Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 32

Cập nhật lúc: 2024-12-05 02:23:31
Lượt xem: 239

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông cụ Quý tuy tính tình nóng nảy, nhưng thực cổ hủ, bảo thủ.

Nếu ông thật sự bảo thủ, thì chuyện Quý Quân cưới Diệp Mẫn Thục, ông cách để phá ngang. Diệp Mẫn Thục chỉ là một diễn viên nhỏ ở đoàn văn công, liệu thể đấu ông?

Cả đời ông mất nhiều : vợ , đồng đội, đồng bào, cha , chị em, thậm chí là con cái, nên đối với những gì còn , ông đặc biệt trân trọng.

Nếu Quý Trạch thật sự kinh doanh, tự ý mới , dù ông cũng đến mức phá hỏng tâm huyết của đứa cháu, ép nó về con đường mà ông cho là đúng. Thậm chí, nếu Diệp Mẫn Thục gây chuyện, vì sự an của cháu và gia đình, ông còn thể giúp đè nén bà .

Thế nhưng, Quý Trạch cố gắng xin phép , điều đáng để suy ngẫm.

Ông cụ cháu trai, quả nhiên thấy mặt thoáng qua vẻ tự nhiên, cảm xúc mới dậy lên lập tức thu , "Cháu nhắm tới dự án nào của phía ?"

Thời buổi , cái gì kiếm tiền nhanh nhất? Đương nhiên là các dự án của nhà nước.

Chỉ cần dự án, chúng cần tự , chỉ cần nhượng cho khác cũng kiếm một khoản. Thậm chí còn những phi vụ vốn, nhưng nếu Quý Trạch dám nhắc đến, ông cụ sẽ đánh gãy chân , mà chắc cũng dám.

Quý Trạch lắc đầu, "Không, con công nghiệp, sản xuất thiết điện tử."

Vậy là dính dáng gì đến các dự án đó, sắc mặt ông cụ dịu .

Dù tự nhượng , đó cũng đơn thuần là kinh doanh mà là kiếm tiền bằng giá.

Ông cụ cầm tách định uống một ngụm, nhưng nhận tối nay Từ Lệ chuẩn nước chứ , liền đặt tách xuống, tiếp tục lắng cháu trai sẽ gì tiếp theo.

Quý Trạch tiếp tục : "Cháu suy nghĩ kỹ , đất nước hiện tại thiếu đủ thứ, thể cái gì cũng nhập khẩu từ bên ngoài . Làm công nghiệp chắc chắn sẽ thị trường. ông cũng đấy, giờ các nước phương Tây luôn cấm vận công nghệ với chúng , gì cũng nhập dây chuyền sản xuất từ nước ngoài."

"Cháu nhờ dượng họ giúp đỡ?" Ông cụ Quý lập tức nghĩ đến chồng của Quý Nghiên.

"Không, cháu đường dây , cháu nhờ ông giúp cháu một chuyện, là vay ngân hàng một khoản."

Ông cụ cũng hiện nay nhà nước chính sách hỗ trợ cho vay cá nhân để kinh doanh. "Cháu vay bao nhiêu?"

"Mấy ngàn vạn tệ ạ." Giọng Quý Trạch phần yếu ớt, thấy ông cụ nhíu mày liền vội vàng giải thích: "Để nhập một dây chuyền sản xuất thì thật sự cần con . Nếu ông tin, thể hỏ dượng. tiền trả ngay , mỗi năm trả một phần. Nếu kinh doanh , vài năm là trả xong."

Cũng chính vì con lớn, nên Quý Trạch mới nhờ ông nội giúp đỡ.

Mặc dù nhà nước chính sách, nhưng ai cũng thể dễ dàng vay, ngân hàng nơi cho tiền miễn phí.

Anh lo về việc mối quan hệ, nhưng cũng ngóng ý kiến từ gia đình mới dám bật đèn xanh. Nhỡ gia đình đồng ý cho kinh doanh thì ? Chẳng là tự chuốc rắc rối .

