Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-12-05 03:47:29
Lượt xem: 245

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn sách, cốc sứ, cùng vẻ mặt nghiêm túc... Người đàn ông định tổ chức một cuộc họp chăng?

Lần khi hiệu trưởng gọi Lâm Kiều lên chuyện, cũng trịnh trọng đến mức ...

Lâm Kiều hết cách, thể nhịn mà liếc mắt , "Em thấy giữa chúng vấn đề gì về niềm tin cả."

chỉ giữ bình tĩnh mà còn đổi thái độ, trở nên nghiêm túc hơn: "Thứ nhất, thu nhập của chúng đều minh bạch, em hề nghi ngờ giấu tiền riêng nhận khoản thu nào mờ ám." Cô giơ một ngón tay lên.

"Thứ hai, hỏi em điều gì, em đều trả lời, hề che giấu gì cả." Cô giơ tiếp ngón tay thứ hai.

"Thứ ba, em cũng can thiệp các mối quan hệ xã giao của . Đôi khi về muộn, em cũng bắt bẻ hỏi tới hỏi lui, kiểm tra áo sơ mi của để tìm tóc dài." Cô giơ thêm ngón tay thứ ba.

Nếu chỉ là mối quan hệ hợp tác ngay từ đầu, Lâm Kiều sẽ mấy lời .

giờ hai "hợp tác" lên tận giường, còn thực sự hòa hợp, nên việc khác xen là điều cô để tâm.

"Kiểm tra áo sơ mi để tìm tóc dài?" Quý Đạc nắm ngay trọng điểm.

Trước giờ từng đến kiểu kiểm tra , hơn nữa, Lâm Kiều rõ ràng nhưng hề áp dụng với . Điều chứng tỏ cô tin tưởng ở khía cạnh đó.

Lâm Kiều nhắc đến chuyện tìm tóc thì gì to tát , cô còn cả việc kiểm tra mùi nước hoa dấu vết son môi nữa kìa.

Cô còn từng một chuyện khá kỳ lạ: công tác bảy, tám ngày, khi về nhà kiểm tra nước trong đồng hồ điện thì thấy rõ dấu vết việc chồng ngủ ở nhà.

"Vậy nên, em nghĩ giữa chúng vấn đề gì về niềm tin, nếu , thì đó là từ phía đối với em." Cô lắc lắc ba ngón tay tổng kết .

Quý Đạc hỏi về vấn đề đó. Đối mặt với sự phản kháng của Lâm Kiều, chỉ nhấc cốc sứ lên uống một ngụm nước, thần sắc bình thường.

Cách cư xử của giống như đang trao đổi với cấp , biểu lộ cảm xúc nào, hành động thành thạo ngấm ngầm tạo áp lực cho đối phương. Quả nhiên, khi đặt cốc xuống, trở nên nghiêm nghị hơn: "Thứ nhất, sức khỏe của em , nhưng em chủ động với ."

Anh đang ám chỉ đến kỳ kinh nguyệt của cô, sự việc từng dẫn đến một trận hiểu lầm lớn giữa hai .

"Thứ hai, về mặt vật chất, em yêu cầu mà tìm đến ."

Điều liên quan đến việc mua dầu mà từng hỏi đó. Lúc , vẫn sâu sắc Lâm Kiều, khiến cô cảm thấy chút bối rối.

Lâm Kiều thoáng chột một giây, nhưng nhanh chóng nhớ rằng cô giải thích hợp tình hợp lý với , gì đáng để lo lắng cả.

Thế nên cô liếc , tỏ ý bảo tiếp tục.

Sự phản ứng ánh mắt Quý Đạc đổi, nhưng vẫn đề cập đến cuốn sách cấm cô đang , mà tiếp tục, "Quan trọng nhất là, khi em gặp khó khăn, em bao giờ nghĩ đến việc dựa ."

Đôi mắt đen của thẳng cô, sống lưng khom, giọng rõ ràng: "Nói chung, em vấn đề về niềm tin nghiêm trọng đối với , cần giải quyết ngay."

Lần Lâm Kiều thực sự thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa, chỉ ngước mắt lên trần nhà, "Không chỉ phụ nữ mới khơi chuyện cũ ? Sao thế ?"

