Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-12-04 04:22:00
Lượt xem: 271

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng "tách" vang lên khi công tắc bật, ánh đèn vàng ấm áp như lớp lụa mỏng phủ lên khắp căn phòng.

Quý Đạc đẩy cửa , đầu liếc đứa cháu luôn mím chặt môi phía : "Vào ."

Giọng lớn, nhưng Quý Trạch vẫn dám trái lệnh, ngoan ngoãn bước và còn tự tay đóng cửa .

đóng cửa xong, kìm lên tiếng: "Chú nhỏ, chú thể cưới cô ! Cháu bao giờ ý định đẩy cô cho chú..."

"Những gì cháu đang , rốt cuộc là thể hiện điều gì?" Quý Đạc lạnh lùng ngắt lời.

"Cháu, cháu ..." Quý Trạch lúng túng, ấp úng một lúc lâu đột nhiên nghiến răng : "Cô là do ông nội hứa gả cho cháu, cháu sẽ cưới. Chuyện vốn liên quan gì đến chú, chuyện của cháu, cháu sẽ tự giải quyết. Cháu cần chú giúp cháu thu dọn mớ rắc rối ."

"Vậy đó thì ? Người ngoài sẽ đồn rằng chú giành yêu của cháu, hoặc chúng cùng thích một , và chú nhường cho cháu?"

Quý Đạc chỉ cần một câu khiến Quý Trạch nghẹn lời, gì.

"Cháu sẽ giải thích với họ, dù gì hai nhà cũng hôn ước, chuyện gì khó sáng tỏ..."

"Vậy nghĩa là chú vấn đề về tác phong, rõ ràng với của cháu?"

Giọng Quý Đạc vẫn bình thản, nhưng từng lời như những cái tát giáng thẳng mặt Quý Trạch.

Khuôn mặt Quý Trạch từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, một lúc lâu mới lắp bắp: "cháu xin , thật sự cháu ý đẩy cô cho chú."

"Giờ hôn ước đổ lên đầu chú, cháu mới cảm thấy với chú. Trước đó thì ? Cháu từng nghĩ nếu cháu cưới thì cô sẽ ? Ông nội cháu sẽ thế nào?"

Quý Trạch một nữa câm lặng.

Anh từng nghĩ đến ? Có lẽ nghĩ, mà là quan tâm.

Tự dưng xuất hiện một cuộc hôn ước từ nhỏ, với một cô gái xa lạ mà từng gặp mặt. Anh chỉ , còn những thứ khác thì mặc kệ.

Huống hồ nghĩ, dù cưới thì vẫn thể tìm cách bù đắp cho Lâm Kiều, chẳng thiếu gì để bù đắp...

Nghĩ đến đây, Quý Trạch đột nhiên nhận suy nghĩ của thật sự quá kiêu ngạo.

"Cháu tại một đến Yến Đô, nhà chúng thực hiện hôn ước ? Cháu tại ông nội dù cháu đồng ý mà vẫn khăng khăng bắt cháu cưới cô ? Cháu chẳng gì cả, thế mà dám tùy tiện quyết định?"

Ánh mắt Quý Đạc sâu thẳm , như thể thấu tâm can : "Ích kỷ, kiêu căng, tự cho là đúng. Quý Trạch, đây là những gì gia đình dạy cháu ?"

Quý Trạch thể thốt nên lời.

Nếu là khác, còn thể cố gắng biện minh vài câu, nhưng đối diện với Quý Đạc thì thể.

Huống chi, Quý Đạc luôn là kính trọng kém gì cha ruột . Lần chú nhỏ liên lụy nhiều vì , ông nội đó chuyện bên nhà họ Lâm cũng là do chú nhỏ giúp giải quyết...

Anh nợ chú nhỏ quá nhiều, dù gì cũng thể bù đắp ... Quý Trạch cúi đầu, cảm giác hổ thẹn và hối hận khiến mắt cay.

lúc , một bàn tay với khớp xương mạnh mẽ vươn đến, "Được , hút một điếu cho thoải mái ."

Thấy ngơ ngác nhận, Quý Đạc ném luôn điếu thuốc qua, đó tự châm một điếu mở cửa sổ . "Chuyện cưới xin chú sẽ cháu lo liệu, chú sẽ cưới cô . Cháu cứ coi như chuyện hôn ước từng xảy . Nói ngoài, lợi cho cháu cho cô ."

