Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-12-05 04:12:44
Lượt xem: 236
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Kiều quả thật một lá thư gửi lãnh đạo, đồng thời cũng gửi một bức thư tương tự đến Bộ Giáo Dục. việc gì đặc biệt, vì mỗi ngày cả nước đều nhiều phản ánh vấn đề. Không lá thư nào cũng phản hồi, phần lớn thậm chí còn đến tay lãnh đạo.
Cô chỉ ai đó phía thấy, nếu nhận hồi đáp, cô sẽ tiếp tục gửi thêm thư nữa.
Không ngờ Từ Lệ hỏi đột ngột như . Lâm Kiều gật đầu: " là giữa tháng , con một lá thư."
Từ Lệ thuật lời với bên đầu dây, rạng rỡ: "Chắc chắn , thằng hai của chúng phúc... Vâng, , chậm mà chắc, cũng nghĩ thế..."
Thấy Từ Lệ tươi như , ngay cả ông cụ cũng tò mò, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Chuyện gì mà khiến bà vui thế?"
Từ Lệ sang Diệp Mẫn Thục vẫn , liền dừng một chút, : "Là chuyện ."
Càng "chuyện ", trong lòng Diệp Mẫn Thục càng khó chịu. Hơn nữa, bà vẫn cảm thấy câu "thằng hai của chúng phúc" của Từ Lệ ẩn ý khác.
Viết thư cho lãnh đạo cấp ....
Trực giác của Diệp Mẫn Thục mách bảo rằng điều sắp tới là điều bà . Quả nhiên, Từ Lệ xuống ghế sofa: "Kiều Kiều lên báo ."
"Kiều Kiều lên báo?" Ngay cả ông cụ cũng giấu nổi cảm xúc, theo phản xạ sang Lâm Kiều.
Từ Lệ gật đầu, rạng rỡ: "Dương Uyển việc ở bưu điện, họ bắt đầu phân phát báo từ chiều nay. Có đưa cho văn phòng của cô , cô thấy tên Kiều Kiều, nên gọi hỏi ."
Vẫn đến trọng điểm, ông cụ trực tiếp hỏi Lâm Kiều: "Con gì?"
Nếu lên báo, Lâm Kiều cũng giấu giếm: "Con kiến nghị mở lớp thí nghiệm cho học sinh. Dựa kinh nghiệm của bản , con nhận thấy thí nghiệm giúp tăng cường tính tích cực học tập và khả năng thực hành của học sinh, nhưng trường học phòng thí nghiệm, nên con nghĩ đến việc đề xuất với cấp ."
Về mặt , ông cụ hiểu rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu. Từ Lệ thì hiểu rõ hơn: "Báo nhắc đến việc tại hội nghị kết thúc, lãnh đạo điểm danh khen ngợi Kiều Kiều, cho rằng kiến nghị của con bé và cần chú trọng. Họ còn rằng quốc gia cần những ý tưởng như ."
Được lên báo là điều đáng tự hào, ngờ còn lãnh đạo khen ngợi công khai như .
Ông cụ thể giấu nổi sự vui mừng, rạng rỡ: "Không tồi, đúng là một năng lực."
"Tất nhiên , nãy Dương Uyển còn khen Kiều Kiều nhiều, thật tinh mắt khi viên ngọc ."
Quý Đạc là xuất sắc nhất trong gia đình họ Quý, cưới một cô gái từ nông thôn, khiến nhiều phía lưng bàn tán. Đặc biệt là những đây từng tin đồn nhảm về Lâm Kiều, ăn nho thì bảo nho chua.
Từ Lệ vốn là hiền lành, nhưng Lâm Kiều giúp bà "hạ hỏa", khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn. Không kìm , bà nắm lấy tay Lâm Kiều: "Kiều Kiều chúng thật sự tiền đồ."
"Đó cũng là do lãnh đạo ạ." Người lớn tuổi vui vẻ, Lâm Kiều tất nhiên nhân cơ hội khen ngợi.
Từ Lệ , nụ mặt càng thể kìm , trừng mắt con trai, "Con Kiều Kiều , chuyện khéo léo thế, còn con thì ?"
Bà với con dâu, nhưng thật đang với con trai, ý là giúp con dâu vui vẻ. Bà hy vọng con trai và con dâu sống hòa thuận hạnh phúc. Từ khi Lâm Kiều, Quý Đạc thường xuyên chê trách, nhưng quen với điều đó.