Con khiến ông cụ Quý chút trầm ngâm, nhưng Quý Đạc mở miệng, hỏi chuyện vay vốn mà hỏi về một vấn đề khác: "Cháu đường dây là của nhà họ Vu, Vu Tấn ?"

Quý Trạch ngạc nhiên, nhưng Quý Đạc tiếp: "Trong đám bạn của cháu, thể tiếp cận ngoại thương chỉ ."

"Cháu chẳng gì qua mắt chú." Quý Trạch chút thất vọng. Chuyện để mắt từ lâu, còn một bạn việc ở bộ phận liên quan, mới dám nghĩ đến ý tưởng . Không ngờ chú nhỏ nhanh chóng nắm bắt .

Mẹ lúc nào cũng hy vọng sẽ thành công hơn chú nhỏ, thật đúng là quá xem trọng ...

Nghe xong, Quý Đạc phản ứng gì đặc biệt: "Trong đám bạn cháu, ngoài cháu còn ai kinh doanh?"

"Cũng nhiều, chỉ cháu và Trần Vệ Quốc thôi."

Anh dựa quá nhiều gia đình, còn Trần Vệ Quốc thì gia đình đủ khả năng. Những khác dù ý tưởng nhưng cũng chỉ tìm cách dễ dàng hơn.

"Thế còn Vu Tấn? Cậu ngoài kinh doanh ?"

Lại thêm một câu hỏi nữa. Quý Trạch suy nghĩ một lúc: "Hiện nay là thời kỳ mở cửa, đơn vị của đang phát đạt, chắc là nghĩ đến chuyện ngoài kinh doanh."

"Người nhà họ Vu thì ? Còn họ hàng của nhà họ Vu, ai vay vốn từ để nhập dây chuyền sản xuất ?"

Lần , Quý Trạch gì.

Quý Đạc liếc một cái, chậm rãi : "Chưa gì mà cháu dám vay vài chục triệu để mua thiết ?"

Từ lúc Quý Đạc bắt đầu hỏi về Vu Tấn, ông cụ Quý cảm thấy gì đó . Thấy cháu trai trả lời, ông liền hỏi thẳng con trai: "Chuyện vấn đề gì ?"

"Chưa chắc vấn đề, nhưng cũng chắc chắn như nó nghĩ."

Quý Đạc thu ánh mắt từ cháu trai, : "Lúc chị Nghiên về dự đám cưới của con, con chuyện với chị . Hiện tại trong mắt , nước là một miếng mồi béo bở, ai cũng cắn một miếng, ai cũng bán cho chúng những thứ thời mà họ bán ở trong nước họ."

Hiện nay, một lượng lớn thiết điện tử từ Nhật Bản tràn nước , đó đều là những sản phẩm thời, ứ đọng trong nước họ. Có thể , thị trường trong nước cứu sống ít doanh nghiệp của họ.

Đây cũng là điều thể tránh khỏi. Bởi vì đây cấm vận quá lâu, dù thiết đó thời nhưng hiện tại công nghệ trong nước thể theo kịp.

thiết điện tử là một chuyện, còn thiết sản xuất là chuyện khác.

Thứ liên quan đến tiền quá lớn, nếu chỉ là hàng thải loại thì , nhưng lỡ vấn đề về chất lượng...

Ông cụ Quý là thông minh, cần Quý Đạc thêm, ông cũng hiểu , liền nhíu mày: "Việc chắc chắn lắm."

Quý Trạch chuẩn nhiều, cũng nghĩ đến vô tình huống thể đối mặt, nhưng mới chỉ bắt đầu phản bác, cảm thấy cam lòng: "Vu Tấn lớn lên cùng cháu, tình cảm như em, chắc sẽ lừa cháu ."

Quý Đạc chỉ gì.

Vu Tấn lớn lên cùng , thể sẽ lừa , cũng thể vì chút lợi ích nhỏ mà gây hấn với nhà họ Quý. Vu Tấn chắc chắn nắm rõ nguồn gốc của đối tác ?

