Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-12-05 03:47:25
Lượt xem: 237
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Vì cô giáo Lâm dạy chúng học kỳ nữa?" Quân Tử vô thức phản bác .
Cậu nam sinh vốn cũng khá hiền lành, Quân Tử xong liền rụt : "Chắc nhầm ."
Bầu khí nãy còn sôi nổi giờ bỗng nhiên lạnh lẽo. Mọi mới nhớ rằng, cô Lâm Kiều chỉ là giáo viên dạy , dạy chính môn Hóa của họ là thầy Tiêu. Khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc là kỳ nghỉ hè, đến khi khai giảng mùa thu, lẽ chân của thầy Tiêu cũng khỏi hẳn.
Thật , thời gian cô giáo Lâm dạy họ lâu, tính cũng đầy hai tháng, nhưng cô sắp , ai nấy đều thấy trống trải. Cô giáo Lâm mang đến cho họ một cách tiếp cận khác, biến việc học vốn nhàm chán trở nên thú vị, khiến họ thể ngừng khám phá. So với giảng dạy, cô thường hướng dẫn họ nhiều hơn. Nhiều khi, họ nhận thời gian trôi qua, đột nhiên tiết học kết thúc.
Thêm đó, cô giáo Lâm còn là giáo viên chủ nhiệm tạm thời của họ. So với lớp 10/3, họ cảm thấy thiết với cô hơn, đặc biệt là cô kiên quyết minh oan cho Lý Tiểu Thu.
"Không học kỳ cô giáo Lâm sẽ dạy lớp nào nữa." Dù học kỳ tới, lòng Quân Tử thấy chua xót.
Tề Hoài Văn cũng im lặng, mặt lạnh tanh, cây bút trong tay xoay vòng bất cẩn rơi xuống bàn.
"Thế chúng nên đòi cuốn Trái Tim Thiếu Nữ ?" Nam sinh Quân Tử cố gắng khuấy động bầu khí.
Đáng tiếc ai hưởng ứng, vài tiếng nhưng xung quanh chẳng ai theo, ai nấy đều mang vẻ mặt ủ rũ. Họ cô giáo Lâm rời , nhưng cũng hiểu rằng thầy Tiêu mới là giáo viên chính. Không thể vì nỡ rời xa cô giáo Lâm mà mong thầy Tiêu khỏi bệnh, ?
Không ai gì, dùng bút chọc chọc vở: "Cô giáo Lâm sắp , học hành gì nữa?"
"Sao học? Cô giáo Lâm chuẩn tài liệu cho chúng ." Quân Tử nhanh chóng lấy tinh thần, xắn tay áo, dù chẳng tay áo nào để xắn: "Lúc đầu còn định giấu nghề, giờ đành để chứng kiến thực lực của ."
Mọi trêu chọc , nhưng nghĩ cũng thấy đúng, nếu cho cô giáo Lâm thấy, chẳng còn cơ hội nữa.
"Thôi học ." Hai nam sinh Quân Tử : "Vài công thức hóa học nãy vẫn thuộc."
Việc khích lệ học sinh luôn cần một luồng khí thế mạnh mẽ, dần dần giảm sút nếu kéo dài. Lần cô giáo Lâm khơi dậy động lực học tập là nhờ thời gian gần kề, nhưng , thứ kéo dài quá lâu khiến một học sinh bắt đầu mất hứng thú. Vì cô mới nhắc phần thưởng cho kỳ thi cuối kỳ.
Không ngờ phần thưởng chỉ hứng thú trong chốc lát. Điều thực sự khiến họ quyết tâm đạt kết quả chính là việc cô sắp rời .
Tối hôm đó khi về nhà, trong cặp sách của Quân Tử chỉ ghi chép, mà còn những bài tập và đề thi đó, cùng tập hợp các sai do Lý Tiểu Thu chuẩn . Lo sợ bản sẽ lơ là, còn giấy: "Lần nhất định qua môn!" dán lên tường, cửa phòng học. Cậu còn chạy tìm bố , lữ trưởng Lương: "Bố, tí nữa nhớ để ý con nhé, nếu chín giờ rưỡi mà con ngủ gật, cứ lấy thắt lưng quật con."