Quý Trạch gì, cúi đầu châm thuốc, nhưng vì rít quá mạnh lập tức sặc đến ho khan lên.

Nhờ cơn ho , một chút nước tích tụ ở khóe mắt cuối cùng cũng lén lút trào . Quý Đạc ngoài cửa sổ đầu , như thấy, "Lần coi như là một bài học. Sau gì thì nhớ suy nghĩ kỹ hậu quả ."

Đứa cháu vốn , chịu khổ, nghị lực, từng hai chọn tấm gương trong đợt huấn luyện tân binh, chẳng thua kém ai. trong thâm tâm vẫn còn chút bướng bỉnh, một khi gì là nhất quyết bằng .

Xuất và sự giáo dục cho nó quá nhiều tự tin, cũng khiến nó trở nên kiêu ngạo, thấy nhiều thứ khác.

Cũng may nó còn cảm thấy hổ thẹn, hối , hy vọng bài học sẽ khiến nó nhớ lâu hơn một chút.

Quý Đạc rít một thuốc, chủ động chuyển chủ đề, "Nghe dạo cháu nhiều với đám Vu Tấn."

"À? Vâng, cháu chỉ ở với mấy đứa bạn từ nhỏ thôi." Quý Trạch vẫn còn chìm trong cảm xúc, phản ứng phần chậm chạp.

Quý Đạc liếc một cái, "cháu định ngoài ăn, cháu chắc chắn sẽ đồng ý. Trong nhà thể cản cháu chỉ ông nội, nhưng với chuyện xảy , ông nội cũng sẽ nhọc lòng quản cháu nữa ."

Ý định mới nhen nhóm, kịp với ai trong nhà, Quý Trạch hỏi: "Sao chú ?"

trong nhà , ngoài ông nội, sâu lường nhất chính là Quý Đạc. Đôi khi đối diện với chú nhỏ, Quý Trạch còn cảm thấy bất an hơn khi đối diện với ông nội.

Nên việc chú nhỏ chuyện cũng quá bất ngờ, chỉ là nản với câu cùng.

Mẹ tính toán gì, hiểu?

Bố năng lực bình thường, hơn bốn mươi mà còn sánh nổi với đứa em trai kém cả chục tuổi. Mẹ chỉ thể trông cậy , hy vọng thể cố gắng hơn khi ông nội vẫn còn sống, tranh thủ nên điều gì đó vượt qua chú .

Còn nếu ngoài kinh doanh, kỳ vọng đó sẽ tan biến, thậm chí còn những trong giới nhạo. Mẹ vẻ dịu dàng chu đáo, nhưng thực chất coi trọng những điều . Nếu dám đề xuất, bà chắc chắn sẽ dùng cách để cản trở. Mà duy nhất trong nhà thể áp chế và còn tư tưởng cởi mở hơn chính là ông nội...

Một tay kẹp điếu thuốc, một tay Quý Trạch vuốt mặt một cái, giọng trầm xuống: "Để , bây giờ cháu cũng chẳng tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó."

Chuyện thành như , nhà cửa chắc chắn sẽ nổi lên một trận bão tố, trong thời gian ngắn thể nghĩ đến chuyện khác.

Cả hai đều im lặng. Hút xong điếu thuốc, đợi cho khói tan hết cùng trở nhà chính.

Lâm Kiều về phòng, những đồ đạc chuẩn cho lễ cưới cũng dọn dẹp.

chuẩn tâm lý, nhưng khi gặp Lâm Kiều, Quý Trạch vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Quý Đạc rằng cứ xem như chuyện hôn ước bao giờ xảy , và Lâm Kiều cũng hứa hôn ban đầu là ai, nhưng trong thời gian ngắn ngủi , Quý Trạch vẫn thể bình tĩnh đối diện với cô.

khi thở phào xong, chú ý đến ông nội đang sofa. Đèn lớn trong phòng khách tắt, chỉ còn một chiếc đèn bàn nhỏ dịu nhẹ.

Ông nội nhắm mắt, hình như chìm trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt hiện lên những nếp nhăn sâu sắc hơn khi lớp uy nghiêm tan biến.

Ông nội năm nay gần bảy mươi, mà vẫn còn lo lắng, bận lòng vì chuyện của ...

Quý Trạch chợt khựng , bỗng cảm thấy dám tiến lên.

