KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-04-15 00:00:01
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thím ba vội nói: "Được rồi được rồi, không giục con." Bà ấy mắng Đường Diệc Noãn: "Thật là... tính tình y như trẻ con."
Thôi Viên ở bên cạnh khuyên nhủ: "Loại chuyện này bọn nhỏ đều có sắp xếp rồi, dù sao sớm muộn gì cũng có, đừng gấp." Bà nói xong thì mỉm cười nhìn Từ Hi Nhiễm, sau đó nhìn bụng cô một lúc, rồi lại mỉm cười nhìn mặt cô.
Từ Hi Nhiễm: "..."
Từ Hi Nhiễm cảm thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn cô... khiến cô rất áp lực.
Từ Hi Nhiễm vốn nghĩ có nên gọi điện thoại cho Tưởng Dư Hoài để hỏi về chuyện bố mẹ cô vay tiền hay không, nhưng lại lo lắng quấy rầy anh đang bận việc ở nước ngoài.
Khi Từ Hi Nhiễm đang rối rắm, cô đột nhiên nghe được một tiếng nói bên ngoài: "Bọn Dư Hoài đã trở lại."
Tưởng Dư Hoài đã trở lại? Từ Hi Nhiễm không thể tin được, cô vội vàng chạy đến, thực sự nhìn thấy đoàn người đi từ cửa vào.
Tưởng Dư Hoài đi đầu, phía sau là cậu hai Tưởng Tri Thu, cậu ba Tưởng Vũ Kiệt và cậu tư Tưởng Đông Thần.
Mấy anh em nhà họ Tưởng người nào người nấy cao gầy, mặt mày tuấn tú, ai trong số họ cũng là con cưng của trời. Đám con cưng của trời đi cùng một chỗ, dường như tụ hết hào quang lại một chỗ vậy. Ánh sáng chói mắt, tỏa sáng rực rỡ. Chưa kể, cảnh mấy anh em cùng đi vào còn rất hoành tráng.
Từ Hi Nhiễm không nghĩ tới Tưởng Dư Hoài đột nhiên trở về, cảm giác sợ hãi xen lẫn vui mừng hoàn toàn không thể khống chế hiện hết trên mặt. Tính ra cô không gặp Tưởng Dư Hoài đã gần ba tháng rồi.
Vừa rồi gọi điện thoại anh nói sẽ về sớm, nhưng cô không ngờ anh sẽ về sớm như vậy. Buổi sáng mới gọi điện thoại, đến buổi chiều cô đã nhìn thấy anh.
Anh mặc một chiếc áo khoác dài và dày bên ngoài tây trang phẳng phiu, áo khoác được cắt may tinh xảo, hiệu ứng xếp nếp rất tốt. Mặc trên người chẳng những không béo, ngược lại còn khiến thân hình anh trông mảnh khảnh hơn.
Anh đeo một đôi găng tay đen, sau khi vào cửa thì chậm rãi tháo xuống, ngón tay thon dài lộ ra. Anh lên tiếng chào hỏi người lớn trước, sau đó nhìn về phía Từ Hi Nhiễm.
Cũng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Từ Hi Nhiễm lại cảm giác như bị điện giật. Tưởng Dư Hoài đi về phía cô. Từ Hi Nhiễm chỉ cảm thấy trái tim lại bắt đầu tăng tốc, cảm giác căng thẳng khó hiểu khiến cô không biết để tay chân ở đâu.
Anh đi đến trước mặt cô, hỏi: "Ở nông thôn có lạnh không?"
"Vẫn... ổn." Từ Hi Nhiễm ép bản thân tỉnh táo lại, hỏi: "Không phải anh nói sẽ đi công tác mấy ngày sao? Sao đã trở lại rồi?"
"Công việc rất thuận lợi, làm xong sớm nên về sớm." "Vậy... vậy thì tốt."
Anh không nói nữa mà chỉ dùng một loại ánh mắt cười như không cười nhìn cô. Không biết tại sao, bị anh nhìn như vậy, Từ Hi Nhiễm chợt nhớ tới nụ hôn trước khi chia tay kia. Hai gò má Từ Hi Nhiễm nóng lên, vội hỏi: "Hôm nay tôi hái được dâu tây, tôi đi rửa cho anh một chút nhé." Cô nói xong thì vội vàng rời khỏi, đi ra rất xa mới sờ mặt, thực sự rất nóng.