Lữ trưởng Lương còn buồn ngủ hơn , ông tựa lưng giường, quạt trần nhẹ nhàng, ngủ , xong câu của thì mãi mới phản ứng .
Vợ lữ trưởng Lương thì nhanh nhẹn hơn: "Lại nổi cơn gì nữa đây?"
"Hai hiểu ." Quân Tử cất giọng vịt đực của tuổi dậy thì, vẻ mặt nghiêm nghị: "Lần con nhất định qua môn, thành công cũng thành nhân."
Nói xong, phòng, để ngơ ngác: "Không thành công cũng thành nhân là ?"
Lữ trưởng Lương vẫn ngái ngủ: "Nghĩa là thành công thì c.h.ế.t thôi..." "Cái gì? Nó c.h.ế.t !" Mẹ Quân Tử giật bật dậy từ giường, định chạy sang phòng con trai.
Lữ trưởng Lương cuối cùng cũng tỉnh hẳn: "Đó chỉ là một cách thôi, em kích động cái gì?"
*****
Hôm , theo thường lệ hiệu phó Tề kiểm tra tình hình tự học của cả khối. Không ngờ lớp đông đủ nhất chính là lớp 10/4. Trước , đây là lớp tiếng là quậy phá, ngày nào cũng trống vài ba chỗ , mà hôm nay đầy đủ hết.
Ông nhịn đếm một nữa, quả nhiên lớp đông đủ nhất. Nhìn từ cửa , vài học sinh ngỗ nghịch cuối lớp cũng đang chăm chú xem bài Hóa Học.
Ông lắc đầu, nghĩ thầy Cao gặp nguy , đó lưng trở về lớp phụ trách.
Đến ngày thi, cô giáo Lâm đến sớm nhắc nhở học sinh kiểm tra đồ dùng, chuẩn cho kỳ thi cuối cùng của họ.
"Những gì cần ôn tập ôn xong hết , tinh thần cứ thoải mái thôi. Nếu căng thẳng quá thì nghĩ đến kỳ nghỉ hè sắp tới, còn cô thúc ép học nữa là ."
Giọng điệu hài hước của cô giáo Lâm khiến cả lớp bật , nhưng đó chút im lặng.
"Thôi nào, đừng áp lực quá." Cô vỗ tay, "Cô chuẩn hết tài liệu , các em thi tệ cũng ai trả tiền cho cô ."
Câu cả lớp bật nữa, ai nấy đều phấn chấn hẳn lên: "Lần chắc chắn sẽ thi !"
Cả lớp đồng thanh hô vang, đặc biệt là nhóm học sinh quậy phá cuối lớp như Quân Tử, giọng họ còn to hơn tất cả. Tiếng hô vang vọng ngoài hành lang, lúc thầy Tất, chủ nhiệm lớp 10/5 bước khỏi phòng, liền : "Định thi trận đây?"
Kết thúc kỳ thi, cả ngôi trường vắng lặng hẳn, chỉ còn các thầy cô trong văn phòng chấm bài cái nóng oi ả.
Lâm Kiều mua một túi lớn kem cùng đá lạnh: "Mọi ăn cho mát, chấm bài , chẳng ai thúc giục chúng cả."
Lời cô tổ trưởng Cao nhớ kỳ thi tháng , khi học sinh lớp 10/3 và lớp 10/4 tìm lý do đến dò hỏi kết quả, cầm lấy một cây kem: "Vậy khách sáo nữa."
"Không cần khách sáo." Lâm Kiều đưa thêm cho khác, "Không chừng còn cơ hội ."
Lời khiến chú ý, nhất là tổ trưởng Cao, sang hỏi hiệu phó Tề đang chấm bài bên cạnh: "Cô sắp ?"
"Chưa chắc chắn." Hiệu phó Tề cũng rõ, " với trình độ của cô giáo Lâm, dạy ở cũng , cần lo."
" là ." Tổ trưởng Cao nhai kem cảm thán: " còn sợ cô vượt mặt mất."
lúc đó, một giáo viên vật lý gần đó thốt lên: "Ồ, ai bài mà vật lý đúng hết ?" Rồi vội vàng mở phong bì đựng bài thi .
