KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:11:04
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5pucxrInI7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những người khác đều sững sờ, người phản ứng nhanh nhất là người đàn ông râu quai nón đó, nhìn thấy cảnh sát vào, hắn ta làm gì còn dáng vẻ kiêu ngạo lúc vừa rồi, bởi vì chột dạ mà cả người cũng run rẩy, không nghĩ gì cả mà nói với mấy cảnh sát:
“Đồng chí cảnh sát, chuyện này không liên quan đến tôi, là do hai vợ chồng nhà này, bọn họ thuê tôi đến diễn kịch lừa con gái họ, đúng, chính là cô ta.” Hắn ta chỉ vào Từ Hi Nhiễm: “Bọn họ muốn tôi diễn kịch để lừa tiền cô ta, tôi không phải người cho vay nặng lãi cũng không buôn ma tuý. Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan, bọn họ nói sẽ cho tôi tiền, tiền này tôi cũng không nhận nữa.”
Nghe đến đây Từ Hi Nhiễm cũng kinh ngạc, cô nhìn về hướng Vương Lệ Lệ và Từ Xương Đông. Hai người này rõ ràng còn chưa kịp phản ứng lại, sao đột nhiên cảnh sát lại đến, sao cái tên râu quai nón kia không biết giữ mồm giữ miệng vậy, chuyện gì cũng nói ra hết thế này.
Người đàn ông râu quai nón vốn cho rằng nói như thế có thể thoát khỏi liên quan, nhưng hắn ta không ngờ rằng, sự thật hắn ta nói ra ngược lại khiến cho sự việc trở nên nghiêm trọng hơn. Lúc đầu chỉ là tranh chấp dân sự, bây giờ trở thành án hình sự. Bởi vì mấy người này dính líu đến lừa đảo mà Từ Hi Nhiễm có quyền kiện bọn họ.
Mấy người bị đưa về đồn, sau khi cảnh sát nói ra tính nghiệm trọng của sự việc và hỏi Từ Hi Nhiễm có muốn tố cáo không? Từ Hi Nhiễm không trả lời ngay mà nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”
Lúc Từ Hi Nhiễm rời khỏi cục cảnh sát thì ba người nhà họ Từ và người đàn ông râu quai nón đó vẫn chưa được thả, bọn họ bị nghi ngờ lừa đảo nên sẽ bị giam giữ một thời gian, nếu như Từ Hi Nhiễm muốn kiện họ, bọn họ sẽ phải ngồi tù.
Số tiền lừa đảo mà trên một trăm nghìn, mấy người này sẽ phải đối mặt với án tù trên mười năm.
Lúc Từ Hi Nhiễm quay về thì Tưởng Dư Hoài cũng đã về. Từ Hi Nhiễm vừa vào cửa đã cảm thấy không khí trong nhà có gì đó không đúng, Tưởng Dư Hoài ngồi trên sofa trong phòng khách, trong tay cầm văn kiện, vẻ mặt sa sầm.
Nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt nhìn về phía cô hỏi: “Em đi đâu?” Giọng điệu nặng nề.
“Quay về nhà một chuyến.” “Về đó làm gì?”
“Là…xử lý mấy chuyện gia đình mà thôi.” “Anh biết hết rồi.”
“...”
“Anh có người quen trong cục cảnh sát, bố mẹ em muốn được tại ngoại chờ xét xử nên nhắc đến tên của anh, bọn họ gọi điện cho anh nên anh mới biết.”
Từ Hi Nhiễm lúng túng cười nói: “Định không làm phiền anh, không ngờ rằng cuối cùng vẫn phải làm phiền.”
“Sao lại nói là không muốn làm phiền anh? Xảy ra chuyện như thế, vì sao em không nói cho anh biết? Nếu như lần này không phải là bố mẹ em hợp tác với người ta lừa em mà là đám người cho vay nặng lãi thật, em có biết em đi một mình như thế rất
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-87.html.]
nguy hiểm không? Loại chuyện này em nên nói ngay cho anh, vì sao không nói mà đã một mình đi đến đó rồi?”
