KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 84

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:02:54
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô cắn lên, bặp một tiếng, khóa thắt lưng bung ra, sau đó cô lại giúp anh kéo thắt lưng ra, nhưng động tác cô thật sự quá chậm, anh tiếp nhận động tác của cô, gọn gàng dứt khoát kéo thắt lưng ra rồi quẳng sang một bên.

Tay anh đang mở khóa quần, nhưng mắt thì nhìn đăm đăm vào cô. Từ Hi Nhiễm thấy ánh mắt anh có phần đáng sợ, đen nhánh, giống như một hố đen có thể hút trọn người khác.

Nhưng khóe môi anh lại cong lên một vòng cung rất nhẹ, anh hỏi cô: “Sợ lão già thỏa mãn không nổi em sao?”

Từ Hi Nhiễm: “...”

Từ Hi Nhiễm từng nói chuyện với Tống Tình về chuyện của Tưởng Dư Hoài, lúc đó Tống Tình nghi ngờ khả năng giường chiếu của Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm bị Tống Tình làm ảnh hưởng, đôi khi cũng nghĩ có phải đàn ông bị tàn tật ở chân là khả năng kia cũng không ổn hay không.

Cho đến tận hôm nay cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ tới mức nào, cô thật sự không ngờ Tưởng Dư Hoài bình thường nho nhã lễ độ vậy mà trên giường lại như thế này.

Nếu nói anh là đồ đểu cáng, cô không chịu làm thì anh không ép cô, nói anh lịch thiệp thì dù cô có cầu xin thế nào anh cũng không buông tha.

Vậy mà cô còn từng nghi ngờ anh không làm được gì, đúng là quá ngây thơ rồi.

Vào ngày sinh nhật của Trình Vân Khải, anh ta đã mời rất nhiều bạn bè đến dự tiệc, Triệu Niệm Gia cũng đến. Trình Vân Khải chính thức đưa cô ta về nhà giới thiệu với bố mẹ. Tiệc sinh nhật của anh ta được tổ chức rất náo nhiệt, sau khi dùng bữa với bố mẹ và bạn bè tại nhà, Trình Vân Khải lại đưa bạn bè đến quán karaoke để chơi.

Tuy nhiên, tại quán karaoke, anh ta không thể chơi hết mình. Anh ta ngồi trên ghế sofa trong phòng riêng, nhìn từng người bạn mình cùng nhau hát karaoke, nhưng vai chính là anh ta lại chẳng hứng thú bước lên hát.

Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn vặt của quán karaoke đưa lên. Anh ta nhớ lại những năm trước, trong đống đồ ăn vặt đó luôn có khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị do Từ Hi Nhiễm tự làm. Từ Hi Nhiễm nấu rất nhiều món ăn, món nào cũng ngon miệng.

Những năm trước, cô vẫn đến nhà anh ta từ sáng sớm để nấu cho anh ta một bát mì trường thọ vào ngày sinh nhật.

Nhưng lần sinh nhật này, anh ta không được ăn mì trường thọ, không được ăn khoai tây sợi và đậu tương lắc gia vị mà cô làm. Bạn bè xung quanh anh ta rất nhiều, bạn gái anh ta cũng có mặt, bố mẹ anh ta cũng rất ưng ý với Triệu Niệm Gia. Đáng ra anh ta phải cảm thấy mãn nguyện, nhưng không hiểu sao trong lòng anh ta cứ có cảm giác mất mát.

Giống như thiếu sót điều gì đó, giống như chỉ thiếu duy nhất Từ Hi Nhiễm.

Bỗng nhiên anh ta rất muốn gọi điện cho Từ Hi Nhiễm. Trình Vân Khải lấy cớ ra ngoài hút thuốc rồi tạm thời rời khỏi phòng riêng.

Anh ta đi ra bên ngoài, châm một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Từ Hi Nhiễm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-84.html.]

Tưởng Dư Hoài mặc áo choàng tắm bước ra từ phòng tắm. Từ Hi Nhiễm mệt rồi nên đã ngủ. Anh không buồn ngủ, liền đến hồ bơi của khách sạn bơi một lúc. Khi anh vừa tắm rửa xong, chuẩn bị ngủ thì thấy điện thoại Từ Hi Nhiễm đặt ở đầu giường sáng lên.

Anh nhìn thấy tên người gọi đến, không chút do dự trực tiếp cúp máy rồi tắt nguồn, chui vào chăn ôm lấy Từ Hi Nhiễm. Anh hôn nhẹ lên trán cô, hỏi: “Hài lòng với anh chứ?”

Cô không trả lời, dựa vào lòng anh ngủ rất say, Tưởng Dư Hoài khẽ cười một tiếng, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ngủ ngon nhé, Từ Hi.”

Khi Từ Hi Nhiễm tỉnh lại, cô thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng trước gương lớn chỉnh lại quần áo, anh đeo đồng hồ lên tay, cài khuy tay áo sơ mi.

Anh nhìn thấy cô tỉnh lại qua gương, quay đầu hỏi: “Thức rồi à? Ngủ ngon chứ?”

Từ Hi Nhiễm kéo chăn che nửa mặt mình, vừa chạm mắt anh là cô không kiềm chế được mà đỏ mặt.

“Cũng được.”

“Anh đi họp đây, lát nữa em đi ăn sáng một mình, ăn xong có thể đi dạo mua sắm. Gần đây có một khu chợ, đồ bán ở đó rất mới lạ, em có thể mua vài món đặc sản hoặc quà lưu niệm. Anh đã dặn dò bên khách sạn rồi, nếu em muốn ra ngoài thì đến quầy lễ tân nói một tiếng, họ sẽ sắp xếp tài xế cho em.”

“Vâng.”

Tưởng Dư Hoài đeo cà vạt, vừa đeo vừa đi về phía giường, đến bên giường thì vừa đeo xong. Anh cho hai tay vào túi quần đứng bên giường, nói với cô: “Giờ anh phải ra ngoài rồi.”

Lúc này, anh ăn mặc chỉnh tề, cả người toát lên vẻ tinh tế và giỏi giang, khí chất lạnh lùng không ai dám lại gần bao quanh anh, khác hẳn người hành động gấp gáp và nóng nảy tối qua. “Anh ra ngoài cẩn thận.” Từ Hi Nhiễm nói với anh.

“Anh tưởng em sẽ tiến tới hôn tạm biệt anh chứ.” “...”

Từ Hi Nhiễm mặc một chiếc váy ngủ, cô nhớ ra tối qua anh đã giúp cô mặc chiếc váy này. Anh vẫn đứng đó, mặc dù hai người đã làm mọi chuyện, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn có chút ngại ngùng khi đối mặt với anh. Cô mở chăn ra, bò từ bên kia giường lại, giống như một con thú nhỏ, m.ô.n.g lắc lư, rồi quỳ bên giường vòng tay qua cổ anh hôn chụt một cái.

Chỉ dừng ở khóe miệng, chạm nhẹ một cái rồi tách ra.

Tưởng Dư Hoài vô thức siết chặt bàn tay đang để trong túi quần, một ngọn lửa cứ âm ỉ cháy trong cơ thể anh, tại sao phải bò lại như thế? Anh thực sự rất... dễ bị cô kích thích.

Loading...