"Thật sự đúng hết ?" Hiệu phó Tề vốn đang chấm bài cũng bỏ dở để xem.
Các giáo viên môn khác cũng , ngay lập tức tên của thí sinh lộ một phần: "Thu... Tiểu Thu... Có là Lý Tiểu Thu lớp cô ?"
Lâm Kiều thật sự chuyện , liền tới xem: "Hình như là chữ tay của em ."
"Quả thật tồi, bao lâu trường ai đạt điểm tuyệt đối môn vật lý?" Giáo viên môn vật lý trầm trồ, hỏi hiệu phó Tề.
"Người gần nhất là Ngô Hải Dương." Hiệu phó Tề dường như nhớ rõ điều .
"Cũng đều là học trò của cả." Giáo viên vật lý thở dài, đó như chợt nhớ điều gì, sang hỏi Lâm Kiều, " nhớ Lý Tiểu Thu cũng khá giỏi môn hoá mà, đúng ?"
"Ừ, em giỏi các môn tự nhiên, chỉ ngữ văn và tiếng Anh là yếu."
lúc đó, bài thi môn hoá cũng chấm xong và đang trong quá trình tổng hợp điểm. Tổ trưởng Cao nhai kem lấy và mở bài thi, "Xem thử bài của em nhé."
Rất nhanh, bài thi của Lý Tiểu Thu rút với điểm 94.
Nghe vẻ cao, nhưng so với mức trung bình của các lớp chỉ tầm 60 điểm, đạt 90 là điều hiếm, cả lớp mấy đạt .
Hiệu phó Tề cũng kìm mà nhận xét, "Tổng hai môn 194, đúng là một nhân tài trong khối tự nhiên."
Vừa , Lâm Kiều ngay lập tức nghĩ đến Tề Hoài Văn, định lật bài của xem thử, nhưng tổ trưởng Cao tìm và tính toán, "87 điểm, lớp của cô tiến bộ nhanh thật. nhớ kỳ em chỉ đủ điểm qua môn, cũng đến 80."
Sự tiến bộ của lớp 10/4 trong môn Hóa thật sự đáng kinh ngạc, thậm chí thể gọi là "kỳ tích." Lần , lớp 10/3 cũng vượt qua lớp do tổ trưởng Cao phụ trách, mà ngược , lớp 10/4 vượt lên .
Đây vốn là lớp thành tích kém nhất khối, đến mức ngay cả Lâm Kiều cũng đùa rằng: "Dù thì lớp cũng tiềm năng tiến bộ lớn nhất."
Dù chỉ vượt qua một chút, nhưng khi điểm thông báo, chính học sinh lớp 10/4 cũng dám tin mắt . Sau khi ngốc một hồi thì mới nhận liền reo hò như vỡ chợ. Xong , cả lớp rối rít chạy cảm ơn Lý Tiểu Thu, "Vẫn là nhờ , đoán trúng câu hỏi cuối!" Sau đó cả đám ào lên cảm ơn Lâm Kiều.
Lâm Kiều kịp phản ứng, một nữ sinh gan ôm lấy, tiếp theo là một khác, khiến cô , "Cô còn các em cần mang gì ngày mai để thí nghiệm. Nhớ mang đầy đủ nhé!"
Nguyên liệu cô chuẩn sẵn, nhưng các em tự mang chậu từ nhà .
Thấy vài học sinh ôm Lâm Kiều, những còn cũng bắt đầu hùa theo, khác cũng lên ôm cô, mới chỗ cô giảng tiếp.
Lâm Kiều nghĩ tới, sáng hôm khi cô đến trường, nhận một xấp tiền lẻ từ Lý Tiểu Thu.
Lúc đó Quân Tử cùng cô, và còn hai nam sinh khác trong lớp giúp cô mang đồ thí nghiệm. Khi các nam sinh đặt đồ xuống, còn kịp thở lấy , thì Lý Tiểu Thu đẩy lên phía , "Cô... cô giáo Lâm... Chúng em thể để cô tự bỏ tiền thí nghiệm."
Cô bé đỏ mặt, nhưng đôi mắt thì lấp lánh sáng ngời, "Đây là tiền chúng em gom góp từ hai lớp, đủ ạ."
