KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 59
Cập nhật lúc: 2025-04-14 00:01:52
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60E3A2hOFS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc trước anh luôn bận rộn trong phòng sách nên cô cũng không đi quấy rầy anh, Từ Hi Nhiễm suy nghĩ rồi đi tới hỏi: “Anh Dư Hoài muốn ra ngoài đi dạo sao? Tôi đẩy anh ra ngoài nhé?”
“Không cần.”Anh nhẹ nhàng đáp lại, mắt vẫn nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Từ Hi Nhiễm không để ý tới anh nữa, đến ban công làm vườn hoa nhỏ của cô. Đến lúc làm xong, Từ Hi Nhiễm thấy anh vẫn ngồi bên cửa sổ. Anh vẫn duy trì tư thế lúc trước, không hề thay đổi.
Từ Hi Nhiễm nghĩ anh đang ngủ, cô đi lên trước liếc nhìn. Anh không ngủ, mắt vẫn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ như cũ.
“Sao anh Dư Hoài vẫn ngồi đây vậy?”
Đây là tầng trệt của nhà cao tầng, từ nơi này nhìn xuống, có thể nhìn thấy các tòa nhà với độ cao khác nhau và đường quốc lộ đông như mắc cửi bên dưới. Nhưng thật sự không có gì đẹp để ngắm.
“Làm việc xong rồi, ngồi một lúc.”
“Nhưng anh đã ngồi lâu lắm rồi, anh ngồi mãi ở đây không cảm thấy chán sao?”
“Chán ư?” Chóp mũi anh phát ra một tiếng cười khẽ như không cười, anh nói: “Lúc nhỏ chưa ngồi xe lăn như bây giờ, tôi muốn ra ngoài phải có người đi theo. Nhưng tôi không muốn bị người đi theo nên không ra ngoài nữa. Mỗi ngày làm xong việc nên làm thì sẽ ngồi bên cửa sổ, vừa ngồi xuống là ngồi cả buổi chiều. Tôi đã sớm quen rồi, cũng không cảm thấy chán.”
Anh nói với giọng bình thản, giống như đang kể lại chuyện cũ không quan trọng. Nhưng không biết tại sao, Từ Hi Nhiễm nghe được mấy câu này lại như bị đ.â.m mạnh vào tim.
Lúc trước anh thấy cô ngày nào cũng ở nhà không ra khỏi cửa, đã bảo cô ra ngoài nhiều một chút. Cô cảm thấy người được chúng tinh phủng nguyệt* trong xã hội như anh có lẽ không hiểu nổi việc cô cứ làm ổ trong nhà.
*chúng tinh phủng nguyệt: là một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là “zhòng xīng gǒng yuè”. Thành ngữ này dùng để miêu tả nhiều người ủng hộ một người hoặc nhiều thứ xung quanh một trung tâm.
Lúc này cô mới phát hiện, hóa ra không phải lúc nào anh cũng nổi bật trong xã hội. Con cưng của trời như anh, cho dù ngồi trên xe lăn thì khí chất cũng không hề giảm. Nhưng giờ phút này, cô lại cảm nhận được từ trên người anh một loại cảm giác cô đơn không phù hợp với khí chất của anh.
Từ Hi Nhiễm ngồi xổm bên cạnh anh. Dù cho người như anh không cần người khác an ủi, nhưng cô vẫn muốn an ủi anh một chút. Cô không muốn anh không vui. Từ Hi Nhiễm nói với anh bằng giọng dịu dàng: “Sau này tôi sẽ luôn ở bên anh.”
Anh quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt sâu trên khuôn mặt luôn bình tĩnh kia có một loại sắc bén.
Từ Hi Nhiễm lấy đủ dũng khí nhìn vào mắt anh và nói: “Chúng ta là vợ chồng mà. Sau này có tôi bên anh.”
Ánh mắt anh dừng trên người cô hồi lâu mới thu lại, anh im lặng một lúc rồi chợt nói một câu: “Không uổng công.”
Từ Hi Nhiễm không rõ lý do, hỏi: “Không uổng công gì cơ?”
“Không có gì.”
Anh không định giải thích, Từ Hi Nhiễm cũng không hỏi lại.
Buổi tối, Tưởng Dư Hoài không xử lý công việc trong phòng sách, mà xem ti vi ở phòng khách. Từ Hi Nhiễm nghĩ ban ngày đã nói muốn ở bên anh nên cô cũng đi đến sofa ngồi xuống, Tưởng Dư Hoài thấy thế hỏi cô: “Em cũng thích xem tin tức sao?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Thỉnh thoảng sẽ xem, dù sao bây giờ cũng không có việc gì làm.” Chủ yếu vẫn là vì ở bên anh.
Sau đó thực tế đã chứng minh, không nên dễ dàng đặt ra mục tiêu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-59.html.]
Nửa giờ sau Từ Hi Nhiễm bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Tưởng Dư Hoài xem tin tức xong quay sang nhìn cô, cô đã tựa vào sofa ngủ rồi.