Cả nhà họ Quý ăn cơm xong, dì Trương dọn dẹp mang trái cây . Khi thấy câu chuyện, dì cũng nhịn mà cảm thấy vui cho Lâm Kiều.
Chỉ Diệp Mẫn Thục là cảm thấy mỗi tiếng , mỗi câu của họ đều thật khó .
Từ Lệ như chẳng ám chỉ rằng bà , còn thì , đem ngọc quý nhầm thành đá? Quý Đạc cho là phúc, chẳng đang Tiểu Trạch nhà kém may mắn ? Đã bao năm nuôi dưỡng, cuối cùng để khác cướp mất.
Hơn nữa, Lâm Kiều chỉ là một cô gái từ nông thôn, lấy nhiều kiến thức như , còn thư cho lãnh đạo? Chắc chắn là Từ Lệ nghĩ giúp cô ...
, Từ Lệ là giáo viên nổi tiếng ở Yến Đô, chắc chắn bà nghĩ giúp cô để bịt miệng những xung quanh. Đừng tưởng rằng bên ngoài bàn tán , trong nhà cứ bảo sống giản dị, đừng quá gây chú ý, đến cả tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản, chẳng qua là sợ chê . Ngay cả bản cũng từng khác , rằng nhà họ Quý chọn dâu từng một đều gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Mẫn Thục cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn thể chịu nổi khi thấy cả nhà vui vẻ khen ngợi cô con dâu nhỏ.
Bà nhạt, "Nếu bố bảo con về, đồ cũng đưa đến , con cũng ở nữa."
Người càng tâng bốc cao, khi ngã xuống sẽ càng đau. Nếu họ tâng bốc thì cứ để họ , về nếu đủ bản lĩnh, mất mặt cũng là .
Diệp Mẫn Thục xuất là diễn viên múa, dáng vẻ vẫn còn , khi bước eo lưng thẳng thắn, trông thật ưu nhã thanh lịch. Đáng tiếc là trong nhà ai để ý đến điều đó, ngay cả Quý Đạc cũng chỉ buông một câu nhắc nhở, "Chị dâu, ngày mai nhớ báo nhé."
Lời thật sự khó chịu, khiến Diệp Mẫn Thục lập tức khựng . Từ Lệ thấy, đôi mắt híp . Rõ ràng con trai bà đang bảo vệ vợ, chứng tỏ vợ chồng họ vấn đề gì, cùng lắm chỉ là cãi cọ chút đỉnh thôi.
Diệp Mẫn Thục giống như là yếu tố hòa hợp trong gia đình , khi bà rời , cả nhà ngược càng thoải mái hơn.
Ngay đó, Từ Lệ hỏi Lâm Kiều về nội dung lá thư. Lâm Kiều nhớ gì liền kể, còn nếu đoạn nào nhớ , Quý Đạc sẽ giúp bổ sung.
Dù rằng ngắn gọn, nhưng rõ ràng trí nhớ của . Không trách khi đăng ký kết hôn, còn nhớ rõ ngày sinh của Lâm Kiều.
trí nhớ quá cũng phiền, vì cứ chút chuyện là tính sổ, đúng là thù dai...
Buổi tối hai vợ chồng ngủ ở nhà cũ. Sau khi rửa mặt, mỗi một bên giường và bắt đầu lẩm nhẩm câu chú thanh tịnh.
Lâm Kiều lặp "Sắc tức là , tức là sắc" bao nhiêu , cuối cùng kìm mà , "Nếu , gọi điện cho chị Nghiên ."
"Ừ." Quý Đạc chỉ đáp một chữ, cũng là thấy đồng ý.
Lâm Kiều xoay , chống khuỷu tay lên giường , "Anh xem, các cặp vợ chồng khác họ sống thế nào nhỉ?"
"Người bây giờ ba năm sinh hai đứa ." Quý Đạc cuối cùng mở mắt .
khi mở mắt, ngay phần cổ áo của Lâm Kiều, tiếp theo là vòng eo, đó chân cô nhấc lên...
Chỉ cần ánh mắt của , Lâm Kiều đang nghĩ gì.
Đáng tiếc là cô mặc đồ kín đáo khi ngủ, đang là mùa hè, nên dù kéo vải cũng chẳng còn chỗ dư nào để nắm.