Đó thực sự là một xấp tiền dày, vì là những tờ lẻ, tờ còn nhàu nát, nhưng sắp xếp cẩn thận, thể hiện tấm lòng chân thành của hơn trăm học sinh từ hai lớp.
Lâm Kiều cảm nhận rõ ràng cảm giác nghẹn ngào trong lòng , những khuôn mặt còn non nớt phía , cô bỗng nghẹn lời gì.
"Cô đừng từ chối nhé!" Đại diện môn Hóa của lớp 10/3 tỏ lanh lợi, mỉm , "Lúc bọn em thu tiền ghi chép gì, chẳng ai ai nộp bao nhiêu ."
là phần gian xảo thật, Lâm Kiều cầm tiền, nhưng thốt lời từ chối.
Trong lúc đang bối rối, cô sân trường, thấy các học sinh lớp 11 đang chụp ảnh lưu niệm, bỗng ý nghĩ lóe lên, "Các em đợi cô một chút."
Chẳng bao lâu cô trở , "Số tiền cô sẽ nhận. cô thỏa thuận xong với nhiếp ảnh gia, chúng sẽ dùng tiền để chụp một bức ảnh tập thể cho cả hai lớp nhé."
Buổi sáng hôm đó kết thúc, học sinh về với những bánh xà phòng thủ công còn thành. Các bước còn đơn giản, Lâm Kiều dặn các em về nhà tự tiếp.
Khi Quân Tử mang đồ về nhà, vợ của lữ trưởng Lương kinh ngạc cầm lên xem, lật qua lật , "Xà phòng thế ?"
Quân Tử sợ bà hỏng, liền nhanh chóng giật lấy, "Đương nhiên , cô giáo Lâm của chúng con cái gì cũng ." Vừa , ôm khư khư lòng, vuốt ve cẩn thận, "Cả hộp bốn bánh, khi xong, con sẽ tặng cô Lâm một bánh, khắc tên con lên đó."
"Thầy cô còn thiếu cái bánh xà phòng của con ?" Vợ của lữ trưởng Lương lắc đầu ngao ngán.
Quân Tử bỗng trở nên ỉu xìu, "Cô giáo Lâm dạy chúng con nữa, con sợ cô sẽ quên mất con."
"Cái gì? Cô Lâm dạy con nữa ?" Phản ứng của vợ lữ trưởng Lương còn lớn hơn cả con trai, "Sao cô dạy nữa?"
Lữ trưởng Lương thấy nhịn mà , "Cô Lâm vốn chỉ là giáo viên tạm thời thôi, với em là thích cô ?"
"Ai em thích cô chứ?" Vợ lữ trưởng Lương lắp bắp, "Chẳng qua là lúc đó em hiểu cô , tưởng cô cách lo toan cuộc sống thôi. Ai mà ngờ cô bận rộn như ."
Không việc thì là do lo toan cuộc sống, công việc thì là do bận rộn...
Lữ trưởng Lương thật sự nên gì về vợ . khi tin Lâm Kiều dạy Quân Tử nữa, ông cũng thấy tiếc. Dù Quân Tử cũng tiến bộ rõ rệt, thi môn hoá qua điểm trung bình, các môn khác dù cải thiện nhiều nhưng vẫn khá hơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-37.html.]
*****
Học sinh chờ đến khi khai giảng mới nhận ảnh, nhưng Lâm Kiều nhận ngay khi chúng rửa xong, tổng cộng hai tấm.
Vì lượng học sinh quá đông, thể chụp hết một bức nên cô chụp riêng với từng lớp, mang về đặt bàn.
Khi Quý Đạc về nhà thấy , khoanh tay cạnh bàn ngắm nghía, "Học sinh nghiệp ?"
Gần đây sớm về muộn, thậm chí đôi khi cả chủ nhật cũng mặt ở nhà. Cô rõ là vì công việc của đơn vị việc cá nhân mà bận rộn như . Trông da sạm nhiều, lời cũng giống hệt như một vị chỉ huy kiểm tra cấp . Có bận đến mức lầm tưởng mà gọi: "Tiểu Thôi, rót cho cốc nước."
Lâm Kiều rót nước cho , ngẩng lên, cầm lấy uống tiếp tục việc.