Không ai trong nhà họ Vu nghĩ đến chuyện , lẽ điều đó cũng nghĩa là bản Vu Tấn cũng nắm chắc chuyện .

Nói quá nhiều đôi khi dễ gây phản tác dụng, để đối phương tự suy ngẫm.

Không lâu , Quý Trạch cũng im lặng đầu cúi xuống, như thể dũng khí và kỳ vọng dội gáo nước lạnh.

Thấy cháu trông như một chú chó mắc mưa, Quý Đạc liền đổi giọng: " kinh doanh cũng thể ."

Quý Trạch ngay lập tức phấn chấn hẳn lên: "Chú thế nào?"

Ông cụ Quý cũng sang con trai: "Ý con là, con đồng ý để Tiểu Trạch kinh doanh?"

"Việc kinh doanh là do nó quyết định, con chỉ rằng, nếu nó thật sự chỉ coi là cháu trai của bố, cháu của con, thì đừng cái gì cũng dựa gia đình."

Quý Đạc dậy, chiều cao lập tức tạo áp lực lên Quý Trạch, khí thế càng mạnh mẽ hơn: "Cháu đang kỳ nghỉ phép mà, nếu thật sự bản lĩnh thì hãy tự kiếm món tiền đầu tiên xem. Nếu cháu khả năng, gia đình mới thể ủng hộ cháu. Còn nếu tình hình còn rõ ràng, thì đừng tìm ông nội giúp nữa."

Anh bao giờ tin những kế hoạch dự báo. Một bất kỳ vụ kinh doanh nào mà gia đình ủng hộ vay vốn mua thiết , với , đó là chuyện vô lý.

Nói xong, Quý Đạc liếc đồng hồ: "Cũng muộn , Lâm Kiều vẫn đang đợi con."

"Thôi, con về , chuyện để bố suy nghĩ thêm." Ông cụ giữ con trai .

Quý Đạc , ông cụ cũng đuổi cháu trai ngoài: "Chú cháu đúng đấy, cháu cũng về suy nghĩ kỹ ."

Quý Trạch hiện giờ trong lòng rối bời, cảm thấy chuyện vẻ , thấy chú nhỏ lý. Mình còn gì, dựa mà đòi gia đình ủng hộ?

Anh gật đầu: "Ông cũng ngủ sớm ạ."

Vừa rời khỏi thư phòng định về phía nhà , ngẩng đầu lên thì thấy ngay Quý Đạc, mới bảo sẽ về phòng, đang khép cửa phòng khách .

Anh ngạc nhiên: "Chú về nghỉ ?"

"Ừ, gọi điện chút." Quý Đạc trả lời ngắn gọn, vẻ mặt bình thường.

giờ muộn thế , còn gọi cho ai? Không sợ phiền ?

Trong lòng Quý Trạch đầy nghi hoặc, nhưng vì Quý Đạc gì, cũng chẳng dám hỏi. Chỉ gật đầu chào về phòng ở nhà .

Quý Đạc gọi cuộc điện thoại đương nhiên vấn đề gì, bởi vì hiện tại bên chỗ của Quý Nghiên vẫn đang là ban ngày. Quý Nghiên phản ứng gì khi nhận cuộc gọi thì cần thêm.

Khi về trong màn đêm, ngọn đèn trong phòng vẫn để cho , quá sáng nhưng đủ ấm áp, giống như những đây khi về muộn kể từ khi kết hôn. Không giống , dù ở nhà ký túc xá, luôn chỉ một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo chờ đợi .

Xét từ điểm , việc kết hôn vẻ cũng khó chấp nhận lắm.

Quý Đạc đẩy cửa bước , liếc mắt một cái phát hiện vô tâm quả nhiên đợi , tự giường ngủ từ bao giờ.