Vì , Lâm Kiều thoải mái duỗi chân, còn nhướng mày chồng. Ngay đó, kéo chăn lên quấn cô kín mít từ đầu đến chân, "Ngủ ." Lâm Kiều: "..."
Ngày hôm , khi tờ báo phát hành, quả nhiên ở chỗ của Diệp Mẫn Thục . Vì báo nhắc đến đơn vị của Lâm Kiều, nhiều chuyện liền liên hệ với nhà họ Quý và đến chỗ Diệp Mẫn Thục để hỏi.
Nói thật, tò mò thật sự, nhưng phần lớn chỉ xem chuyện vui.
Diệp Mẫn Thục bình thường trông vẻ hiền lành, nhưng trong thâm tâm bà luôn thái độ coi thường khác. Hiện tại trong nhà đột nhiên cô em dâu từ nông thôn, bà dù gì ở cơ quan, nhưng sự im lặng lên nhiều điều.
Chồng bà , con trai bà , và cả Tống Tĩnh mà bà quý trọng, tất cả đều từng bà nhắc đến ít .
Giờ đây Lâm Kiều xuất hiện mặt báo, tự nhiên sẽ tò mò đến chúc mừng bà , nhưng thực là xem chuyện vui.
Cả ngày hôm đó, Diệp Mẫn Thục giữ nụ cứng đơ mặt, nhưng cũng thể để lộ mâu thuẫn với chị em dâu ngoài. Nếu , chẳng sẽ trò cho khác ? Mọi sẽ chế giễu bà ngày ngày rao giảng về sự hiền lương, nhưng đối xử với em dâu.
May mà tờ báo chỉ phát hành trong một ngày, thời gian trôi qua, chuyện sẽ chìm quên lãng.
Diệp Mẫn Thục nghiến răng nghĩ thầm, nhưng bà ngờ rằng ảnh hưởng của việc chỉ dừng ở đó. Không lâu , Bộ Giáo Dục tổ chức một cuộc họp quan trọng.
Cả nước đang thiếu nhân tài, điều ai cũng . Vì , kỳ thi đại học mới cho phép các nhân viên từ nhiều ngành nghề khác tham gia đăng ký.
Việc cho phép những kỹ năng thực tiễn đăng ký dự thi nhằm hy vọng họ nhanh chóng tham gia nghiên cứu và sản xuất. Kiến nghị của Lâm Kiều chạm đúng điểm trọng yếu.
Cuối tháng, khi kết quả thi đại học công bố và kỳ tuyển sinh bắt đầu, đáng các trường đại học lớn là những nơi bận rộn nhất, nhưng hiện tại ngay cả hiệu trưởng các trường trung học cũng triệu tập để thảo luận về việc nên xây dựng phòng thí nghiệm , nếu thì xây dựng như thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc họp và trở về, hiệu trưởng Tằng tình cờ gặp hiệu phó Tề đang bảng vinh danh. Trên đó là những bức ảnh đen trắng đơn giản, bên ghi tên trường học mà các học sinh trúng tuyển.
Hiệu phó Tề đỡ mắt kính chỉnh bảng vinh danh, dáng vẻ nhã nhặn mảnh khảnh vẫn khác mấy so với mười năm , chỉ khóe mắt là lưu dấu thời gian.
Hiệu trưởng bất giác dừng bước, ánh mắt cũng dừng bảng vinh danh,
"Tiểu Tề, xem, già ?"
Hiệu phó Tề cũng tờ báo , qua về lý do cuộc họp gần đây. Ông đáp: "Không già , chỉ là giật thôi."
Các đời hiệu trưởng khi nhậm chức thường tràn đầy nhiệt huyết, trong hai năm đầu đầy khí thế và quyết tâm. Thậm chí, họ còn dẫn học sinh về vùng nông thôn, để các em kể về những câu chuyện thời quá khứ qua lời của dân làng, giúp học sinh hiểu rằng cuộc sống hiện tại dễ dàng gì, và việc trong lớp học sách là một điều may mắn.
Khi đó, ông vẫn là một ý tưởng và lòng nhiệt tình. mười năm lưu đày ở địa phương trở về, chỉ còn sự cẩn trọng và mệt mỏi.
Sau một hồi trầm mặc, cũng hiệu trưởng Tằng suy nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ : "Cậu mắt thật , đồng chí Lâm Kiều tệ chút nào."