Đến tối khi chuẩn lên giường ngủ, cô mới thong thả hỏi, "Từ khi nào em đổi thành họ Thôi ?" Anh ngớ mất vài giây, mới , "Tiểu Thôi là lính cần vụ của ."
Hôm nay về nhà sớm, Lâm Kiều liền hỏi, "Bên bạn , lô xà phòng lỏng đầu tiên chuẩn để bán ?"
Chuyện Quý Đạc , thể ngày ngày đuổi theo cháu trai mà hỏi, chỉ chỉ hai lớp bức ảnh hỏi: "Lớp 10/4 và lớp 10/3 ?"
Nhìn vẻ nhiều, Lâm Kiều cũng thôi, nghĩ bụng chắc đến nỗi quỵt phần của , hơn nữa cô còn phương án dự phòng mà. Cô : "Không học sinh nghiệp, mà là em sắp nghiệp." Nghĩ đến chuyện Từ Lệ cũng là giáo viên, cô hỏi: "Nhà chắc nhiều ảnh kiểu lắm nhỉ?"
"Ừ, cũng mười mấy tấm." Hôm nay dường như Quý Đạc thực sự bận, xuống mà chẳng vội lật sách tài liệu gì.
Lâm Kiều xoay lên bàn học: "Em nhớ sinh năm 1921, thời đó nhiều phụ nữ học ?"
Thật cô luôn thắc mắc, ở thôn cô nhiều bằng tuổi chồng vẫn còn bó chân, đến chuyện chữ. Vậy mà Từ Lệ thể giáo viên trung học, rõ ràng là trình độ học vấn khá cao.
Vừa cô nghiêng một bên, đôi chân dài của cô đung đưa cùng chiếc váy vén lên chỉ dài tới bắp đùi, chiếc dép nửa chừng như sắp rơi khỏi chân.
Bên trong cô mặc đồ lót mới, tôn lên đường cong quyến rũ.
Quý Đạc gì, chỉ với tay kéo váy cô xuống, kéo cho đến khi che kín đầu gối mới dừng .
Nếu kéo, Lâm Kiều còn chẳng nhận . Dù chiếc váy là Từ Lệ đặt may cho cô khi cưới, vốn dĩ váy ngắn. Mà đây là ở nhà, chỉ hai , ai . Cô nghĩ, ngoài mấy con muỗi cái thì chẳng còn gì lo lắng, thậm chí một con muỗi đực cũng .
Trời nóng, Lâm Kiều theo bản năng dịch , Quý Đạc : "Trường nữ sinh đầu tiên ở quê là do gia đình khởi xướng xây dựng đấy."
Điều cô khá ngạc nhiên: "Nhà tầm ảnh hưởng đến thế cơ ?"
"Cũng , gia đình chút danh tiếng. họ quyên góp hết tài sản, dấn cách mạng."
lúc họ kết hôn, chẳng thấy nhà Từ Lệ đến, cũng bà nhắc đến. Hơn nữa, nếu gia đình bà danh giá như , tại gả cho ông cụ Quý? Dù ông cụ Quý tài giỏi, nhưng cũng qua một đời vợ và hơn bà gần mười tuổi, còn một con riêng.
Quý Đạc dường như suy nghĩ của cô, tiếp: "Khi bố gặp , gia đình còn ai. Mẹ chỉ ở với mấy nữ sinh để chăm sóc thương binh."
Thời đó còn ai là chuyện bình thường. ngờ phụ nữ như Từ Lệ, luôn hòa nhã hiền lành, xuất từ một gia đình thế lực như .
Vậy mà bà chẳng bận tâm đến xuất của Lâm Kiều, trong khi Diệp Mẫn Thục xuất chẳng cao, luôn lấy điều thước đo đánh giá khác. Một khi vượt qua rào cản giai cấp, bà còn khăng khăng bảo vệ nó hơn cả những trong cùng giai cấp. Cũng bởi vì tự trong lòng bà thiếu tự tin.
Lâm Kiều ngẫm nghĩ một lát cúi đầu xuống, thấy Quý Đạc kéo váy cô nữa.