Tưởng Dư Hoài muốn đánh thức cô để cô về phòng ngủ, nhưng nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, bàn tay đã vươn ra lại chưa từng đặt xuống người cô.
Cô làm ổ ở trên sofa, trên người mặc quần áo ngủ bằng lông, hai chân cuộn lại, ngón chân tròn trịa dễ thương lộ ra ngoài. Khuôn mặt cô vừa trắng vừa mềm, là mặt trái xoan tiêu chuẩn, được mái tóc dày tô điểm, khuôn mặt kia càng thêm xinh đẹp. Lông mi thật dài rủ xuống, bóng tối trên mí mắt giống như hai con bướm. Lúc ngủ cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở, hơi nóng từ miệng làm đôi môi trở nên trong suốt long lanh.
Dáng vẻ ngủ say của cô rất đáng yêu.
Tưởng Dư Hoài nhìn chằm chằm cô một lúc, ánh mắt rơi vào điện thoại trong tay cô. Anh đến gần cô hơn, cầm lấy điện thoại của cô một cách tự nhiên, sau đó nhẹ nhàng dùng vân tay của cô mở khóa.
Loại chuyện xấu xa như thừa dịp người khác ngủ mà xem trộm điện thoại của người khác này anh lại làm rất tự nhiên. Anh lướt xem nhật ký trò chuyện của cô. Có thể thấy gần đây cô thật sự rất bận. Người nói chuyện phiếm cũng không nhiều, ngay cả Trình Vân Khải cũng không nói được mấy câu. Nhưng cô tán gẫu với một người có tên ghi chú là “Tống Đại Tình” rất nhiều.
Tưởng Dư Hoài biết cô có bạn thân tên Tống Tình, chắc là người này. Tưởng Dư Hoài liếc qua nhật ký nói chuyện của hai người một chút. Hai người nhắc tới anh khá nhiều lần trong cuộc nói chuyện, vậy nên anh đã dừng lại đọc kỹ hơn.
Vừa xem kỹ nội dung trò chuyện, anh liên tục nhíu mày.
“Cậu nói xem một người đàn ông đột nhiên ôm cậu lên đùi là có ý gì?”
“Hửm? Ai ôm cậu lên đùi, ông chú nhà cậu hả?” “Ừm.”
“Vậy còn có thể vì sao nữa, anh ấy muốn ăn cậu rồi chứ sao.”
“Nhưng anh ấy không ăn tớ, anh ấy chỉ bế lên rồi lập tức buông ra.”
“Cậu đừng nói với tớ là đến bây giờ hai người vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng nhé.”
“Đúng là chưa.”
“Không phải chứ, ông chú nhà cậu có được không vậy?” “Nhìn dáng vẻ không giống như là không được.”
“Vậy thì không thể nào, lúc trước khác phòng là bởi vì cậu mới làm phẫu thuật. Hiện giờ vết mổ cũng lành rồi mà vẫn không cùng phòng, đối mặt với cô vợ nhỏ yểu điệu là cậu lại chỉ ôm chứ không có hành động nào khác. Nói không chừng thật sự có khả năng không được đấy.”
“Không đến mức đó chứ... Nói ra thì, cho dù không được cũng có thể chữa mà, anh ấy giàu như vậy.”
“Cậu biết gì chứ, có một số thứ bẩm sinh không trị được, nếu ông chú nhà cậu thật sự không được thì cậu thảm rồi, cả đời làm quả phụ.”
“Vậy vẫn ổn mà, tớ cảm thấy tớ có thể nhịn được.”
“Giờ cậu còn trẻ thì nói hay lắm. Tớ nghe nói phụ nữ sau ba mươi tuổi như sói như hổ. Nếu không tốt, khéo chưa tới lúc đó cậu đã không sống chung với anh ấy nữa rồi.”
“Vậy thì có sao, thật sự không được thì tớ tự mua đồ. Chỉ cần anh ấy không đề cập tới chuyện ly hôn, tớ cảm thấy tớ có thể tiếp tục sống cùng anh ấy.”
Sau khi xem xong nhật ký nói chuyện, ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn Từ Hi Nhiễm nhiều thêm mấy phần phức tạp. Cô gái nhỏ trước mắt ngủ rất ngoan, vẫn ngoan ngoãn dịu dàng như mọi ngày.
Đúng là nhìn không ra, lúc tán gẫu với bạn bè, cô gái ngoan ngoãn này lại có một mặt khác. Anh không thể tưởng tượng được biểu cảm của cô khi đánh ra chữ “ăn”này.
Lại còn mua đồ, mua đồ gì?
Sắc mặt Tưởng Dư Hoài u ám. Anh nhìn chằm chằm cô gái đang ngủ say kia. Lại còn nghi ngờ anh không được? Đúng là còn chưa ra xã hội, không biết thế giới hiểm ác.