Đến tận khi ăn cơm xong Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài mới có thời gian nói chuyện riêng. Tứ hợp viện ở nông thôn rất lớn, phòng cũng nhiều. Lúc này Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đang đứng trong một căn phòng nào đó ở nhà chính. Từ Hi Nhiễm được sắp xếp ngủ ở phòng này, cô đến phòng trước rồi gửi tin nhắn cho Tưởng Dư Hoài, nói có chuyện muốn hỏi anh. Sau khi Từ Hi Nhiễm vào phòng không lâu thì Tưởng Dư Hoài tới.
"Tìm tôi có việc gì vậy?"
Anh vừa tiến vào, Từ Hi Nhiễm lập tức cảm giác căn phòng rộng rãi cũng trở nên chật chội vì thân hình cao lớn của anh.
"Tôi nghe nói, sau khi tôi đến trường, bố mẹ tôi đã tới nhà mượn tiền?"
"Từng tới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-69.html.]
"Mượn bao nhiêu?" "Mười mấy vạn."
Mười mấy vạn... Sắc mặt Từ Hi Nhiễm trở nên nghiêm trọng, cô nói: "Mọi người cho mượn à?"
"Cho mượn rồi."
"Tại sao lại cho mượn? Tôi nói với anh rồi mà, nếu bọn họ còn đòi tiền thì đừng đưa bọn họ nữa. Lúc trước khi chúng ta đăng ký cũng đã viết giấy tờ rồi."
“Nhưng bọn họ hỏi, tôi cũng không thể không cho mượn, dù sao cũng là bố vợ của tôi."
"..."
"Mười mấy vạn mà thôi, bọn họ muốn thì tôi cho, tôi không muốn bọn họ bởi vì chút tiền này mà đến làm phiền em."
Từ Hi Nhiễm không rõ cảm xúc trong lòng là gì. Tưởng Dư Hoài suy nghĩ cho cô, anh không muốn cô bị quấy rầy, nhưng anh lại bị người nhà của cô quấy rầy.
"Xin lỗi, anh Dư Hoài."
"Xin lỗi cái gì? Có liên quan gì tới em đâu."
"Sao lại không liên quan chứ, bọn họ là người nhà của tôi."
Khi Từ Hi Nhiễm nghe được những lời đám người Đinh Nhất Ninh nói, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cô cũng không thể phản bác điều gì. Người nhà của cô đúng là mặt dày, Tưởng Dư Hoài vì cưới cô mà gặp phải một đám người nhà như vậy đúng là rất xui xẻo.
Bây giờ cô vẫn hoài nghi, rốt cuộc lúc trước Tưởng Dư Hoài đã nghĩ gì, tại sao lại muốn cưới cô chứ, thà đổi sang một gia đình bình thường khác còn hơn là cưới cô.
"Đừng nghĩ quá nhiều." Tưởng Dư Hoài lại nói.
Từ Hi Nhiễm gật gật đầu, lại nói: "Lần sau nếu bọn họ còn tới, cho dù như thế nào cũng không được đưa bọn họ tiền."
"Ừ."
Hai người nhất thời không nói chuyện. Lúc này trong phòng chỉ có hai người. Cảm giác tồn tại của Tưởng Dư Hoài quá mạnh mẽ, hơi thở của anh ở khắp nơi. Đặc biệt sau khi im lặng, cô lại càng cảm nhận được một loại nóng bỏng từ ánh mắt đang nhìn cô của anh.
Cũng không nóng đến bỏng người, nhưng khi bao phủ trên người lại khiến thân thể cô cũng bất giác nóng lên.
Dưới cái nhìn của anh, Từ Hi Nhiễm dần mất tự nhiên, cô ra vẻ tự nhiên mỉm cười nói với anh: "Tôi rót nước, miệng hơi khát, tôi uống chút nước đã."
Từ Hi Nhiễm nói xong xoay người đi đến trước tủ đầu giường, bưng ly nước lên uống một ngụm, lấy việc này để che giấu vẻ mất tự nhiên và khuôn mặt dần đỏ lên dưới ánh mắt anh.
Từ Hi Nhiễm cố ý thả chậm động tác, muốn ổn định cảm xúc, để bản thân bình tĩnh hơn một chút rồi lại đối mặt với anh, thế nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân khi anh tới gần.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cùng với tiếng bước chân còn có hơi thở của anh. Từ Hi Nhiễm cảm giác sau lưng lập tức cứng đờ, cô hoàn toàn không dám quay đầu lại, nhưng lưng cô lại nhạy bén theo dõi chuyển động của người phía sau.
Anh đi đến sau lưng cô, cô chợt thấy eo mình căng chặt. Anh ôm cô từ phía sau, hai tay anh vòng quanh eo cô, tựa cằm lên vai cô, sau đó anh ghé sát tai cô, đè thấp giọng nói: "Có nhớ tôi không?"