Lần cô thực sự gì, đưa chân đá nhẹ chân Quý Đạc: "Tối ngủ thấy váy em ngắn?"
Quý Đạc chỉ nhíu mày: "Ngủ thì cần váy dài gì?"
Sống chung với lâu, Lâm Kiều mới nhận , đàn ông dù ít nhưng đôi khi những câu thật khó đỡ.
Lâm Kiều liền xoay , đặt hai bàn chân trần lên đùi : "Được , giờ kéo , gần hơn đó."
Lần gần thật, nhưng cô đang co đầu gối, váy chùng xuống, ngay cả hõm đầu gối cũng lộ đôi chút. Chưa kể, đôi chân mảnh mai của cô hiện giờ chỉ cách đũng quần xanh đậm của một chút xíu, chỉ cần cúi xuống là thể thấy rõ đôi chân trắng ngần của cô quần .
Quý Đạc khẽ nghiêng đầu, lùi tựa lưng ghế: "Em chắc chứ?" "Anh kéo ." Lâm Kiều tự nâng váy lên một chút.
Lão cán bộ vốn chính trực gì, thế mà cứ giả bộ nghiêm túc. Cô chỉ mặc váy ở nhà mà cũng kéo.
Lâm Kiều xem kéo đến bao giờ, còn cố ý đạp nhẹ đầu gối .
Chỉ cần đạp nhẹ, bàn tay lớn của Quý Đạc cử động, nhưng kéo váy cô.
Khi cô cảm nhận nóng ở mắt cá chân, còn kịp phản ứng, cơ thể mất trọng lực, kéo xuống khỏi bàn.
Cô hoảng hốt, theo bản năng định túm lấy mép bàn, nhưng ngay lập tức vòng tay rộng lớn của đón lòng.
Quý Đạc vẫn giữ tư thế dựa lưng ghế, trông giống như cô chủ động ngã lòng . Tay thoăn thoắt kéo váy cô , trong tích tắc, chiếc váy xoã tung ôm lấy cô.
Lực kéo mạnh mẽ và chuẩn xác như thế , liệu chính phủ đang dùng kỹ năng huấn luyện của những chuyện thế nhỉ?
Hơn nữa với tư thế , cái tay ôm lấy m.ô.n.g cô, Lâm Kiều nhớ đến tư thế bế trẻ em.
Cô chống tay lên vai khẽ động đậy, ngay lập tức một cái vỗ nhẹ đùi: "Thành thật một chút."
Giọng trầm thấp nhưng vô cùng quyến rũ, đôi mắt lạnh lùng thoáng đảo qua mang theo vài phần mệnh lệnh.
Thật là mạng mà, còn quân phục của nữa, thật sự dễ khiến liên tưởng đến nhiều điều.
Nếu là bạn của cô – chuyên tiểu thuyết lãng mạn, thì thể nghĩ cả một câu chuyện dài mười vạn chữ, cái gì mà găng tay chiến đấu, cái gì mà khẩu súng, còn ... treo lên, khụ khụ.
Lâm Kiều động đậy nữa, nhưng cô nghiêm túc hỏi: "Hay đừng cởi quân phục khi ngủ nữa nhé? Em chê bộ ."
Lời dứt, vòng tay siết chặt hơn. Rõ ràng hiểu ý cô.
Chỉ là ngay lúc , từ sân vọng lên tiếng gọi: "Đồng chí Lâm Kiều, điện báo cho cô!"
"Điện báo cho em?" Lâm Kiều lập tức quên hết chuyện quân phục.
Trong thế giới , cô gần như , nếu là nhà họ Quý, họ cần gửi điện báo cho cô, khả năng cao là từ Lưu Ngọc Lan. Mà nếu Lưu Ngọc Lan gửi điện báo, chắc chắn chuyện gấp lắm.
Lâm Kiều chạy vội đến ngăn kéo lấy con dấu, vọng : "Chờ một chút!", lao xuống .
Quý Đạc cũng nhanh chóng theo , kịp thấy cô ký nhận bức điện tín, đó sắc mặt đổi.
"Có chuyện gì ?" Anh trầm giọng hỏi.
"Anh họ em mất tích ." Lâm Kiều cau mày, đưa bức điện cho , đó chỉ vỏn vẹn bốn chữ: "Lâm Vĩ mất tích."