"Anh đang liệt kê bằng chứng, để tránh em nhận ." Quý Đạc cho rằng đang khơi chuyện cũ, thậm chí còn nhấn mạnh thêm: "Chúng là một, đây là điều em khi kết hôn. Anh cảm thấy em thống nhất, chúng cần thảo luận."

Lâm Kiều bắt đầu hoài nghi nếu cô là cấp của , câu cuối cùng chắc chắn sẽ là: "Việc em cần giải thích cho ."

Có cần nghiêm trọng đến mức ? Như thể cô phạm sai lầm nghiêm trọng lắm, đến mức tổ chức hẳn một cuộc họp gia đình...

Lâm Kiều ngẩn , bắt đầu phản bác từ .

Nhìn thái độ của cô, Quý Đạc hạ lông mày, nhưng ngay đó dịu giọng, "Anh đang chất vấn em, giải quyết vấn đề với em."

"Đoàn trưởng Quý thường chuyện với lính như ?" Cuối cùng Lâm Kiều cũng lên tiếng.

Không đợi trả lời, cô giơ tay lên, bổ sung: "Em đang cãi với , mà thực sự đang đặt câu hỏi."

Có lẽ vì tò mò, cô còn ngả , như rõ từng biểu hiện trong mắt : "Quân nhân cách thích mang những điều từ đơn vị về nhà ? Biến gia đình thành nơi huấn luyện ? Bố em cũng như ."

Cô ngả xuống, cổ áo trễ, Quý Đạc cao lớn thấy, lập tức giúp cô kéo áo lên, "Chúng đang chuyện nghiêm túc, chú ý chút ."

Quần áo thời nay hở nhiều đến mức như thế, nhưng Lâm Kiều vẫn cử động, khiến tiếp tục kéo cổ áo cao lên đến cằm.

Cô thật sự gì nữa, đành ngay ngắn ghế hỏi: "Anh nghĩ thế nào mới gọi là tin tưởng? Mỗi chuyện thì lóc cầu xin giúp đỡ? Hay ba ngày hai bữa xin quần áo, giày dép, trang sức?"

Quý Đạc nghĩ ngợi, lúc chỉ nhíu mày mà còn chau mặt .

"Thấy , cũng chịu nổi như ." Lâm Kiều giơ tay lên, "Trước khi kết hôn, em hứa sẽ kéo chân mà."

Giải thích từng chút một thì quá phiền, dễ dắt mũi, hơn hết là định sẵn chuyện từ đầu, giữa cô và chẳng vấn đề gì cả.

rõ ràng Quý Đạc dễ dàng để cô xoay chuyển tình thế, "Trước khi kết hôn, cũng hứa sẽ chăm sóc em thật . Và đây vấn đề kéo chân kéo chân, là vợ chồng, em nên chỉ nghĩ đến việc tự giải quyết chuyện."

"Vậy chuyện gì, liệu trăm phần trăm với em ?" Câu hỏi của Lâm Kiều khiến Quý Đạc im lặng.

Cô nghĩ bụng: Anh ăn riêng mà còn giấu giếm cô là bạn bè, đó là tin tưởng tuyệt đối với cô ?

Còn Quý Đạc nghĩ về việc giúp cháu trai che giấu chuyện lớn hơn nữa...

Cuối cùng thể phản bác nên đành im lặng. Lâm Kiều thuận thế chiếm lấy quyền chủ động, "Thấy , chừa cho một chút gian."

Nói xong, cô còn nghi ngờ , "Trước chẳng vẫn ? Sao tự dưng để ý chuyện ?"

Lời càng Quý Đạc trầm tư hơn. Thực sự mà , cũng nghĩ thông suốt, chỉ rằng thứ thể tiếp tục như thế nữa, nên mới chuyện với cô.

Anh còn chuyện, Lâm Kiều cũng thể thấu ý nghĩ của . Không lẽ gần đây ngủ chung quá thường xuyên, còn cảm giác cách, nên mới kiểm soát cô?