*****
"Cậu mắt giỏi thật, lấy vợ tùy tiện mà cũng khiến nở mày nở mặt."
Quý Đạc đụng độ lão Chu ở hành lang, một câu như : "Cậu thật mắt chọn vợ." xong, cảm nhận ánh mắt của Quý Đạc hướng về phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-41.html.]
Có điều gì sai ở đây ?
Lão Chu còn đang suy nghĩ, Quý Đạc lên tiếng: "Không chọn tùy tiện ."
Lão Chu: "..."
Không chứ? Vẻ mặt nghiêm túc chỉ để cái ?"
Lão Chu xem như hiểu , Quý Đạc kiểu thể trò chuyện phiếm, nên dứt khoác thẳng vấn đề: "Những cuốn sách mượn , vợ xong ?"
Quả nhiên Quý Đạc thích cách trò chuyện thẳng thắn hơn, "Anh cần ?"
"Không mượn của ? Cũng cần trả bộ , xem xong quyển nào thì trả vài quyển là ."
"Được." Quý Đạc đáp ngắn gọn bước văn phòng.
Lão Chu nhớ tham dự đám cưới của Quý Đạc và Lâm Kiều. Đặc biệt là lúc Lâm Kiều tóm giúp đỡ việc nhà, cho mỗi gặp thể nhắc đến.
*****
Buổi tối khi ở bên ngoài quân doanh, Quý Đạc chạm mặt Quý Trạch đang đợi ở đó với vẻ mặt vui mừng: "Chú nhỏ!"
Đã khuya như mà Quý Trạch vẫn còn đợi, lẽ cũng chỉ để chuyện ?
Quý Đạc liếc đồng hồ, mày nhíu chặt , cháu trai lớn tung tăng chạy tới: "Chú nhỏ, cháu đến để tính sổ cuối tuần đầu tiên."
Thì là chuyện .
Quý Đạc hiệu cho Quý Trạch cùng đến chỗ yên tĩnh để trò chuyện.
Vừa vững chỗ, Quý Trạch lập tức lấy một xấp tiền từ trong túi: "Đây là tiền của thím chia mấy ngày nay." Sau đó, Quý Trạch rút hai tờ giấy ghi chép: "Đây là sổ sách chi tiết, gồm chi phí nguyên liệu, tiền công và các khoản thu nhập, cháu ghi rõ ràng."
Quý Trạch mặc quân phục, dù bộ đồ vẻ cũ, nhưng đôi mắt sáng rực.
Thấy Quý Đạc chú ý đến trang phục của , Quý Trạch : "cháu mua bộ đồ từ một sửa xe đạp ven đường, vì cháu bán hàng mà vẫn mặc quân phục thì hợp lắm."
Từ cách , thể thấy Quý Trạch thật sự nghiêm túc trong công việc. Quý Đạc gật đầu, biểu lộ sự đồng tình.
Được khích lệ, Quý Trạch bắt đầu kể tường tận về công việc của mấy ngày nay. Lần đầu rao bán, Quý Trạch chỉ mang theo một thùng xà phòng 50 cân, nhắm khu nhà của các công nhân viên chức nữ. Xà phòng lỏng thường phù hợp hơn với phụ nữ, mà gia đình công nhân viên chức thường khả năng chi tiêu hơn các hộ gia đình đơn lẻ. Khu nhà đông dân cư, thuận tiện để buôn bán.
Ban đầu Quý Trạch cảm thấy khá lúng túng khi rao hàng. vài , lấy tự tin. Chỉ trong vài ngày, bán hơn 100 cân xà phòng mỗi ngày, hiện nay tính đến việc thuê thêm .
Quý Trạch hồ hởi kể tiếp, khác gì một học sinh tiểu học đang báo cáo kết quả học tập, nhưng thiếu hẳn sự lơ là đó.
Quý Đạc hết, qua sổ sách hỏi: "Nguyên liệu cháu tính cho mấy ngày bán?"
Quý Trạch gãi đầu, "Cháu lo bán nên chỉ tính lượng bán ."
Nếu luyện tập cách kinh doanh như thế , cũng mất đến vài năm, chắc chắn thể chỉ trong vài ngày là đủ. nếu tính cả chi phí nguyên vật liệu, thì mấy ngày nay những kiếm gì mà còn thua lỗ ít. Không thể cứ mãi báo cáo chi phí cho Lâm Kiều , đúng ?