Tin nhắn ngắn gọn khiến cô hiểu rõ tình hình, nhưng nếu Lưu Ngọc Lan gửi điện báo, khả năng là chuyện nghiêm trọng và cấp bách.
Quý Đạc lập tức gấp bức điện : "Đi theo ." hỏi thêm: "Em điện thoại ở quê ?"
Đã chiều , nếu gửi điện báo về thì ít nhất cũng đến ngày mai mới tới nơi. Hơn nữa điện báo tính tiền theo chữ, chẳng thể rõ ràng chuyện.
mà ở quê, mỗi thôn chỉ một cái điện thoại đặt tại văn phòng chi bộ thôn, thường chỉ dùng khi thông báo quan trọng. Người dân trong thôn cơ bản thể tiếp cận . Huống chi bức điện là do Lưu Ngọc Lan gửi, hỏi thì cũng tìm bà , mà Lâm Kiều từng đến thôn nơi bà ở.
"Để nhờ giúp em kiểm tra." Hai vợ chồng khỏi nhà liền thẳng đến quân doanh.
Vợ của lữ trưởng Lương mua rau về, gặp họ liền hỏi, "Có chuyện gì ? Sao gấp thế?"
"Đi gọi một cuộc điện thoại." Quý Đạc gật đầu chào bà , định rời nhưng bà gọi , "Nhà điện thoại, ngoài gọi gì?"
Quý Đạc định phiền bà vì tra điện thoại, sẽ gọi bao nhiêu cuộc, nên tự văn phòng sẽ tiện hơn. Vợ của lữ trưởng Lương bước sân nhà đặt rổ rau xuống, "Quân Tử, giúp cô giáo Lâm gọi một cuộc điện thoại!" Gọi xong mới hỏi họ: "Hai gọi cho ai?"
Lúc tiện từ chối nữa, Quý Đạc cầm lấy ống nhanh chóng một .
Có địa chỉ, tên thôn chính xác, việc tìm điện thoại quá khó khăn, chỉ là cần một chút thời gian.
Lâm Kiều nhiều, khi xác nhận với bí thư thôn bên rằng gọi nhầm, liền : "Phiền chú giúp cháu tìm đồng chí Lưu Ngọc Lan."
Hơn mười phút , giọng Lưu Ngọc Lan đầy do dự vang lên từ đầu dây bên , "Alo, xin chào."
"Mẹ, con là Lâm Kiều." Lâm Kiều tự báo tên thẳng vấn đề, "Con nhận điện báo của , chuyện gì xảy ở nhà ạ?"
Thời buổi vẫn thể gửi thư nặc danh, mặc dù khác lẽ địa chỉ của cô, nhưng Lâm Kiều vẫn cẩn thận hỏi .
Điện báo quả nhiên là do Lưu Ngọc Lan gửi, "Đại Vĩ mất tích , mất tích hai ba ngày nay, nó tìm con ?"
"Anh sẽ đến Yến Đô tìm con ?" Lâm Kiều nhớ cho Lâm Vĩ địa chỉ.
Lưu Ngọc Lan bên khựng , rõ ràng càng lo lắng hơn, "Con cho nó địa chỉ ? Vậy nó ?"
"Mẹ, khoan hãy lo lắng." Lúc Lâm Kiều giữ bình tĩnh, "Mẹ cho con , tin tức ai với ?"
"Chú thím con. Họ tối qua đến tìm , rằng Đại Vĩ mất tích, chắc chắn là tìm con, còn hỏi xin địa chỉ của con."
"Thế cho họ ?"
"Chưa, hỏi thăm , Đại Vĩ thực sự mất tích mới gửi điện báo cho con."
Chưa đưa thì . Lưu Ngọc Lan tính tình phần ôn hòa, nhưng may mắn là đầu óc vẫn còn nhanh nhạy.
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, tiên an ủi Lưu Ngọc Lan, đưa ống cho Quý Đạc, "Anh giúp em gọi điện đến thôn Sa Hà nhé, là điều tra vụ mất tích của Lâm Vĩ."
Cô cần rõ tình hình , mới quyết định bước tiếp theo.