Ông cụ thấy tiếng động, mở mắt , "Nói chuyện xong ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-17.html.]

Chỉ trong tích tắc, sự mệt mỏi già nua biến mất, đó là sự tinh tường và nghiêm nghị quen thuộc trong ánh mắt.

Quý Trạch cúi đầu thấp xuống, "Cháu xin ông nội, là cháu phiền gia đình, phiền chú nhỏ."

"Không là chuyện của Kiều Kiều chứ?" Ông cụ Quý hừ lạnh một tiếng, "Biết thì mau về , kẻo cháu đến đây tìm."

Thực , chuyện đều do Diệp Mẫn Thục mà , với tính cách của ông cụ, lẽ ông trút giận lên đầu cháu trai? yêu thương quá sâu nên trách nhiệm cũng nặng nề. Nếu đó Quý Trạch phản đối gay gắt, sự việc đến nông nỗi .

Ông cụ thích cháu cứ một mực chống đối mà hiểu vấn đề, chút trách nhiệm nào cần thiết.

Mãi đến khi bước khỏi nhà cũ một đoạn, gió đêm lạnh buốt thổi qua, cảm xúc phức tạp trong lòng Quý Trạch mới dần lắng .

Có vài chuyện, hỏi cho rõ ràng. Chuyện phát triển đến mức , tham gia . Nếu mà còn đồng tình, thì bàn bạc với bố, thể để quyết định việc trong gia đình nữa.

Vừa bước sân, thấy một bóng dáng nhỏ bé đang xổm cửa chính.

Quý Linh đang cầm một nhánh cây nhỏ vẽ vời gì đó mặt đất, chân mày và khoé miệng đều rũ xuống, rõ ràng là cô bé vui.

"Sao em nhà?" Quý Trạch khẽ dịu giọng hỏi.

Quý Linh ngước đầu lên mím môi, định gì đó thì trong nhà vang lên tiếng vỡ loảng xoảng.

Cô bé giật run rẩy, cúi đầu thật thấp, "Bố cãi ." Không cần cô bé , chỉ tiếng thôi Quý Trạch cũng đoán .

Hơn nữa, còn rõ hơn cả Quý Linh. Cho dù bố hạ giọng, cố gắng để lọt ngoài lời nào, vẫn thể đoán rằng lẽ bố chuyện. Nếu , đàn ông vốn hiền lành như bố thể đập vỡ đồ đạc.

"Anh." Quý Linh nhỏ giọng kéo kéo ống quần , "Bố sẽ ly hôn chứ?"

Quý Trạch như kéo về hiện thực, giơ tay gõ nhẹ lên đầu cô bé, "Em ly hôn là gì mà lung tung hả?"

"Sao em ?" Quý Linh ôm đầu, mặt mày ấm ức, "Ở lớp của em, bố của Điền Tiểu Viện ly hôn . Họ còn hỏi bạn ở với bố với . Điền Tiểu Viện buồn lắm, bạn còn định chuyển trường cho bạn ."

Đến cả đứa trẻ thông minh như Quý Linh còn bắt đầu lo sợ bố ly hôn, đủ để thấy bầu khí trong nhà gần đây tồi tệ đến mức nào.

Quý Trạch trong để đỡ cho Diệp Mẫn Thục, khiến chuyện giống như những , lớn chuyện hóa nhỏ, nhỏ chuyện thành . Anh cũng để em gái lo lắng, nên xoa đầu cô bé, "Em xem TV ? Anh dẫn em xem phim."

"Thật hả?!" Quý Linh lập tức phấn khích, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ.

Quý Trạch dứt khoát kéo cô bé dậy, "Thật, bây giờ ngay, muộn sẽ kịp xem suất cuối cùng đấy."

"Thế em ăn kem ?"

"Muộn , ăn kem đau bụng đấy, nhưng cho phép uống một chai nước ngọt."

"Anh, em xong bài tập."

Lần Quý Trạch khựng , "Vậy thì em về , trai em cũng thích bài tập ."

Hai em rời , cửa chính đột nhiên "rầm" một tiếng mở . Khuôn mặt Quý Quân nặng nề bước nhanh ngoài.