Người đàn ông chắc chắn là quen chỉ huy, thích nhiều lời vô nghĩa, quen an bài nhiều hơn là dò hỏi. Cũng may lo chuyện bao đồng, luôn để cho cả hai đủ gian riêng tư. Nếu một thích dựa dẫm quá mức, Lâm Kiều sẽ cảm thấy quá kiểm soát.

Trên bàn việc, cách giữa hai càng rõ ràng. Cuộc họp gia đình hiển nhiên đạt mục tiêu mong , chỉ chủ đề là cả hai chung nhận thức.

"Tiểu Quý! Nhà cần dưa leo và cà chua ?" Trong lúc im lặng, tiếng của vợ lữ trưởng Lương từ ngoài cửa sổ vang lên.

Cả hai vợ chồng gần như cùng lúc dậy, cùng mở cửa. Lần , họ thực sự ăn ý với .

Vợ lữ trưởng Lương trong sân nhà vọng sang, "Nhà trồng, cần xào nấu, ăn ngon. Nếu , sẽ mang qua cho."

Có lẽ việc nông ăn sâu m.á.u dân, dù lữ trưởng Lương lên tới chức lữ trưởng nhưng vợ ông vẫn thích trồng rau trong sân nhà để dùng.

Nhìn thấy Lâm Kiều cũng từ lầu hai bước xuống, bà ngạc nhiên, "Tiểu Lâm cũng về ?" Sau đó bà ôm đống rau sang, "Người của nhà cô tìm ?"

"Đã tin tức ," Lâm Kiều trả lời ngắn gọn, thêm gì.

"Có tin tức là . Những ngày cô ở nhà, ai cũng lo lắng." Vợ lữ trưởng Lương đặt rau cạnh cửa phòng khách, "Cô chỉ cần rửa qua là thể ăn, đều là rau nhà trồng, tươi hơn mua bên ngoài. Nếu cô thấy ngon, vài ngày nữa sẽ mang thêm cho."

Trước cũng thiện, nhưng rõ ràng nhiệt tình đến mức . Lâm Kiều chút quen với sự đổi như , "Cảm ơn chị dâu."

"Không . Nhà trồng nhiều, ăn hết thì cũng lãng phí thôi." Vợ lữ trưởng Lương chuẩn rời , nhưng như nhớ điều gì, bà với Lâm Kiều: " họ Lưu, tên Lưu Thúy Anh."

Cách bà giới thiệu tên cho Lâm Kiều vì mặt mũi của hai ông chồng, mà thực sự mối quan hệ với Lâm Kiều.

Hơn nữa thời gian Lâm Kiều còn dạy dỗ con trai bà , việc rõ ràng nhằm xây dựng mối quan hệ chỉ để nhờ Lâm Kiều giúp đỡ con trai ở trường học.

Điều khiến Lâm Kiều còn cảm thấy e ngại, cô thuận miệng gọi : "Chị Lưu."

Lưu Thúy Anh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhỏ liền nheo , "Có chuyện gì thì cứ qua tìm , cả ngày ở nhà."

Trong mắt Lưu Thúy Anh, Lâm Kiều quả thực quá xinh , nhưng cô giáo nâng cao thành tích cho học sinh, rõ ràng chỉ dựa sắc .

Hơn nữa, con trai bà cũng , Tiểu Lâm giúp đỡ một nữ sinh vu oan, tốn nhiều công sức mới giải quyết xong, suýt nữa phụ học sinh đánh (câu chuyện do con trai bà phóng đại).

Một giáo viên luôn học sinh và phụ yêu quý, huống chi Lâm Kiều chỉ là giáo viên tạm thời.

Lưu Thúy Anh tỏ cảm kích, so với gặp đầu tiên hơn hai tháng , thái độ của bà đổi .

nếu để ý kỹ, sự đổi là đột ngột, mà từng chút một qua thời gian, thứ đều dấu vết rõ ràng.

Ánh mắt Quý Đạc dừng Lâm Kiều.

Cô gái trẻ gội đầu, buộc tóc đuôi ngựa một cách tùy ý, vài lọn tóc buông lơi bên tai, gương mặt vốn sắc sảo của cô trở nên dịu dàng hơn. Không giống như khi ở lầu, bộ dạng như đang chuẩn bước một cuộc đàm phán để phân định thắng thua.