Nghe thấy tiếng động, cô cảnh giác hé mở một mắt, thấy là mới yên tâm nhắm . Gương mặt cô ngủ đến đỏ bừng, vì trời nóng nên chăn chỉ phủ hờ qua bụng, tay chân lộ hết ngoài, áo tay cũng cọ đến lệch cổ áo, để lộ một phần da trắng mịn.

Ừm, sai, đúng là lớn mà.

Quý Đạc thuận tay kéo áo cho cô, định cởi đồ lên giường thì Lâm Kiều trở , lộ cả một mảng lưng trần.

Anh khựng , nhíu mày kéo áo xuống che kỹ.

Trong giấc mơ, Lâm Kiều vô thức đưa chân đá lên eo , cả cẳng chân trắng nõn cũng gác lên đùi , khiến chói mắt thôi.

Lần Quý Đạc nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của cô, im lặng giữ một lúc lâu cuối cùng dậy, ngoài rửa mặt nữa.

*****

Sáng sớm, khi Lâm Kiều tỉnh giấc thì thấy Quý Đạc trông tinh thần, đặc biệt là ở một khía cạnh nào đó.

Không là vì tối qua cô đợi , khiến bức bối đấy chứ?

Cô nhích cái m.ô.n.g về phía , nhích thêm chút nữa, định lẻn thì kéo ôm lòng.

"Mấy giờ ?" Giọng trầm thấp, chút khàn khàn.

Bỏ qua vẻ ngoài nghiêm túc, thực đàn ông một giọng trầm cuốn hút. Thỉnh thoảng chỉ cần một câu bên tai cũng đủ khiến thấy ngứa ngáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-32.html.]

Lâm Kiều dứt khoát đẩy , cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên xem: "Mới qua 5 giờ rưỡi."

Phải dậy , từ Yến Đô đến quân khu cũng khá xa, cả hai đều việc, 8 giờ sáng mặt ở đơn vị.

Quý Đạc kéo cô nữa, xuống giường lấy chiếc áo sơ mi treo ghế mặc .

Hai dậy cũng là muộn, nhưng khi khỏi phòng thì Quý Trạch mất.

"Tiểu Trạch chút việc nên xe của hai nữa." Dì Trương chuẩn sẵn bữa sáng, thấy họ liền bưng .

Tối qua nhiều như , chắc chắn thằng nhóc đó suy nghĩ kỹ càng, lẽ đối diện với cũng thấy thoải mái, huống hồ xe còn Lâm Kiều. Quý Đạc lấy ngạc nhiên.

Lâm Kiều quen với cháu trai chồng nên hỏi thêm, ngược tò mò về chuyện xà phòng lỏng.

Vừa hỏi, mới hiện tại đúng là xà phòng lỏng, mà chỉ loại gọi là xà phòng kem, giống với bột giặt, bên trong còn cả hạt bột giặt.

Loại đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ thể dùng để gội đầu, chứ tiện như xà phòng lỏng thể dùng cho nhiều việc. Hơn nữa, xét cho cùng xà phòng kem vẫn là dạng bột giặt, hạt bột giặt trong đó mất chút thời gian mới hòa tan và tạo bọt, tiện như xà phòng lỏng?

Lâm Kiều sáng sớm dùng thử xà phòng lỏng của Từ Lệ, "Mẹ thấy rửa mặt cũng , còn mềm mịn hơn cả xà phòng cục."

"Xà phòng thủ công thì mềm hơn xà phòng công nghiệp, nhưng để rửa mặt vẫn thực sự lắm. Nếu rửa mặt thì con sẽ điều chỉnh ."

"Thôi bỏ ." Câu trả lời của Lâm Kiều rõ ràng khiến Từ Lệ vui lòng, nhưng bà vẫn từ chối, "Con cũng vất vả , dành thời gian nghỉ ngơi còn hơn."

"Mất bao nhiêu thời gian ạ. Với , nhà con vẫn còn nhiều dầu dùng hết, một cân dầu thể hàng chục chai lận."