Quý Đạc hiểu, gập sổ sách cất trong túi cùng với xấp tiền. Lúc lên, thấy ánh mắt mong chờ của Quý Trạch, Quý Đạc chỉ gật đầu: "Cháu chút đầu óc kinh doanh đấy."
Câu khen ngợi đó khiến Quý Trạch như uống một ngụm nước đá giữa trời nóng, còn quên : "Cũng nhờ thím công thức ."
Nói xong, Quý Trạch bỗng nhận sự hổ vì và Lâm Kiều quá thiết, liếc Quý Đạc. Quý Đạc tỏ vẻ gì, như thể bận tâm đến lời đó. Thấy , Quý Trạch nhanh chóng đổi đề tài: "Chú thật chuyên nghiệp, dù tân hôn mà vẫn tăng ca khuya như . Không ngẫu nhiên mà chú là một quân nhân giỏi, cả gan và năng lực vượt trội."
Không ngờ, câu nịnh nọt khiến Quý Đạc cau mày: "Còn chuyện gì nữa ?"
Rõ ràng đây là dấu hiệu tiễn khách, Quý Trạch dám thêm, lủi thủi về.
Thật Quý Đạc cố ý tăng ca. hôm nay nhiều việc , nên vội về nhà. Trở về sớm cũng khó tránh khỏi lôi các công việc giấy tờ.
Khi về đến nhà, Lâm Kiều đang sách lầu. Quý Đạc đưa sổ sách và tiền cho cô.
Lâm Kiều xong bài tập, thấy tiền và sổ sách liền là cái gì: "Đây là từ bạn đó của chia?"
Lâm Kiều thành xong bài tập tay liền mở xem, là gì, bèn hỏi: "Đây là từ bạn của chia ?"
Thật sự là ít, chỉ là hợp tác thôi mà 8 tờ, cô hỏi đàn ông: "Đây là trong mấy ngày ?"
"Một tuần."
Một tuần hơn 80 tệ, gần bằng tiền lương hai tháng của cô. Mà đây cô chỉ lấy ba phần, quả nhiên kinh doanh vẫn là cách kiếm tiền nhất. Hơn nữa, đây mới chỉ là cuối tuần đầu tiên, vạn sự khởi đầu nan, mà sản phẩm xà phòng lỏng quả thực thị trường, về chắc chắn sẽ kiếm nhiều hơn nữa.
Lâm Kiều cầm lấy bảng báo cáo, nhanh nhận Quý Đạc cũng để ý đến điều , "Từ giờ cứ mỗi tháng báo cáo một cho em là , tính toán từng chút một phiền phức quá."
"Nửa tháng ." Quý Trạch vẫn còn bận tâm chuyện ở xưởng, Quý Đạc lo nhóc thiếu kiên nhẫn.
Lâm Kiều phản đối, "Nửa tháng cũng ." Cô cất tiền cái hộp nhỏ, suy nghĩ rút vài tờ để mang theo bên .
Cô định mua cho Lưu Ngọc Lan và mấy đứa trẻ nhà bà mỗi hai bộ quần áo.
Thật mà , Lưu Ngọc Lan cũng chẳng gì với cô, ngược , bà còn đang chật vật lo cho gia đình , mà vẫn lén lút đưa tiền cho Lâm Kiều để giúp cô chuẩn của hồi môn. Vài ngày Lâm Kiều về quê, phát hiện bọn trẻ nhà họ Dương đều mặc quần áo vá chằng chịt, nhất là con bé út, ánh mắt cứ Lâm Kiều đầy vẻ ao ước.
Ở Yến Đô bán quần áo may sẵn, cần phiếu mà dùng chất liệu sợi hóa học, bền hơn vải bông nhiều. Cô tính mua mỗi hai bộ, mua rộng một chút để mặc ít nhất hai năm. Nếu thật sự mặc nữa, cũng thể đem cho khác. Sợi hóa học vì bền và khó hỏng nên khi tặng cũng hoan nghênh. Lâm Kiều nghĩ ngợi hỏi Quý Đạc: "Nhà quần áo cũ mặc ? Em định gửi vài bộ cho em, để đưa cho chú Dương mặc khi việc. Ở quê họ lụng vất vả, mặc quần áo dễ hỏng quá."