Nghĩ , Quý Đạc nhíu mày, khi Lâm Kiều đầu , cô phát hiện đang cô chăm chú.

Làm ? Anh vẫn đủ trong buổi họp , định lầu để tiếp tục?

Lâm Kiều nhướng mày, cô lập tức tỏa chút khí chất gai góc.

Quý Đạc chỉ cô một cái, "Lần chúng sẽ tiếp." Sau đó cúi xuống, bắt đầu nhặt rau.

Anh thực sự định tiếp tục? Tuy ...

Lâm Kiều gì, đàn ông bên cạnh rửa xong dưa leo và cà chua, một phần đặt ngoài, một phần bỏ tủ lạnh.

Nói đến đây, tủ lạnh thời nay thiết kế phần bất tiện. Ngăn đông lạnh ở cao, ngăn mát ở phía . Quý Đạc với đôi chân dài xổm xuống chút bất tiện.

Lâm Kiều cầm quả cà chua rửa sạch, cắn một miếng thì : "Tối mai về nhà ăn."

"Tối mai?"

Cô ngạc nhiên, "Ngày mai là thứ tư ?"

Thực theo lệ thường, ngày Lâm Kiều về quê cũng chính là ngày họ về nhà cũ. Lâm Kiều nhớ , "Cuối tuần , thế nào với bố ?"

"Anh giải quyết công việc ở đơn vị." Quý Đạc trả lời gọn gàng, nhắc đến việc mất tích của Lâm Vĩ.

Điểm khiến hơn hẳn nhiều đàn ông khác. Hầu hết đều nhận trách nhiệm, một thậm chí còn đổ cho vợ. Họ dự tiệc đổ cho vợ cấm đoán, tiêu tiền thì bảo vợ cho chi tiêu.

Sắc mặt Lâm Kiều nhu hoà, mỉm nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

Câu khiến Quý Đạc ngẩng đầu cô, ánh mắt sâu thẳm, "Ngày mai là sinh nhật ."

Giọng bình thản, như chỉ trả lời câu hỏi của Lâm Kiều đó. câu trả lời ...

Lâm Kiều ngỡ ngàng mất hai giây, mới nuốt xong miếng cà chua, "Ngày mai là sinh nhật ? Tại sớm?"

Quý Đạc khẽ lắc đầu, "Hộ khẩu ghi, tưởng em ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-40.html.]

Khi kết hôn, hai kiểm tra thông tin cá nhân của . Lâm Kiều thực sự qua hộ khẩu của , nhưng...

"Làm mà nhớ nổi trong thoáng chốc như ?" Lâm Kiều cảm thấy đang cố tình bắt bẻ cô, "Vậy ngày sinh nhật của em ?"

"Ngày 23 tháng 3 năm 1962." Lâm Kiều: "..."

Thật sự ư? Các nam chính đều trang trí nhớ siêu phàm, bao giờ quên điều gì, họ việc quá cẩn thận, ngay cả sinh nhật của đối tác cũng nhớ?

Lâm Kiều gì, nhưng mặt Quý Đạc hề bất kỳ biểu cảm nào đổi, ngược còn liếc cô một cái, như thể trách móc.

Lâm Kiều bỗng cảm giác đang là học sinh, còn là thầy giáo, cô thì hỏi mà trả lời đúng .

Điều đau đầu, nhưng may mắn là buổi chiều , còn đủ thời gian để mở thêm một cuộc họp về vấn đề tin tưởng lẫn .

rời , Lâm Kiều vẫn lấy hộ khẩu kiểm tra, ngày mai đúng là sinh nhật của .

Chỉ còn nửa ngày, cho dù Lâm Kiều tài giỏi đến cũng thể nào biến món quà nào. Thực tặng quà cũng thôi. Lần Từ Lệ mừng sinh nhật, đàn ông cũng yêu cầu nhận quà.

mà, chính cô từng với , tặng thêm chút gì cũng chẳng ai giận dỗi cả. Hơn nữa, quan hệ hợp tác giữa hai bên nhiều đến, ai cũng tỏ vui mừng. Huống hồ, mối quan hệ giữa cô và sớm vượt qua mức đồng nghiệp, thể nào thể hiện chút gì đó...