Lần Lâm Kiều một thùng lớn, định đưa cho Từ Lệ một ít, cho Quý Trạch một ít vì giúp cô mua dầu, phần còn để nhà dùng. nếu thứ ai bán, thử kinh doanh thì đúng là với vận may xuyên của cô.

Về quân khu, Lâm Kiều đựng một ít xà phòng lỏng hộp thiếc, mang tới trường học.

*****

Làm giáo viên bảng hàng ngày, tay rửa thường xuyên. Trong văn phòng của họ một vòi nước ngay lối , bên một bể xi măng, để rửa tay để giặt giẻ lau, khá giống với bồn mới lắp ở nhà Lâm Kiều, chen chúc ở phòng nước với học sinh.

Thời các ống dẫn nước đều lắp bên ngoài, bên cạnh vòi nước đặt một cục xà phòng do trường mua chung.

Lâm Kiều tìm phích nước nóng dùng nữa, đặt xà phòng lỏng trong, "Em mang một ít xà phòng lỏng, thể dùng để rửa tay."

"Xà phòng lỏng ? Lại là cái thí nghiệm gì mới đấy?"

Ban đầu chỉ tò mò thử. Nhắc đến xà phòng lỏng, đa phần đều nghĩ đến nước xà phòng như Diệp Mẫn Thục, mà nước xà phòng thì rửa tay bằng xà phòng cục, loãng sạch.

Ngược , Tổ trưởng Cao là đàn ông chẳng mấy bận tâm đến việc dùng xà phòng lỏng xà phòng cục, thử ngay giờ học.

Sau khi dùng thử, phát hiện xà phòng lỏng còn tạo bọt nhanh hơn xà phòng cục. Xà phòng cục còn cọ qua cọ tay, còn xà phòng lỏng thì chỉ cần chạm nước là tan ngay, nhanh chóng rửa sạch tay.

Tổ trưởng Cao khỏi cầm phích nước lên xem, "Cô lấy thứ từ thế? Cũng tiện thật."

Nếu là xà phòng thủ công, Lâm Kiều sẽ bảo là tự , kể cả tiết lộ công thức cũng . Thực khá đơn giản, ai hiểu hóa học một chút là thể tự . vì cô định kinh doanh xà phòng lỏng, nên thể là tự , chỉ đáp: "Thầy thấy thì cứ dùng . Dùng hết em sẽ lấy thêm."

Tổ trưởng Cao dù cũng là đàn ông, những chuyện cũng để ý nhiều, chỉ tùy tiện hỏi thăm, cũng coi trọng.

mấy cô giáo trong văn phòng thì khác, khen liền đến thử, nhanh nhận tiện ích của xà phòng lỏng . "Cô lấy thứ từ thế, Tiểu Lâm?"

Lần là câu hỏi nghiêm túc hơn, Lâm Kiều cũng trả lời chân thành với chút bịa đặt: " một bạn cái , nhờ xem thử đáng để bán . nghĩ chuyện thể tự quyết định , còn xem thấy thế nào. Văn phòng đông , nên mang qua đây thử luôn."

Thời nay ai hiểu câu "em một bạn" thực chất là đang về chính . Có chần chừ, nhưng cũng hỏi thẳng: "Bạn của cô định bán như thế nào?"

"Bán theo cân, một cân một tệ."

Chuyện Lâm Kiều suy tính từ lâu. Hiện tại, xà phòng cục thị trường chủ yếu là bốn hào một bánh, kem giặt là một đồng hai một gói, một gói cũng nặng một cân. Nếu bán xà phòng dạng lỏng với giá một đồng một cân thì hợp lý. Dù loại chứa nhiều nước, nhưng công dụng đa dạng, dùng còn dịu nhẹ hơn xà phòng cục và kem giặt.

Cô giáo vẻ thật sự thích, liền đặt ngay một cân, "Cô tính mang đến đây để mang chai qua lấy?"

Thời vẫn chai nhựa, nhiều thứ như xì dầu, giấm đều bán lẻ. Mọi thường mang chai rượu cũ mua về, quen với việc đó .

