Kết hôn nhầm chồng, vui sống đời viên mãn - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-12-09 02:17:21
Lượt xem: 126
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông trời lạnh, khi Lâm Kiều chuyển phòng Quý Đạc, cô nhắc, Quý Đạc nhắc, hai ông bà cũng bảo cô chuyển , mặc dù bệnh thủy đậu của cô khỏi từ lâu.
Khen xong , Từ Lệ còn lấy một dải lụa đỏ rộng hai ngón tay buộc tóc cho cô thành búi củ tỏi, thắt một chiếc nơ bướm xinh xắn.
Cuối cùng chấm một chấm đỏ lên giữa trán, bế cô đến gương, giống như bức tranh tết dán tường.
Lâm Kiều đột nhiên nhớ đến bức ảnh trong thùng giấy của Quý Đạc, bức ảnh cất cùng với di thư trong văn phòng của .
Không ngờ Từ Lệ khi trang điểm cho cô xong, thật sự bế cô cửa chính, chụp cho cô một bức ảnh.
Cách ăn mặc giống hệt bức ảnh cô giữ lúc , nhưng phông nền giống hệt bức ảnh của Quý Trạch, chỉ khác là cô chụp một , bên cạnh còn Quý Đạc.
Bức ảnh đầu tiên, cô phía , Quý Đạc chân tay dài ngoằng nửa xổm phía cô.
Bức ảnh thứ hai, Quý Đạc dứt khoát bế cô lên, cô thì đưa tay nhỏ , sờ tua rua của chiếc đèn lồng đỏ treo ở cửa.
Cô bé mắt phượng cong cong, khuôn mặt ánh đèn lồng chiếu lên đỏ bừng, mang sắc thái vui mừng hân hoan. Còn thiếu niên, tuy lông mày và ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe môi nhếch lên, cho dù là tấm ảnh đen trắng, vẫn thể tâm trạng .
Lần hiểu lầm, cũng cần trao đổi ảnh, bức ảnh đầu tiên họ lưu cho chính là ảnh chụp chung.
Lâm Kiều lắc lắc đôi chân ngắn, "Rửa ảnh thể cho Kiều Kiều một tấm ạ?"
"Ừ, cho Kiều Kiều, gửi cho Kiều Kiều với ông bà nội một tấm nữa." Từ Lệ nhịn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
"Còn cháu nữa, còn cháu nữa." Quý Trạch theo bố về ăn Tết cũng nhảy lên giơ bàn tay nhỏ, "Chụp cho cháu với Kiều Kiều một tấm nữa ạ."
Vừa dứt lời, Quý Đạc và Lâm Kiều đồng loạt sang.
Lâm Kiều thật sự với cháu trai lớn , lúc nào cũng thử thách giới hạn sắp đánh, Quý Đạc cũng cảm thấy cháu trai thích xen chuyện của khác.
Quý Trạch qua năm mới cũng chỉ bảy tuổi, là lúc sùng bái những đứa trẻ lớn hơn, chỉ cảm thấy Quý Đạc chụp , thì cũng chụp một tấm.
hôn ước vốn là định cho , Diệp Mẫn Thục thể chứ?
Chưa kịp để Từ Lệ gì, bà bước nhanh đến, vội vàng dắt con trai , "Bình thường con chụp còn ít ?"
Đương nhiên bức ảnh cuối cùng vẫn chụp, ông cụ Quý lên tiếng, cả nhà cùng chụp chung.
Ngày hôm , Lâm Kiều theo Quý Đạc đến nhà họ Cố chúc Tết, chụp chung một tấm với chị em nhà họ Cố và Tô Chính.
Chụp xong, Cố Thiếu Trân cho Lâm Kiều xem sợi dây mới mà trai tết cho cô bé, hai cô bé tay trong tay, còn chạy ngoài chơi một lúc.
Kết quả khỏi cửa gặp đám trẻ con nghịch ngợm đó, cầm hương, đốt pháo tép và pháo đại nền tuyết.
Đám con cháu đại viện từ nhỏ hưởng điều kiện vật chất hơn khác, đá bóng , chơi bóng rổ , mặc áo len và vải mà bình thường mua nổi, tự nhiên cũng ít sợ hãi hơn khác. Vậy mà dám đốt pháo, ném xuống chân đường.
Có giật , cũng tức giận trừng mắt, chúng ha hả coi ai gì.
Cố Thiếu Trân nắm chặt sợi dây nhỏ trong tay, kéo lấy Lâm Kiều cứ thế ngang qua bọn chúng.