*****

Buổi tối khi tan , Quý Đạc nhận hôm nay Lâm Kiều điều gì đó giống khi. Anh thể điểm khác biệt là gì, thể là đôi môi cô hôm nay hồng hơn, thể là ánh mắt cô sáng hơn, nhưng rõ ràng cô trông xinh hơn hẳn.

Tóc cô chăm chút, buộc thấp ở đầu. Cô mặc một chiếc váy liền mới, chạm tới đầu gối... Ừm, đúng , đó là chiếc váy mà hôm khi cô ở bàn việc, đá chân .

Quý Đạc giữ gương mặt bình thản, treo chiếc mũ quân đội lên giá áo: "Lát nữa em định ?"

"Không, em chỉ định xuống nhà ăn, ăn một bữa cơm thôi."

Lâm Kiều giày, bước tới cửa, nhưng Quý Đạc chau mày cô: "Em ăn cơm ở nhà ăn thật ?"

"Sao? Chuyện cũng cần họp để bàn bạc ?" Lâm Kiều , ngước đôi mắt phượng .

Quý Đạc gì, nhưng hiểu , cảm thấy thoải mái khi Lâm Kiều ngoài tối nay.

Một lát , lấy chiếc mũ quân đội giá áo: "Anh mua đồ về."

Người đàn ông , ở nhà còn giúp cô mấy việc vặt như . Cũng may là chỉ giúp đỡ thôi, phàn nàn gì cô, cũng chỉ trích cô về chuyện ăn mặc, cứ để cô theo ý .

Lâm Kiều cảm thấy lỗ, chỉ cần vẻ mặt của cũng đáng để vui .

Phụ nữ trang điểm vốn là để tự ngắm , bình thường cô chỉ là chút lười mà thôi. Thời buổi , đồ trang điểm cũng nhiều loại.

Trong suốt bữa ăn, Quý Đạc phát hiện tâm trạng của Lâm Kiều khá , thỉnh thoảng còn liếc mắt , khiến ngừng đũa một chút: "Em chuyện gì với ?"

Không hiểu , Lâm Kiều nhớ tới việc giữa trưa, khi kêu cô theo lên lầu.

Mọi thứ đều quen thuộc, mùi hương quen thuộc, chỉ điều phong thủy xoay chuyển, ngược hỏi.

Lâm Kiều nhẫn nại gật đầu: "Ăn cơm , ăn xong ."

khi ăn xong, cô vội mà cùng xem tin tức, đó kéo sân dạo nửa vòng, cho đến khi trời tối.

Quý Đạc quả thật kiên nhẫn, cô , cũng hỏi.

Thấy còn gì khác biệt, Lâm Kiều mới bưng ly nước lên, cố ý : "Đi thôi, lên lầu chuyện."

Khi tới phòng, cô hiệu cho xuống đối diện bàn việc.

Cảnh trông vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng chuyện gì lớn. Quý Đạc vẫn đang suy nghĩ thì Lâm Kiều tắt đèn phòng ngủ.

Ánh sáng chợt tắt khiến mắt Quý Đạc chút mờ mịt, khi bắt đầu quen dần với bóng tối, thì một cơ thể mềm mại tựa lồng n.g.ự.c .

Theo bản năng, vòng tay ôm lấy cô, mới nhận khác với những . Lần Lâm Kiều lên đùi khóa chặt .

Cô vòng tay qua cổ , váy kéo lên cao, đôi đầu gối trắng muốt lộ trong khí, chỉ cần với tay là chạm tới.

Bàn tay kiềm chế căng thẳng, nhưng Lâm Kiều ghé sát môi bên tai : "Quà sinh nhật , ?"

Thực món gì để tặng, nên cô quyết định... tặng chính . Dù vui, cô vui, cả hai đều thoải mái.

Từ khi hai bắt đầu qua , Lâm Kiều bao giờ là ngượng ngùng, hiện giờ thì càng . Khi cảm nhận đôi môi của áp lên, cô khẽ cắn nhẹ môi .

