Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-12-04 02:37:46
Lượt xem: 359
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quý Đạc lớn hơn Quý Trạch 6 tuổi, năm nay 27. Mấy năm , gia đình sắp xếp cho một đối tượng, nhưng vẫn tỏ thờ ơ, mặc cho bạn bè giới thiệu, đều quan tâm.
Diệp Mẫn Thục mạnh dạn đưa một cô gái về nhà, nhưng cũng chỉ lấy cớ bận rộn trong quân đội để lạnh lùng bỏ . Hành động đó khiến Diệp Mẫn Thục khỏi cảm thấy bực bội, bà liên tục phàn nàn rằng sẽ quan tâm đến Quý Đạc nữa.
Thế nên, chút tin đồn về , và trong một hai năm gần đây, cũng ai giới thiệu đối tượng cho .
Dù Quý Trạch tin những lời đồn đó, nhưng vẫn nghĩ rằng chú nhỏ quá đắm chìm sự nghiệp, đến nỗi quên mất chuyện tình cảm. Không ngờ bây giờ, thấy chú nhỏ đang trò chuyện thiết với một cô gái trẻ, cách giữa hai vẻ khá gần.
Quý Trạch khỏi đánh giá Lâm Kiều một cách tỉ mỉ. Thú thật, cô gái ăn mặc phần rách rưới, nhưng gương mặt thì thực sự xinh , đặc biệt là đôi mắt, sáng ngời và quyến rũ. Có lẽ chính điều cho chú nhỏ - vốn dầu muối ăn, như cây vạn tuế hoa, chừng cô gái thật sự điểm đặc biệt.
Nhận thấy hai đang , Quý Trạch khỏi ngượng ngùng. Đặc biệt là Quý Đạc, một hồi trầm mặc mới lên tiếng: "Đây là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội."
Anh nhắc đến mối quan hệ hôn ước, lẽ là sợ Quý Trạch sẽ thể chấp nhận ngay lập tức.
Quý Trạch thì gãi đầu, "A? Đã nhầm ?" Anh phần ngượng ngùng, "Vậy thì hai cứ trò chuyện ? Cháu xem ông nội đây."
" nhắc nhở hộ sĩ một chút," Quý Đạc với Lâm Kiều, đó theo Quý Trạch.
Khi đến gần quầy hộ sĩ, thấp giọng : "Chị dâu mới mang đối tượng của cháu đến đây, còn ở trong phòng bệnh."
"Mẹ cháu mang đối tượng của cháu đến đây?" Quý Trạch đầu tiên là kinh ngạc, đó cảm thấy , "Không cháu mới 22 tuổi, cần gấp gáp ?"
Anh vội vàng chạy đến cuối hành lang, kéo cửa phòng bệnh , "Mẹ, loạn điểm uyên ương lên như thế...?"
Quý Đạc dừng nhúc nhích. Câu lúc nãy của thật sự mập mờ, thể hiểu là chị dâu mang đến cho , hoặc hiểu là mang một đến là đối tượng của . Tất cả phụ thuộc việc Quý Trạch thực sự đối tượng .
Hiện tại xem ...
Quý Đạc rũ mắt, thời gian, gõ nhẹ bàn hộ sĩ, "Rút kim cho giường 33."
Diệp Mẫn Thục vẫn đang khen Tống Tĩnh, nhưng khi Quý Trạch xuất hiện một cách bất ngờ, nụ của bà lập tức cứng .
"Tiểu Trạch, con ở quân đội mà về? Mẹ đang chuyện với ông nội con về mối quan hệ giữa con và Tống Tĩnh, thật là con đến đúng lúc." Bà cố gắng hiệu cho con trai.
Quý Trạch hiểu chuyện gì đang xảy , nhưng cũng cảm nhận sự căng thẳng từ vẻ mặt của và khí ngột ngạt trong phòng bệnh.
"Con tình cờ gặp bố, bố ông nội bệnh." Anh ngắn gọn.
"Quý Quân , tự công tác thì , lôi con về?" Diệp Mẫn Thục cố gắng chuyển hướng câu chuyện về chồng .
Ông cụ Quý để tâm đến điều đó, chỉ chằm chằm bà , đột nhiên mở miệng, "Tiểu Trạch, đóng cửa ."
Ông lâu ghế, khuôn mặt biểu cảm, giữa mày hiện lên vẻ nghiêm khắc.