"Chiều cô mang chai qua đây nhé." Lâm Kiều đáp, " sẽ mang xô nhỏ, cân trực tiếp cho cô, đỡ phiền."

Đỡ phiền khác xách qua , cũng đỡ chuyện cân tại chỗ, kẻo nghĩ cân đủ.

vốn phân vân mua cũng chẳng , nhưng chiều Lâm Kiều sẽ mang xô đến, liền đặt ngay một chai. Riêng văn phòng khoa học tự nhiên của Lâm Kiều bán ba cân. Chưa đến trưa, văn phòng khoa văn cũng tin, qua đặt thử.

Lâm Kiều mang đồ đến trường là để thử, còn mua thì tuỳ. Dĩ nhiên, cô cũng mang quá nhiều, tránh trường hợp ai đó lợi dụng mà lấy trộm về nhà.

*****

Buổi trưa khi Quý Đạc về nhà, liền thấy Lâm Kiều đang loay hoay với đống xà phòng lỏng của cô. Anh dừng bước cửa bếp, "Lại định mang tặng nữa ?"

"Không, em bán mấy cân ."

Lâm Kiều rõ ràng đang vui, nhưng cũng quá phấn khích. Vừa thấy về, cô kéo kể lể ngừng.

Từ tối qua đến giờ cô hỏi thăm nhiều về xà phòng lỏng. Quý Đạc cũng đoán là cô đang ý tưởng gì đó. Chẳng ngờ Quý Trạch còn bắt đầu ăn, mà cô nhanh chóng khởi nghiệp .

Quý Đạc thu ánh mắt, "Chỗ Tiểu Trạch, nhờ mang qua ."

Sáng nay khi Lâm Kiều đóng gói, cô cũng nhờ gửi cho Quý Trạch một bình lớn, kèm theo vài bánh xà phòng thủ công, là cảm ơn vì gửi dầu cho cô.

"Gửi thì ." Lâm Kiều tiện thể hỏi thêm: "Anh mang một ít đến đơn vị dùng ?"

"Không cần." Rõ ràng Quý Đạc hứng thú với mấy thứ .

Thế thì cứ để sống đơn giản , già ai chăm sóc thì đừng trách.

Lâm Kiều để ý đến nữa. Sau bữa trưa, cô chợp mắt một lát chuẩn mang năm cân xà phòng lỏng đến trường.

"Lát nữa bảo Tiểu Phương đưa em một đoạn." Khi cô chuẩn cửa, Quý Đạc gọi .

Thật , trường học và quân khu cùng đường, nhà cũng xa, nên hai thường tự , mỗi một hướng. hôm nay xách đồ, ánh nắng nên Lâm Kiều từ chối, xách xô lên xe.

Đi bộ thì mất mười phút, còn xe chỉ mất một chút thời gian, bao lâu hai tới trường.

Lâm Kiều để Tiểu Phương lái xe tới cổng trường. Vừa xuống xe, cô gặp Tề Hoài Văn và Lý Tiểu Thu.

Hai ở một góc tường, đang gì. Khi thấy cô, Lý Tiểu Thu rõ ràng vẻ căng thẳng, thậm chí còn thọc tay túi quần.

Ngược , Tề Hoài Văn vẫn giữ vẻ mặt bình thường, còn liếc chiếc xe Jeep khởi động phía lưng cô, "Có đưa cô đến ?"

Chuyện yêu sớm ? Nếu thì căng thẳng khi thấy cô?

Trong ấn tượng của Lâm Kiều, Lý Tiểu Thu là học sinh ngoan, học giỏi. Ngoài rơi phấn, cô bé hầu như gì nổi bật trong lớp. Còn Tề Hoài Văn gần đây cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, còn tranh cãi với thầy hiệu phó về môn Vật Lý, thậm chí môn Hóa còn ngày càng tiến bộ, khi thi cuối kỳ còn vươn lên.