Quý Đạc là quân nhân, ngoài quân phục cũng ít khi mặc quần áo thường, nhưng vẫn : "Để hỏi thử vài bạn và đồng đội xem ."
Dù gì cũng nhà ở trong quân đội, đây từng thấy gói quần áo cũ gửi về cho thích ở quê.
"Vậy giúp em nhé." Lâm Kiều , như chợt nhớ điều gì, cô , "Em mà yêu cầu gì thì chỉ tìm thôi."
Nói thì , nhưng Quý Đạc cảm thấy vấn đề giữa họ chỉ đơn giản là thế, cụ thể là gì thì rõ lắm.
Lâm Kiều chỉ một câu cho , vì cô nghĩ đàn ông việc gì thì đừng phiền, nếu cứ nắm mãi chuyện vụn vặt buông càng phiền thêm. Cô cúi đầu định tiếp tục học, nhưng Quý Đạc hỏi về mấy quyển sách của lão Chu, "Em xem hết quyển nào ?"
Thực quyển nào cô cũng xong, đúng hơn là quyển nào cô cũng ... nếu để lộ thì còn là Lâm Kiều nữa, cô liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Anh Chu lấy ? Anh mang trả hết ."
Dù cô tỏ bình thường, nhưng Quý Đạc vẫn cau mày cô. Bởi lẽ bao giờ thấy cô mấy quyển đó, chẳng lẽ là những ngày nghỉ hè , cô ban ngày ở nhà?
Cô thể chỉ thích mỗi loại truyện Trái Tim Thiếu Nữ thôi chứ?
Ánh mắt Quý Đạc thoáng trầm xuống, im lặng lâu. Lâm Kiều nhận thấy gì, liền ngẩng đầu .
Giữa lớn với vài chuyện cần thẳng, hai ánh mắt chạm đầy hai giây, Lâm Kiều chớp chớp mắt, "Hay là thử ?"
Quý Đạc đồng ý nhưng cũng từ chối, "Em cứ học tiếp ."
Lâm Kiều cũng nghĩ gì, học thêm nửa giờ nữa, đó hai vợ chồng mới kéo rèm chuẩn tắt đèn.
Lúc , để tránh việc dang dở, Quý Đạc chủ động đưa một biện pháp nhỏ kiểm tra .
Sau đó việc tiến triển suôn sẻ. Sáng hôm khi trở đơn vị, việc đầu tiên là đến bưu điện xem kiện hàng nào của .
Sinh nhật Quý Nghiên qua, gọi điện hỏi thăm. Quý Nghiên gửi bưu kiện, đang đường tới, còn nhân dịp đó nhạo một phen.
Qua vài ngày, cuối cùng Quý Đạc cũng nhận bưu kiện của Quý Nghiên gửi từ nước ngoài. Khi chuẩn mang về nhà thì gặp Quý Trạch.
So với đầy tự tin, ánh mắt cháu trai lớn đầy phẫn nộ và lo lắng, thấy vội vàng chạy tới, "Chú nhỏ, cháu thuê mới bỏ chạy."
"Người phụ trách xà phòng ?" Quý Đạc gần như ngay lập tức đoán .
Quý Trạch gật đầu, "Tiền lương cháu còn trả cho , mà đến nữa. Mấy thứ nguyên liệu dùng xà phòng cũng còn nhiều."
Không cần tiền lương, rõ ràng là chỗ khác hơn. Trong lòng Quý Đạc hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, "Còn cái công thức thím nhỏ tự điều chế, cháu đưa cho đó chứ?"
"Không ạ, cái đó cháu cho ai đụng , bộ đều tự cháu lấy pha chế."
vẫn yên tâm, "Cháu cảm thấy công thức đó vẻ vấn đề gì, dù lượng dùng lớn. Thím nhỏ đưa cháu cách đáng tin ạ?"
Vì lo lắng nên Quý Trạch mới bất an như thế. Dù gì đây cũng là đầu tiên buôn bán, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.
Quý Đạc định để về nhà hỏi giúp , nhưng Quý Trạch nhanh nhảu mở lời: "Hay là cháu theo chú nhỏ về nhà, để chú hỏi thím, cháu sẽ là... là..."
Ánh mắt liếc tới kiện hàng trong tay Quý Đạc, "Cháu sẽ là mang đồ giúp chú." Rồi thuận tay cầm luôn gói hàng.