Quý Trạch dám chần chừ, lập tức đóng cửa. Chưa kịp xoay , ông lớn tiếng quát về phía Diệp Mẫn Thục, "Cô tìm giả vờ là bạn gái của Tiểu Trạch, thật mệt cho cô cũng thể ! Cô cho rằng già nên hồ đồ ư? Ta vẫn còn c.h.ế.t !"
Lời của ông phần nặng nề, chỉ khiến Diệp Mẫn Thục giật , mà cả Quý Trạch cũng khỏi hoảng sợ.
Vẻ mặt Diệp Mẫn Thục biến sắc, đó đỏ bừng, đôi mắt cũng ầng ậng nước, "Bố, con loại đó! Hồi khi bố định hôn ước cho Tiểu Trạch với Lâm gia, con một câu cũng !"
Bà xuất từ đoàn văn công, dù chuyển sang quản lý, nhưng khi vành mắt đỏ hoe, vẫn toát lên vẻ đáng thương mềm yếu.
Quý Quân thương vợ , mỗi khi thấy bà là cách nào chịu đựng nổi. Ông cụ Quý thì ngược , ông nóng tính và cảm thấy phiền chán mỗi khi đứa con dâu diễn xuất, "Cô , là thể , cô cho rằng trong lòng cô nghĩ gì ?"
Diệp Mẫn Thục nghẹn lời, nước mắt bắt đầu rơi, chẳng còn tâm trí để giữ thể diện.
Lúc hai nhà đính , bà dám gì. Thứ nhất Quý Quân cũng phản đối, thứ hai nhà bà xảy chuyện, đang cầu Quý gia giúp đỡ, nịnh nọt lấy lòng ông cụ còn chẳng kịp, nào dám ý kiến gì.
nuôi một đứa con trai như , ai tìm con dâu ở nông thôn?
Muốn gia thế gia thế, văn hóa văn hóa, kiến thức kiến thức. Đừng mang ngoài, chỉ cần cũng đủ mất mặt.
Cho nên khi thấy lá thư đề tên "Lâm Xương", bà chút suy nghĩ mà bảo giúp việc là tìm nhầm nhà. Bà ngờ cô gái đó quá mặt dày mà chạy đến cả bệnh viện, bà thể ngăn cản nên nghĩ một kế để Tống Tĩnh tạm thời giả bạn gái của Tiểu Trạch.
Bà hề tin việc Tiểu Trạch bạn gái, cộng thêm Tống Tĩnh là một cô gái hảo. Tin rằng ông cụ sẽ dễ dàng chia rẽ cháu trai, bắt nó cưới Lâm Kiều.
May mà hai nhà quan hệ , Tống Tĩnh gì cũng đồng ý giúp bà trong tình thế cấp bách .
bà nghĩ rằng con trai sẽ bất ngờ về, phá tan kế hoạch . Càng nghĩ tới việc ông cụ chút nào quan tâm đến thể diện của bà mà khó dễ cho hai đứa trẻ, lời còn khó hơn. Tống Tĩnh vốn chỉ là ngoài.
Càng nghĩ càng thấy uất ức, bà quyết định che mặt ông cụ, "Hai nhà lâu gặp, con cũng , ai còn nhớ đến cái chuyện xưa cũ đó? Con thấy bố bệnh, chỉ là cho bố vui lòng, nên mới mang đối tượng của Tiểu Trạch đến đây."
"Đừng mà là cô gặp qua Lâm Kiều." Ông cụ Quý cắt ngang lời bà .
Thấy bà vẫn mạnh miệng khăng khăng rằng Tống Tĩnh chính là đối tượng của Tiểu Trạch, ông cụ quyết định thẳng thắn hỏi cháu trai: "Tiểu Trạch, cháu hãy rõ , cháu và Tống Tĩnh rốt cuộc là đối tượng của ?"
Quý Trạch lúc cảm thấy bất ngờ với những thông tin mới mẻ. Đầu tiên là thật sự mang đến, là bạn gái của , giờ một vị hôn thê.
Anh đó ngơ ngác ông cụ Quý, Diệp Mẫn Thục, cuối cùng cúi đầu gì.
Mọi chuyện vẫn rõ, nghĩa là cam chịu Tống Tĩnh là đối tượng của , nên Diệp Mẫn Thục lập tức tỏ tự tin: "Bố cũng thấy đó, con lừa bố. là con ý đồ riêng, đó cô gái họ Lâm tìm đến đây, là do con cố tình bảo với cô rằng cô tìm nhầm . Tiểu Trạch căn bản hôn ước, đến chuyện hẹn hò, giờ cô xuất hiện, chẳng lẽ con khó dễ chia rẽ hai đứa?"