Nghĩ cũng buồn , Lâm Kiều chỉ hơn bọn họ vài tuổi, nhưng lo lắng chuyện học sinh yêu sớm.

vội kết luận, đưa tay lên xách xô, "Hôm nay cô mang ít đồ tới." Cứ từ từ quan sát, cần vội.

Không ngờ Tề Hoài Văn cầm lấy cái xô của cô, "Cô mang ?"

Làm gì chuyện giáo viên để học sinh xách đồ giúp ? Lâm Kiều định từ chối thì sải bước mất. Lý Tiểu Thu vẫn yên tại chỗ, "Cô ơi, em về lớp nhé."

Lâm Kiều vẻ mặt còn căng thẳng của Lý Tiểu Thu, Tề Hoài Văn đang đằng , chợt nhận .

Cậu định giúp Lý Tiểu Thu đánh lạc hướng đây mà.

Sau khi bỏ đồ văn phòng, Tề Hoài Văn liền rời , suốt quãng đường cũng nhiều với cô.

Mấy cô giáo sáng nay đặt xà phòng lỏng mang theo chai đến, thì mang chai rượu, thì mang hũ đựng thức ăn. Những đặt cũng xung quanh xem. Có còn hỏi Lâm Kiều: "Không thể bán rẻ hơn chút ?

chúng cũng là đồng nghiệp, kiếm chút tiền cũng mà." Lâm Kiều tự vì lý do .

Luôn nghĩ rằng vì quen nên đồ của đáng giá, họ yêu cầu rẻ hơn là còn nhẹ, còn đòi xin cả đồ lẫn công thức.

Cô lập tức từ chối mà cần suy nghĩ: " cũng chỉ giúp bán, họ cùng lắm là chia cho ít tiền hoa hồng thôi, họ bán buôn cho , định giá thì định."

Giúp bán hàng tốn công thế , lợi lộc gì thì chắc chắn thể nào. Cô thẳng thắn , càng nghi ngờ.

Người đó còn định thêm gì nữa, nhưng cô giáo đặt hàng đầu tiên giục: "Còn mua mà cứ mặc cả? Mau để bọn cân ."

Cô giáo là chủ nhiệm lớp 10/3, Lâm Kiều nâng cao thành tích môn Hóa của lớp 3, đồng nghĩa với việc nâng cao tổng thành tích của lớp. Cô đương nhiên thiện cảm với Lâm Kiều.

Chỉ năm cân, mấy cô giáo chia một lúc là hết.

Chỉ trong thời gian ngắn, Lâm Kiều thu về năm tệ. Trừ chi phí, cô vẫn còn lãi ít. Không ngạc nhiên khi nhiều kinh doanh, giáo viên thậm chí nghỉ việc để cùng chồng bán thịt heo. Suy cho cùng, tiền lương thời quá thấp, nhất là lương giáo viên, mỗi tháng chỉ ba bốn chục tệ.

Tiếc là nguyên liệu dễ kiếm, sản xuất với lượng lớn thì vấn đề bảo quản và đóng gói cũng giải quyết. Hiện tại, Lâm Kiều chỉ thể quy mô nhỏ.

Nếu Quý Đạc định kinh doanh, cô thể hợp tác với , góp vốn bằng công nghệ. Với gia thế và mối quan hệ của Quý Đạc, việc tìm nguyên liệu chẳng khó khăn gì, còn dây chuyền đóng gói sản xuất cũng chẳng là vấn đề. Chỉ là để mắt tới cái kinh doanh nhỏ nhặt của cô .

Nghe bạn kể, nam chính trong tiểu thuyết mạng hiện nay đều cạnh tranh, tài sản trăm tỷ thì cũng dám tự xưng là nam chính. Dù là tiểu thuyết niên đại, nam chính cũng là tỷ phú tương lai.

Nghĩ tới đây, tay Lâm Kiều đang thu dọn xô rỗng bỗng khựng .

Nói mới nhớ, giờ cuối tháng sáu, họ kết hôn cũng gần hai tháng , đàn ông vẫn chút ý định kinh doanh nào?

Loading...