viên mới dạy."

Học sinh bên vẫn hết bàng hoàng.

Giáo viên mới? Là ai? Sao thầy Tiêu sắp rời ?

Những học sinh phản ứng nhanh như Tề Hoài Văn lập tức hành lang .

Thầy Tiêu mỉm , cũng phía cửa: "Thôi , cô Lâm , nghĩ bọn trẻ nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-43.html.]

Lâm Kiều đành bước , bục giảng, bên nổ tung. "Là cô giáo Lâm? Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng ?"

khẽ kêu lên, cũng thể hiện quá rõ, vội kéo bên cạnh.

Thầy Tiêu đều thấy hết, chút bất lực nhưng hề tức giận, "Các em thấy Tiểu Lâm còn vui hơn thấy thầy nữa."

Bên vài tiếng ngượng ngùng, nhưng đôi mắt của thực sự sáng lên.

"Xem cô vẫn yêu mến hơn," thầy Tiêu cảm thán, về phía Lâm Kiều, "Vậy giao bọn học trò cho cô nhé."

"Vâng." Lâm Kiều gật đầu, định gì thì học sinh bên cắt ngang.

Khác với tiếng huýt sáo và tiếng la ó , là tràng pháo tay vang lên đều đặn. Đặc biệt là mấy tên học trò nghịch ngợm như Quân Tử, vỗ tay đến mức đỏ cả tay.

Sau buổi sáng phát sách, quét dọn lớp học xong, Quân Tử gần như lao về nhà như cơn gió.

Lưu Thúy Anh đụng , đến nỗi cái ki hốt rác rơi xuống đất, "Làm gì mà chạy nhanh thế? Không sợ ngã ?"

Quân Tử ném phịch cặp sách xuống, chỉ một câu: "Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng con."

"Sao cơ?" Lưu Thúy Anh vẫn hiểu.

Quân Tử lặp : "Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng con, cô là giáo viên chủ nhiệm mới của chúng con!"

"Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy bọn con? Tốt quá, chuyện lớn đấy chứ." Lúc Lưu Thúy Anh mới hiểu , thậm chí còn kịp nhặt cái ki hốt rác.

Quân Tử thấy , tranh thủ lúc bà vui vẻ mà về việc định nhập ngũ sớm.

khi lời định đến bên miệng, đột nhiên do dự, cuối cùng thấy còn đang khe khẽ hát, quyết định để , phá hỏng tâm trạng vui vẻ của .

Bên đang náo nhiệt, còn bên Lâm Kiều cũng nhận một tin . Đầu tháng cô gửi một gói lớn quần áo may sẵn và quần áo cũ cho Lưu Ngọc

Lan cùng các em nhỏ. Lưu Ngọc Lan nhận , thư bảo rằng mấy đứa

em thích, bảo cô đừng tốn kém nữa, mấy bộ quần áo cũ cũng , đến chú Dương cũng nỡ mặc .

Rồi thư của Lâm Vĩ gửi về nhà.

Lần thư gửi từ một nơi khác, chỉ vợ chồng nhà họ Lâm nhận , mà Lưu Ngọc Lan cũng nhận một lá, bên trong còn kèm theo một đồng, nhờ bà nhân cơ hội chuyển cho Quách Yến.

Lưu Ngọc Lan rõ ràng ngờ Lâm Vĩ thư cho bà , Lâm Kiều thì càng ngờ.

Lâm Vĩ việc khác với bố , Lâm Kiều tiện liên lạc với nên bao giờ hỏi thăm tin tức của cô. Anh , Lâm Kiều chắc chắn sẽ lo lắng cho , nên nhờ Lưu Ngọc Lan để ý nhà họ Lâm, còn riêng một lá thư cho bà , thậm chí còn gửi tiền cho Quách Yến.

"Đại Vĩ nó tìm việc , sống , bảo báo cho con và Yến Tử , để con yên tâm."

Lâm Vĩ vốn là chịu khó và tiết kiệm, nếu thực sự sống , thể chỉ tiết kiệm một đồng ngần thời gian?

Dù vợ chồng nhà họ Lâm cũng nhận , nhưng chắc chắn cũng nhiều. Chắc hẳn là tiết kiệm từng chút từ miệng ăn, cố ý an ủi .

Lâm Kiều cũng cách nào khác, hơn nữa nếu Lâm Vĩ dám thư về, địa chỉ để chắc chắn là giả. Lần hẳn quyết tâm bươn chải bên ngoài .

Lá thư còn quả nhiên là thư hồi âm từ văn phòng lãnh đạo. Lâm Kiều báo, cũng đoán phần nào nội dung. nét chữ ký bên cứng cáp, từng nét bút mang theo phong thái mạnh mẽ, khác hẳn những nét chữ khác. Lâm Kiều tìm tờ báo cũ để so sánh, ngờ là chữ tay của lãnh đạo.