“Anh đã rất bận rộn rồi, em không muốn vì chuyện của mình mà ảnh hưởng đến anh.”
Tưởng Dư Hoài vứt văn kiện trên tay sang một bên, anh đi đến trước mặt cô, hai tay đút túi quần: “Ảnh hưởng đến anh? Vì sao em lại đối xử với anh như người ngoài vậy? Em quên rằng chúng ta đã là vợ chồng rồi à? Anh là chồng em, là người nhà của em, em gặp phải chuyện như thế thì nên nói với anh đầu tiên mới đúng chứ.”
Trông anh có vẻ vô cùng tức giận, giống như cô phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, Từ Hi Nhiễm giải thích: “Trước khi đi em đã báo cảnh sát rồi, em thật sự không muốn anh phiền lòng vì chuyện của em.”
“Em không muốn anh phiền lòng, gặp phải chuyện nghiêm trọng như thế, em không nói với anh mà tự em đi giải quyết, anh là chồng của em, là người thân của em lại hoàn toàn bị em đẩy ra ngoài, rốt cuộc em có coi anh là chồng của em không?”
Anh hỏi vô cùng thẳng thắn, giọng điệu sắc bén xuyên thấu trái tim của Từ Hi Nhiễm. Dưới ánh mắt áp bức của anh, Từ Hi Nhiễm bỗng không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết có phải giây phút do dự đó của cô khiến anh tổn thương không, cô thấy vẻ mặt anh dần trở nên tuyệt vọng, anh khịt mũi rồi xoay người bỏ đi.
Từ Hi Nhiễm gần như không suy nghĩ gì cả, cô vội vàng chạy lên ôm lấy anh. Tưởng Dư Hoài thật sự bị chọc tức rồi, anh coi cô là vợ, nhưng rõ ràng cô không coi anh là chồng, cho dù hai người đã chung phòng với nhau, cô vẫn tách anh khỏi thế giới của cô.
Nhưng anh không ngờ rằng anh vừa mới quay người đi mấy bước, đột nhiên eo bị ôm chặt, là cô ôm lấy anh từ phía sau. Cô chủ động ôm anh như thế, lửa giận trong lòng bỗng được tiêu tan, anh xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt vẫn nặng nề. Từ Hi Nhiễm ôm eo anh không buông, cô vùi đầu vào n.g.ự.c anh rồi nói: “Anh Dư Hoài, là em không đúng, em nên nói với anh, là do em tự ý hành động khiến cho anh lo lắng.”
Không biết làm thế nào mới khiến anh bớt giận, cô chỉ có thể ôm chặt lấy anh, cô vùi đầu vào n.g.ự.c anh, cũng không nhìn biểu cảm của anh. Không biết cô nói như thế có khiến anh bớt giận hơn không, mãi cho đến khi cô cảm thấy đôi tay rắn chắc ôm lấy lưng cô, sau đó một nụ hôn ấm áp rơi trên trán cô.
Động tác của anh dịu dàng khác hoàn toàn với thái độ lạnh lùng nghiêm khắc lúc bình thường của anh. Cô ngẩng đầu, biểu cảm của anh đã tốt hơn rất nhiều, nhìn vào ánh mắt của cô, anh nói: “Sau này gặp phải chuyện gì cũng phải nói cho anh biết, không được một mình đi mạo hiểm.”
Cô vội gật đầu, đáp lại: “Vâng.”
Lúc này cô vẫn ôm anh không buông tay, vẻ mặt anh dịu dàng, trên trán vẫn còn lưu lại hơi ấm của nụ hôn vừa rồi. Anh hiếm khi dịu dàng như thế quả thật vô cùng đẹp trai, trái tim cô đập loạn, bỗng rất muốn hôn anh.
Cũng không biết lấy dũng cảm từ đâu, cô trực tiếp kiễng chân hôn lên môi anh, khiến anh ngây ra một lát, chắc không ngờ rằng cô sẽ chủ động như thế.
“Em…”
Lời nói của anh bị cắt đứt, bởi vì môi của cô đã dán lên, đôi môi mềm mại vụng về ngậm lấy môi anh.