Quý Trạch im lặng bên cạnh, lên tiếng, cũng dám sang ông cụ Quý.
Hai con rõ ràng cũng ý nghĩ tương tự. Huyết áp của ông cụ tăng lên, tầm cũng trở nên tối đen, gần như ngã khỏi giường bệnh.
Quý Trạch chút hoảng hốt, định bước lên đỡ thì Từ Lệ nhanh tay đỡ , "Đừng tranh cãi nữa." Sau đó, bà với ông cụ Quý: "Giữa trưa ông một phen tức giận, thiếu chút nữa hù c.h.ế.t khác . Ông huyết áp của cao lắm ư? Còn nổi giận."
Lời là cho ông cụ Quý, nhưng Diệp Mẫn Thục cảm thấy đó rõ ràng là chỉ trích ông cụ tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-4.html.]
Trong lòng bà phục, liền cãi : "Nếu cô gái họ Lâm tìm đến, nhiều chuyện như ."
Ông cụ Quý , lửa giận dâng lên, mặt đỏ bừng. Lúc , một hộ sĩ đẩy cửa bước : "Rút kim cho giường 33 đúng ?" Thấy khí trong phòng vấn đề, hộ sĩ liền nhăn mặt , "Sao nhiều thế ? Không bệnh nhân cần nghỉ ngơi ?"
Hộ sĩ rút xong kim cho ông cụ Quý, lập tức lấy máy đo huyết áp.
Khi đo, huyết áp thật sự cao, huyết áp tâm thu 164, huyết áp tâm trương 203.
Hộ sĩ giúp ông cụ cởi dây cột, giọng điệu cũng khách khí: "Huyết áp nguy hiểm, nếu chú ý thể gây xuất huyết não. Bệnh nhân kiểm soát cảm xúc, mà các là nhà cũng ? Không việc gì thì đừng để nhiều ở phòng bệnh như ."
Biết ông cụ huyết áp cao, Quý Trạch vốn chút hối hận, càng thêm cảm thấy hổ.
Anh vội kéo ngoài, "Cháu quấy rầy ông nghỉ ngơi nữa, ông cứ nghỉ , hôm nào cháu sẽ đến thăm ông."
Với tình trạng của ông cụ, một việc thực sự thể bàn bạc, nếu ông tức giận lên thì ?
Diệp Mẫn Thục gì thêm, khỏi cửa, thấy Tống Tĩnh chút ngượng ngùng, "Xin vì khiến con chê ."
Quý Trạch cũng gì, "Việc nhà chúng , đưa Tống Tĩnh gì?"
"Còn cách nào khác ? Con cưới một cô gái nông thôn cửa lắm ?"
Nhắc đến chuyện , Diệp Mẫn Thục nổi giận, còn Tống Tĩnh thì cúi đầu, chút ngượng ngùng: "Đó chỉ là chuyện nhỏ, tốn sức gì. Đáng tiếc là con trang điểm khác biệt, khiến ông cụ , khiến ông tức giận."
Quý Trạch , về phía Diệp Mẫn Thục, "Mẹ, hôn ước là chuyện như thế nào?"
"Còn thể là chuyện gì? Ông nội con thiếu ân tình của khác, nên đem con ngoài. Con thấy cô gái , ăn mặc như xin ăn, đôi mắt an phận chút nào. Không từ mặt mũi, còn dám tìm đến nhà chúng ."
"Ăn mặc như xin ăn, đôi mắt an phận..."
Quý Trạch trong đầu hiện lên gương mặt thấy qua, "Mẹ là cô gái mà chú nhỏ đang hẹn hò đó chứ?"
"Con gặp qua?" Diệp Mẫn Thục lập tức đề phòng, "Đừng thấy cô ăn mặc như thế mà thương hại, theo lời ông nội con."
"Không , con thấy cô và chú nhỏ ở bên , còn tưởng cô là bạn gái của chú nhỏ chứ."
"Nếu cô là bạn gái của chú hai thì còn ..." Diệp Mẫn Thục định gì thêm nhưng thấy xung quanh, liền nuốt lời .
Dù cũng là chị dâu, ở mặt em chồng giữ thể diện, chỉ hộ sĩ cho phép quá nhiều ở trong phòng bệnh.
Quý Đạc hỏi nhiều, Quý Trạch cũng thể những chuyện xảy trong phòng bệnh, khi ngang qua Quý Đạc và Lâm Kiều, sắc mặt chút tránh né.