Cú cắn đó Quý Đạc bừng tỉnh, càng chủ động hơn, tay cũng thuận thế siết chặt gáy cô.

Có vẻ trong chuyện , luôn thích nắm quyền chủ động, khiến Lâm Kiều nhịn khẽ kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu khiến Quý Đạc dừng một chút, tay vuốt dọc từ đầu gối lên, ở làn váy bắt chân cô.

Anh dường như sớm điều , lực tay phần mạnh hơn. Trong bóng tối, thể thấy rõ cái cằm cương nghị cùng yết hầu căng thẳng của .

Khi định nhấc cô lên, Lâm Kiều giữ vai , khẽ thở: "Ngay tại đây thôi."

Cô từ trong ngăn kéo lấy một món đồ giấu đó: "Lần sẽ rách."

Tiếng nhẹ nhàng như gió bên tai, đôi mắt Quý Đạc trở nên sâu thẳm, nâng tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.

Trong bóng tối vang lên tiếng dây thắt lưng rơi xuống đất. Lâm Kiều hôn đến mức còn sức lực, nhưng vẫn quên chọc ghẹo: "Màn cửa kéo , , để ý ?"

Động tác của Quý Đạc lập tức dừng .

Lâm Kiều mở to đôi mắt phượng, ngạc nhiên: "Không chứ, thật sự dừng vì chuyện đó ?"

"Không ." Anh ngừng một chút, giọng khàn khàn trầm thấp đầy bất lực: "Nó rách ."

"Rách ?" Lâm Kiều thể tin: "Mới dùng vài mà?"

là mới dùng vài , nhưng Quý Đạc thì... vốn vội... Thời thứ đều thủ công, chất lượng lúc nào cũng ...

"Không , em chuẩn thêm hai cái nữa." Lâm Kiều thò tay ngăn kéo.

...

"Hay để em lấy cái khác? Vẫn còn ba cái nữa mà?" Lúc , ngay cả Lâm Kiều cũng gì.

thấy tiếng trầm xuống trong bóng tối: "Lần giặt, rách một cái."

Lâm Kiều cũng trầm ngâm. Mới hai tháng mà chỉ còn hai cái cho cả năm.

"Hôm nay thuận lợi, nếu quà tặng em cứ tạm giữ ." Cô vỗ vỗ n.g.ự.c , nơi mà áo sơ mi mới cô kéo : "Đừng để thùng rác nữa nhé."

Thật tiếc, cô cố ý chỉ cởi ba chiếc nút áo, tạo chút gợi cảm nhưng quá lộ liễu. Giờ thì tất cả đều tan thành mây khói.

Cảm thấy tiếc, Lâm Kiều còn đưa tay n.g.ự.c , nhưng ngay lập tức bắt lấy.

Bàn tay đủ cô thấy ấm áp, nhưng hề tiếp tục động chạm. Quý Đạc cũng cảm thấy hôm nay thuận lợi, sợ hai cái còn cũng sẽ nhanh chóng hỏng nốt.

Anh nghĩ nên gọi điện đặt mua thêm.

Nếu , gọi cho Quý Nghiên hỏi xem nước ngoài thể mua ? Lâm Kiều cũng cùng suy nghĩ.

Liệu Quý Đạc nghẹn vì ngừng giữa chừng thì cô , nhưng cô sợ chính sẽ u xơ tử cung mất.

Sau khi rửa mặt, hai giường, mỗi một bên, giữa họ là một cách hơn nửa giường, lúc mới kết hôn cũng xa như .

Chủ yếu là sợ lau s.ú.n.g cướp cò.

Lâm Kiều thật sự chút ngủ , thậm chí : "Hay là dọn luôn căn phòng sát vách đây ? Chúng điều chỉnh tần suất , thật thì túng dục quá cũng ."

Không câu chạm tới cái gì mà hô hấp Quý Đạc đột nhiên cứng .

Lâm Kiều dứt lời, chính cô cũng cảm thấy thoải mái. Đang ở đỉnh cao của hạnh phúc hợp pháp, tự giới hạn?

*****

Có lẽ cả hai đều chút bất mãn vì cấm dục, nên hôm khi họ trở về nhà cũ, bầu khí giữa hai cũng chút khác lạ so với .