"Em thật đẩy cô cho chú hai, em nghĩ rằng bố sẽ đồng ý!" Diệp Mẫn Thục ở phía bật nức nở, giọng nghẹn ngào: "Em điên mới nghĩ rằng cô gái nhỏ hai mươi tuổi sẽ là em dâu của em, gặp mặt chẳng ngượng ngùng ? Còn em trai nữa, em giới thiệu bao nhiêu cô gái, chú chẳng thèm ngó tới. Bảo chú cưới cô gái đó thì cưới ngay, chẳng lẽ chú gì đó với cô từ ..."

"Chú hai hề xa như cô nghĩ!"

Lửa giận dịu một chút bùng lên. Quý Quân mạnh tay đóng sập cửa, do dự mà bước thẳng đến cơ quan.

*****

Lâm Kiều gặp trai của chồng tương lai sáng hôm .

Quý Quân trông vẻ , râu và tóc đều cắt tỉa cẩn thận, nhưng ánh mắt đỏ ngầu, rõ ràng là ngủ ngon.

Lúc đó cả nhà họ Quý đang ăn sáng. Vì là ngày nghỉ nên Quý Đạc hiếm khi ngoài từ sáng sớm. Từ Lệ vẫn đang trêu : "Nếu thời gian thì dẫn Kiều Kiều dạo một chút , đừng để lúc nào cũng để dắt , như cưới vợ ."

Quý Đạc lặng lẽ lắng , là đầu tiên nhận sự mặt của Quý Quân, "Anh cả đến ."

Biểu cảm của vẫn bình thường, thậm chí giọng chào hỏi cũng tự nhiên, nhưng bước chân của Quý Quân ở cửa chút chần chừ, "Mọi đang ăn sáng ?"

Ông cụ Quý ông một cái, mặt Lâm Kiều.

Lâm Kiều cũng giả vờ nhận sự khác lạ của Quý Quân, tự nhiên chào hỏi: "Chào buổi sáng, bác Quý."

quen miệng gọi ông bà nội Quý, hai họ cũng bảo rằng khi cưới cần đổi cách xưng hô, nhưng Quý Quân thế càng thấy tự nhiên. "Chào buổi sáng."

Từ Lệ đôi mắt tinh ý, từ lâu nhận cổ áo sơ mi của ông chút nhăn nhúm, chắc tối qua là về nhà.

Diệp Mẫn Thục hảo, nhưng việc chăm sóc chồng con thì luôn chu đáo cẩn thận. Chỉ cần Quý Quân ở nhà, áo sơ mi của ông luôn là phẳng phiu, Quý Trạch khi còn nhỏ cho dù nghịch ngợm đến mức nào thì đôi giày trắng cũng luôn giặt sạch.

Nghĩ đến đứa trẻ do chính tay nuôi nấng, dù yếu đuối nhưng lòng , ít nhất chuyện thể là do nó . Nếu , sáng sớm nó sẽ mặt ở đây, Từ Lệ thở dài trong lòng: "Sáng sớm ăn gì ? Nếu thì ăn chút gì ."

Quý Quân ngờ bà vẫn chịu chuyện với , cảm thấy càng thêm áy náy. "Con ăn , ăn xong mới tới đây."

Thực ông ăn gì cả.

Tối qua ông còn ngủ nổi, tâm trạng mà nghĩ đến ăn sáng?

Từ Lệ cũng đoán điều đó, liền lấy cho ông một bát cháo. "Dù ăn cũng ăn thêm chút, chiếm nhiều chỗ ."

Rõ ràng Quý Quân điều , dù cảm thấy thoải mái nhưng ông vẫn nhận bát và xuống.

Chỉ là tâm trí ông ở việc ăn uống, tay cầm đũa mà mấy định thôi, về phía Lâm Kiều nhưng bắt đầu từ .

Lâm Kiều thấy thế, âm thầm ăn nhanh hơn.

Ông nội Quý nhíu mày: "Ăn cơm , gì thì ăn xong ." Quý Quân đành nuốt lời định trở .

Không khí trong phòng ăn trở nên ngột ngạt, vì thế tiếng đặt đũa của Quý Đạc vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Người đàn ông bình thản lau miệng, Lâm Kiều: "Nhà phân xong , sẽ dẫn cô xem."

"Nhà phân xong ?" Từ Lệ rõ ràng cũng mới đầu.

Thấy Quý Đạc gật đầu, Lâm Kiều càng ăn nhanh hơn, nhưng đàn ông lên: "Ăn xong cháo là , dẫn cô ngoài ăn."

Loading...