Điều khiến Lâm Kiều nghi ngờ, Quý Đạc gì với .
Còn Diệp Mẫn Thục thì rõ ràng vui vẻ gì khi ở trong phòng bệnh với ông cụ Quý.
Liệu vì cô là con dâu mà ông cụ Quý hài lòng, là vì chính bà mang tới khiến ông cụ hài lòng?
Chẳng lẽ chuyện liên quan đến cô?
nếu Tiểu Trạch thật sự là nam chính, phản đối kịch liệt như . Trước đây ông cụ Quý dễ dàng đính hôn với ?
Ông cụ Quý cũng một con trai cách biệt tuổi tác lắm với cô, hai tuy chút cách biệt về bối phận, nhưng là họ hàng gần gũi, dựa lý do gì mà để cháu trai cưới cho con trai cưới?
Lâm Kiều cảm thấy khó hiểu, nhưng so với việc ai là nam chính, rõ ràng chuyện còn quan trọng hơn.
Trong phòng bệnh, ông cụ Quý cũng suy nghĩ lý do Lâm Kiều thể đến.
Từ Lệ thấy cảm xúc của ông dần định, bèn cắt một quả táo, nhẹ nhàng , "Còn tức giận nữa ? thấy chuyện thể đổ cho bọn trẻ, chúng hồi đó cũng những ép duyên, huống chi chuyện đến đột ngột. Ông nên chuyện với nó một cách nhẹ nhàng, đừng để hai đứa nhỏ tiếp xúc quá nhiều, Tiểu Trạch là hiểu chuyện."
Bà chỉ nhắc Quý Trạch, đề cập đến Diệp Mẫn Thục, nhẹ nhàng giải quyết vấn đề, nhưng ông cụ Quý xong lắc đầu, "Chuyện lẽ dễ dàng như . Tiểu Trạch trông vẻ dễ chuyện, cả ngày vui vẻ hớn hở, nhưng e là giống như thằng hai, trong lòng chủ kiến. Cũng chỉ vì thằng hai chọn , Tiểu Trạch hồi nhỏ theo nó, cái học, học tài chọc giận khác."
"Thôi, cũng là dạy dỗ thằng hai cho , chứ?"
"Cái cũng trách bà, hồi đó cũng quán xuyến nó. Nó là đứa con sinh khi lớn tuổi, là đứa con mà bà vất vả lắm mới ."
Khi đến đây, vẻ lạc đề, Từ Lệ chuyện hôn ước, "Nếu thật sự , cũng đừng miễn cưỡng. Dù cũng còn tình cảm khác, nhất thiết để hai đứa trẻ chịu áp lực. thấy nhà họ cũng thực sự tích cực trong chuyện ."
Ông cụ Quý trầm ngâm, lúc tiếng bước chân tiến gần, hai cũng ngừng chuyện.
Lâm Kiều và Quý Đạc bước , bốn đều hiểu rõ nhắc đến chuyện . Ông cụ Quý hiện giờ cũng bình tĩnh , thấy Từ Lệ gọt xong táo, liền đưa cho Lâm Kiều, "Vừa cháu hết, bên nhà cháu rốt cuộc chuyện gì xảy ?"
Lâm Kiều bước , lập tức nhận khí vẫn còn nặng nề.
Cô lời cảm ơn, đó kể chuyện xảy một cách thẳng thắn, thêm bớt gì.
Ông cụ Quý sớm nghi ngờ rằng Lâm Kiều sẽ bỏ chạy, ông lo lắng rằng hôn nhân điều gì , nhưng ngờ chuyện nghiêm trọng đến thế.
Hơn nữa, màng đến ý nguyện của Lâm Kiều, họ bán cô mà hề thông báo, còn thu hồi hộ khẩu cùng bộ giấy tờ của Lâm Kiều, buộc cô chỉ thể lén lút ngoài xin giúp đỡ. Thực sự là một hành động quá đáng...
Ông cụ nhíu mày sâu, một lúc mới hỏi tiếp: "Ngày đó định khi nào?" "Ngày ."
Lần ông cụ Quý im lặng lâu hơn, sang Quý Đạc đang giường bệnh bên cạnh, "Hai ngày con rảnh ?"
Vào lúc hỏi như , rõ ràng là chuyện. Quý Đạc suy nghĩ một chút, "Con mấy ngày nghỉ."
"Vậy con cùng với Tiểu Kiều một chuyến, giải quyết chuyện nhà con bé ."