Từ Lệ nhận sự khác biệt, nhưng bà hỏi han gì thêm. Dù thì chuyện vợ chồng son cũng lúc nào chồng cũng thể can thiệp.

Từ Lệ gì, ông cụ cũng im lặng, nhưng điều đó nghĩa là Diệp Mẫn Thục cũng sẽ im lặng. Dù rõ chuyện gì đang diễn , nhưng trong mắt bà , Lâm Kiều luôn là một cái gai, thể nuốt xuống mà cũng thể nhổ . Hễ cơ hội là bà sẽ tìm cách để bản dễ chịu hơn.

Hôm nay là sinh nhật Quý Đạc. Trong khi thứ sắp xếp thỏa, Diệp Mẫn Thục đại diện cho Quý Quân và Quý Trạch đến tặng vài túi hoa quả cùng một con cá.

Sau khi thành lễ nghĩa, bà vội rời , bất ngờ hỏi Lâm Kiều: "Chị nhớ là Tiểu Kiều đang dạy học ở trường quân đội của Tiểu Trạch ?"

Chỉ cần mở miệng, Lâm Kiều Diệp Mẫn Thục đang cố ý gây chuyện, nên cô chỉ đáp, chờ xem bà sẽ tung chiêu gì.

Quả nhiên, Diệp Mẫn Thục nhắc đến Tống Tĩnh: "Thành tích của con bé , thầy cô quý trọng. Năm ngoái họ còn thúc giục nó nghiệp sớm, nhưng nó sợ kiến thức vững nên xin hoãn đến mùa hè năm nay. Thầy giáo của nó còn giới thiệu vài nơi để cho nó chọn."

Thật sự quốc gia cần nhân tài, đặc biệt là sinh viên khoá 77 và 78, nên chuyện thầy cô thúc giục sinh viên nghiệp sớm là điều bình thường. việc liên quan gì đến Lâm Kiều? Lâm Kiều và Tống Tĩnh vốn giao thiệp gì.

Ông cụ bắt đầu cau mày, còn sắc mặt Từ Lệ cũng dần trở nên lạnh nhạt. Lúc , Diệp Mẫn Thục mới vấn đề chính: "Hai ngày nay, Tống Tĩnh vẫn giúp Tiểu Linh học bù. Chị mới là nó xin trường của Tiểu Kiều . Nếu chuyện gì, em cứ tìm nó, nhờ nó giúp đỡ."

Dù lời vẻ thiện ý, nhưng Tống Tĩnh nghiệp, chỉ thực tập, thể giúp gì cho Lâm Kiều? Hay bà nghĩ rằng Lâm Kiều dù vài tháng, vẫn theo kịp một thực tập sinh như Tống Tĩnh?

"Đồng chí Tống quả thật giỏi." Lâm Kiều cạnh Từ Lệ : "Khi tuyển chọn giáo viên dạy , cô và em cùng tham gia thi thử."

Diệp Mẫn Thục rõ ràng chuyện , sững sờ hỏi: "Con bé cùng em thi thử ?"

"Phải, nhưng trúng tuyển." Lâm Kiều kịp , Quý Đạc trầm giọng, buông tờ báo tay: "Chị dâu còn hỏi nữa ?"

Nếu là Lâm Kiều, Diệp Mẫn Thục còn thể tìm cách đối phó, nhưng khi Quý Đạc với ánh mắt lạnh lùng, bà cảm thấy chút bất an.

"Nếu còn việc gì, thì về ."

Ông cụ cũng nhận con dâu cả chỉ đến gây chuyện, bèn : "Đừng hỏi mà rõ chuyện, chỉ thứ rối tung lên."

Lời thực sự khó , khiến sắc mặt Diệp Mẫn Thục tối sầm. Bà định rằng dù Tống Tĩnh cũng là sinh viên, Lâm Kiều thể sánh bằng.

đúng lúc đó, tiếng điện thoại từ phòng khách vang lên. Từ Lệ nhấc máy, chỉ "ừm" hai tiếng đột nhiên Lâm Kiều: "Kiều Kiều, con thư cho lãnh đạo ?"

Loading...