Điều thực sự giá trị để lưu giữ, Lâm Kiều nghĩ một lúc, quyết định về nhà cũ sẽ mang theo để bố vui lây.

Vừa cất hai lá thư , phía nhà Quý Đạc về. Giờ ...

Lâm Kiều cúi xuống đồng hồ, phát hiện vẫn còn gần một tiếng nữa mới tới giờ tan của .

Quý Đạc hiếm khi về nhà lúc , đặc biệt là buổi sáng, kịp nghĩ nhiều, sải bước lên lầu, "Anh ngoài."

Giọng vẫn trầm như khi, sắc mặt cũng vẫn điềm tĩnh, nhưng tại , Lâm Kiều nhớ tới đầu tiên gặp khi bước xuống xe. Hành động dứt khoát, lời gãy gọn đầy khí thế, tất cả cảm xúc đều đè nén vẻ bình thản một kẽ hở .

Cô cảm thấy căng thẳng, "Xảy chuyện gì ?"

"Không gì." Quý Đạc trả lời theo phản xạ, nhận giọng cô trầm hơn khi, về phía cô, "Chuyện của một trưởng bối trong gia đình."

Không công việc, cũng chuyện của nhà họ Quý, điều khiến Lâm Kiều yên tâm hơn phần nào.

chỉ là chuyện của một trưởng bối trong gia đình, vẻ căng thẳng như ? Áp lực gần như bằng tin ông cụ Quý bệnh nhập viện.

Lâm Kiều tò mò, nhưng hỏi nhiều, chuyện gì nên hỏi thì cô bao giờ hỏi.

Quý Đạc nghĩ cô sẽ hỏi, mở tủ lấy quần áo , do dự nên giải thích , nếu giải thích thì giải thích thế nào.

Lấy quần áo , Lâm Kiều chỉ đưa cho một cái túi du lịch, giúp xếp đồ , "Còn cần mang theo gì nữa ? Tiền đủ ?"

Bình tĩnh, dứt khoát, như khi khi chuyện xảy , đó là kiểu mà thích, dài dòng. hôm nay khi cô, trong lòng hiểu nghẹn .

Không thể rõ lý do là gì, lẽ là vì trong lòng vốn chuyện, chỉ cần một chút gì đó cũng dễ khiến khó chịu. Quý Đạc cố gắng kiềm chế cảm xúc , "Mang theo một bộ áo dài tay là , trong nhà còn bao nhiêu tiền mặt, cái nào dùng thì em đưa hết cho ."

Mang áo dài tay, nghĩa là nơi đó quá nóng, chắc hẳn xa một chút.

Trong nháy mắt Lâm Kiều nghĩ tới vài nơi, cô cũng lấy hộp tiền từ trong tủ, "Mấy hôm đưa phần chia kịp gửi, cộng với đó, tổng cộng hơn chín trăm."

Gần đây việc kinh doanh của chắc mở rộng quy mô, mấy ngày gần đây tiền đến tay cô mỗi ngày đều vài chục.

hơn chín trăm vẫn khiến cau mày, vẻ hài lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ rút hết chẵn, "Anh sẽ về ngay."

Cất tiền , nhét quần áo túi du lịch, kéo khóa và xuống lầu.

Lâm Kiều thấy sắp , vội theo mấy bước xuống lầu, nghĩ cô còn lời dặn dò nên cũng dừng .

"Bố chúng ..." Cô mở miệng hỏi.

"Cứ chút việc, tạm thời về." Quý Đạc ngắt lời cô.

Lâm Kiều vốn định dặn dò thêm mấy câu, nhưng thấy ánh mắt trầm xuống, chắc cũng thời gian để cô dông dài, nên cô chỉ ngắn gọn bốn chữ, "Đi đường bình an."

Quý Đạc gì thêm, cô thật sâu một cái rời .

Đến cửa sân, dừng một chút, : "Muốn dùng xe thì tới chỗ Tiểu Phương."

"Vâng, em ." Lâm Kiều ở cửa tiễn , thấy Quý Đạc lên xe.

Quý Đạc nhíu mày, trong đầu nhanh chóng rà soát thứ, kiểm tra xem gì bỏ sót , mới dặn Tiểu Phương: "Tới ga tàu hỏa."

Khi suy nghĩ xong, vô thức đầu . Lúc xe rẽ ngoặt, còn thấy bóng dáng ngôi nhà nhỏ cùng phụ nữ nữa.

*****

Sáng hôm , khi Lâm Kiều thức dậy, gối bên cạnh vẫn ngay ngắn, hề dấu vết của . Đi xuống bếp, cô cũng thấy ai để phần cơm cho .

thừ vài giây, cầm tay bàn chải và kem đánh răng, chợt nhận thói quen thực sự là một thứ đáng sợ, nhất là những thói quen thấm sâu cuộc sống hàng ngày.

cô vẫn , thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cô vội vã xuống nhà ăn dùng bữa sáng mang theo đồ đạc đến trường.