Lâm Kiều theo bản năng Cố Thiếu Trân bên cạnh, sợ cô bé dọa.
Lâm Kiều ngạc nhiên, ngẩng đầu , cô bé cứ thế thẳng cho đến khi còn thấy tiếng phía nữa, mới chậm thở phào nhẹ nhõm.
Dáng vẻ thật sự quá đáng yêu, khiến Lâm Kiều cong mắt , "Chị sợ nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-nham-chong-vui-song-doi-vien-man/chuong-100.html.]
Không ngờ Cố Thiếu Trân đỏ mặt, "Hôm bọn nó dọa chị, chị, chị cũng xuống."
"Chị cũng xuống?" Lần Lâm Kiều thật sự bất ngờ, còn chút vui mừng.
Cố Thiếu Trân ngượng ngùng gật đầu, "Học theo em, bọn nó ném pháo xuống chân chị, chị, chị liền xuống, giả vờ ."
Thật lúc đầu cô bé cũng sợ, nhưng nghĩ đến Kiều Kiều cũng sợ, dù cô bé cũng là chị...
Kết quả là cô bé phịch xuống đất, đối phương ngẩn , còn hỏi: "Mày cũng định học cái thói ăn vạ ?"
Cố Thiếu Trân nào dám gì, chỉ há miệng bộ , đối phương mà lủi thủi bỏ .
Hôm đó cô bé đất lâu, mãi cho đến khi bọn chúng hết, mới dậy, phủi tuyết và bụi , đột nhiên cảm thấy những kẻ suốt ngày vây quanh bắt nạt cô bé, hình như cũng chẳng cái gì cũng sợ.
Lâm Kiều nắm lấy tay cô bé, "Chị giỏi lắm, cái gì cũng thể học ."
Vẫn là giọng trẻ con mềm mại đó, vẫn là ánh mắt sùng bái đó, Cố Thiếu Trân , mặt càng đỏ hơn.
Sau khi Lâm Kiều , tâm trạng , thấy Quý Đạc liền nhào tới ôm lấy chân , "Anh Quý Đạc ơi!"
Quý Đạc hình thành phản xạ điều kiện, "Khát nước, đói bụng, là về nhà?"
"Chậc chậc, vợ nuôi từ bé quả nhiên khác biệt." Tô Chính ở bên cạnh nháy mắt trêu chọc .
Quý Đạc trừng mắt sang, Lâm Kiều cũng thò đầu từ phía chân , "Sao cứ chuyện mãi ? Có ghen tị với Quý Đạc , còn thì đúng ?"
"Anh ghen tị với gì? Ai thèm vợ nuôi từ bé chứ?" Tô Chính xù lông cãi.
"Anh!"
"Cậu!"
Lâm Kiều và Quý Đạc đồng thanh phản pháo .
Điều còn tức giận hơn một , Tô Chính lập tức càng xù lông hơn.
Cố Thiếu Bình thì vẫn luôn mỉm ôn hoà ở bên cạnh, còn Cố Thiếu Trân mím môi toe toét.
Trên đường về, Lâm Kiều ở lưng Quý Đạc ngân nga bài hát "Tuổi thơ".
Cô thật sự vui vẻ, sự đổi của Cố Thiếu Trân cho cô thấy một khả năng khác, một khả năng xoay chuyển vận mệnh, bi kịch lặp .
"Em đang hát gì ?" Tiếng bước chân giẫm lên tuyết phát tiếng ken két, Quý Đạc rõ.
Lâm Kiều đương nhiên cũng sẽ , thấy bước nhà họ Quý, đưa tay nhỏ mũm mĩm chỉ góc mái hiên, "Anh Quý Đạc, em tiếng chuông."
"Sao hỏi một đằng em trả lời một nẻo ?" Giọng điệu của Quý Đạc lắm.
bây giờ Lâm Kiều hiểu phần nào, quả nhiên thì , vẫn đặt Lâm Kiều xuống đất, đó tìm đúng góc độ chạy lấy đà, lấy chân đạp lên tường, giống như Lâm Kiều thấy.
Kết quả là mùa đông mặc nhiều quần áo, đế giày còn dính tuyết, trượt chân nên với tới.
Không những với tới, thiếu niên còn ngã xuống đất với tư thế mắt cho lắm, sắc mặt lập tức cứng đờ, về phía cô.
Lâm Kiều rõ ràng từ ánh mắt của "Chắc là cô thấy ", nhịn , bật thành tiếng.