Sau khi lên lớp 11, bộ học sinh và giáo viên đều chuyển lên tầng của tòa nhà dạy học, kể cả văn phòng của giáo viên.

Lâm Kiều sắp xếp ở một vị trí cạnh cửa sổ, tiện để quan sát học sinh, đặc biệt là việc theo dõi những em dấu hiệu yêu sớm lén hút thuốc. Thực vị trí chỉ tầm hơn thôi, bên ngoài mái hiên tổ chim én, thỉnh thoảng cô còn tiếng ríu rít của chúng.

"Không thể chỉ chăm chăm môn Hóa , cô xem kết quả môn Toán của lớp cô ." Chủ nhiệm lớp 11/3 đưa cho Lâm Kiều một bảng điểm. (Đã năm học mới nên hiện tại là lớp 11 nhé).

Lâm Kiều chỉ mới liếc qua cảm thấy nhức đầu, điểm Toán còn tệ hơn điểm Hóa khi cô nhận lớp.

Không lâu , giáo viên dạy Văn và Sinh cũng tìm cô, ngoài dự đoán, lớp 11/4 xếp bét bảng khối ở môn, đúng là khởi đầu đầy gian truân.

Tổ trưởng Cao đang chuẩn giáo án, thấy khẽ: "Cô về ?"

"Vâng, về ." Lâm Kiều thở dài, "Mọi nhớ mua xà phòng lỏng của em nhé, để em kiếm thêm chút thu nhập."

xong, cả phòng bật , còn : "Bạn cô ăn đấy, giờ ở Yến Đô cũng bán ."

Loại xà phòng chút tiếng tăm ở Yến Đô, nhưng phạm vi vẫn còn hạn chế, điểm bán cố định nên cũng dễ mua. Những như chủ nhiệm lớp 11/3 và tổ trưởng Cao nếu nhu cầu vẫn tìm Lâm Kiều, vì thế nhà cô lúc nào cũng trữ sẵn một thùng lớn.

Đang chuyện thì hiệu phó Tề bước .

Lâm Kiều tưởng ông cũng đến để nhắc nhở cô chú ý tới môn Vật Lý của lớp bốn, nhưng ngờ ông dẫn theo một thanh niên trẻ, giới thiệu: "Đây là thầy giáo thực tập mới môn Vật Lý của khối chúng , Ngô Hải Dương."

"Ngô Hải Dương?" Mấy thầy cô trong phòng ngước , "Ngô Hải Dương cũng bắt đầu thực tập ?"

Lâm Kiều cũng xa lạ với cái tên , liền đưa mắt thanh niên.

Anh chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trong học sinh niên khóa 77- 78 là hiếm. Ngoại hình bình thường, nhưng ánh mắt sáng ngời và đầy kiên định. Khi bước phòng thể thấy rõ ràng đôi chân linh hoạt, nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ tự nhiên, chút ngại ngần nào. Điều khiến mang chút dáng dấp của hiệu phó Tề.

Hiệu phó Tề hiển nhiên hài lòng với học trò do đào tạo, chỉ bàn việc của cho Ngô Hải Dương, giới thiệu Lâm Kiều và chủ nhiệm lớp 11/3 với .

Có vẻ như hiệu phó Tề trực tiếp hướng dẫn , để thực tập ở cả hai lớp 11/3 và 11/4.

Ngô Hải Dương lịch sự chào hỏi cả hai cô, khi tới tên Lâm Kiều, còn kỹ thêm một , "Có cô là đồng chí Lâm Kiều, từng gửi kiến nghị lên lãnh đạo ?"

" là cô ." Nhắc đến Lâm Kiều, gương mặt của hiệu phó Tề hiện rõ nụ tự hào, "Em cũng báo ?"

"Thầy chẳng luôn dạy rằng, con nên che mắt , luôn

quan tâm đến những vấn đề lớn của đất nước . Những năm qua, dù ở nông thôn ở trường học, em đều duy trì thói quen báo. Năm đó, dù thầy thư thông báo cho em, em cũng là kỳ thi đại học sẽ khôi phục."

Nghe , hiệu phó Tề càng thêm hài lòng. Khi đến giờ lên lớp, ông dẫn Ngô Hải Dương theo, chuẩn giới thiệu với học sinh của cả hai lớp 11/3 và 11/4.

Khi thanh niên đôi chân đều bước từng bước khập khiễng lớp học, Tề Hoài Văn ở hàng ghế cuối, ban đầu còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng đó ánh mắt dần trở nên trầm ngâm.

Loading...