KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-04-14 00:01:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh phun khí nóng bên tai khiến toàn thân cô tê dại, cô tránh ra xa theo bản năng, vội hỏi: “Tôi... Tôi... Tôi không quyến rũ anh.”
Dáng vẻ bối rối của cô khiến anh cảm thấy đáng yêu. Anh hơi cong khóe miệng, đột nhiên nảy ra chút ý tưởng. Nhưng nhìn cái chân cụt kia, cô mới giúp anh bôi thuốc, ống quần còn chưa buông xuống, cứ như vậy lộ ra ngoài khiếm khuyết xấu xí. Ánh mắt anh lập tức tối sầm lại, tay ôm cô dần nới lỏng.
Từ Hi Nhiễm vội vàng đứng lên rời khỏi người anh. Cô không biết tại sao anh lại đột nhiên ôm cô. Cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Anh thả ống quần xuống, sau đó dựa lưng vào sofa. Đôi mắt anh nhìn như bình tĩnh, lại thấp thoáng có một màu sẫm nổi lên trong đó. Nhìn vào mắt cô, anh hỏi: “Dọa em rồi hả?”
Giọng nói khách khí mà lễ phép, dường như anh cảm thấy áy náy vì đã nói to làm cô sợ.
“Không... Không có.”
“Nhà kho có xe lăn, có thể đẩy tới đây giúp tôi không?”
Từ Hi Nhiễm đi vào nhà kho, vẫn không thể bình ổn tâm trạng. Hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu cô một cách không kiểm soát. Cô bị anh ôm lên đùi, cánh tay anh ôm sau lưng cô, lồng n.g.ự.c ấm áp của anh, hơi thở của anh phả vào tai cô, và cả... và cả câu nói kia của anh.
Đừng quyến rũ tôi.
Lặp đi lặp lại, mỗi một động tác nhỏ, mỗi một chi tiết không ngừng xuất hiện trong đầu cô, Từ Hi Nhiễm vội vàng lắc đầu.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được một Tưởng Dư Hoài khác. Mọi khi bọn họ đều tôn trọng nhau như khách, anh vẫn luôn tôn trọng cô. Cô không biết vừa rồi anh đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đột nhiên ôm cô, tại sao lại nói câu kia.
Nhưng rõ ràng cô không quyến rũ anh.
Từ Hi Nhiễm ép bản thân bình tĩnh lại, bọn họ là vợ chồng mà, đừng nói là ôm cô, cho dù anh có làm chút chuyện quá đáng hơn với cô thì cũng đâu có sao?
Nhưng nghĩ như vậy không chỉ không giúp cô bình tĩnh lại mà gò má ngày càng nóng. Cô vội vàng ép bản thân đừng nghĩ nhiều, xem như chưa xảy ra chuyện gì, vậy mới không xấu hổ.
Chẳng bao lâu, Từ Hi Nhiễm đã tìm được xe lăn. Đó là một chiếc xe lăn kiểu gấp, còn là loại thông minh nữa. Từ Hi Nhiễm nghiên cứu một hồi lâu mới mở nó ra được. Cô đẩy xe lăn ra, tâm trạng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Tưởng Dư Hoài chống xe lăn ngồi lên, Từ Hi Nhiễm vội vàng đỡ anh. Nhưng lúc tới gần anh, cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc trên người anh, mặt cô lại bất giác đỏ lên.
Cô không dám nhìn anh, nói với anh: “Anh nghỉ ngơi một lúc, tôi đi nấu cơm.”
“Không cần phiền toái, tôi gọi điện thoại bảo người mang qua đây.”
“Tôi mua đồ ăn rồi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm, anh có thể nếm thử tay nghề của tôi.”
Từ Hi Nhiễm đến phòng bếp, Tưởng Dư Hoài ngồi trên xe lăn nhìn cửa phòng bếp một hồi lâu mới lăn xe lăn đến phòng sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-58.html.]
Từ Hi Nhiễm làm cơm xong đến phòng sách tìm anh. Tưởng Dư Hoài đang xử lý văn kiện, nghe thấy thì nói với cô: “Em ăn trước đi, tôi sẽ qua sau.”
Từ Hi Nhiễm không quấy rầy anh nữa, nhưng cô cũng không ăn trước mà xếp đi xếp lại bát đũa trên bàn, cũng may anh không trì hoãn quá lâu.
Xe lăn của Tưởng Dư Hoài là loại thông minh, có thể cảm giác được mặt phẳng và chướng ngại vật, cũng không cần dùng tay lăn, khá tiện lợi. Anh nhìn thức ăn trên bàn, rõ ràng đều là món anh thích, anh nói: “Hiếm khi xuống bếp, sao không làm mấy món bản thân thích?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Tôi không đặc biệt thích món nào, cái gì tôi cũng ăn được.”
Cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm liếc nhìn đống đồ ở góc tường. Đó là vật dụng hàng ngày cô mang tới. Cô hơi mất tự nhiên, hỏi Tưởng Dư Hoài: “Buổi tối tôi ngủ ở đâu?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Nơi này nhiều phòng, chọn một phòng em thích đi.”
“...”
Từ Hi Nhiễm chọn phòng đối diện phòng Tưởng Dư Hoài, vừa khéo tiện chăm sóc anh. Từ Hi Nhiễm vốn còn cho rằng Tưởng Dư Hoài đón cô đến ở là có ý muốn cùng phòng với cô. Dù sao bọn họ kết hôn cũng vài tháng rồi, miệng vết thương phẫu thuật của cô cũng đã khỏi từ lâu. Mặc dù anh từng nói không vội chuyện con cái, có thể chờ cô tốt nghiệp trước, nhưng anh cưới vợ cũng không phải lấy về để trang trí chứ.
Hơn nữa vừa rồi anh còn đột nhiên ôm cô lên đùi.
Hóa ra cô nghĩ sai rồi, Tưởng Dư Hoài không định cùng phòng với cô. Trước khi tới đây cô vẫn luôn căng thẳng, cô không có kinh nghiệm cũng không biết làm thế nào. Hiện giờ phát hiện không cần chuẩn bị gì, cô vốn nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, trong lòng lại loáng thoáng có cảm giác mất mát.
Sáng sớm hôm sau, Từ Hi Nhiễm tỉnh dậy, chỉ thấy phòng đối diện mở cửa, Tưởng Dư Hoài không ở bên trong. Từ Hi Nhiễm cảm thấy lo lắng, chẳng lẽ lại đến công ty rồi? Chân anh vẫn còn đang bị nhiễm trùng đấy.
Từ Hi Nhiễm tìm một vòng, phát hiện anh ở trong phòng sách, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Dư Hoài, miệng vết thương đã bôi thuốc chưa?” “Vẫn chưa.”
“Tôi giúp anh nhé?” “Ừ.”
Từ Hi Nhiễm lập tức vào nhà kho cầm hòm thuốc tới. Tưởng Dư Hoài đang ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn trong phòng sách, thấy cô tiến vào thì đẩy xe lăn lùi lại phía sau để tiện cho cô bôi thuốc.
Từ Hi Nhiễm ngồi xổm trước mặt anh, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm qua, động tác của cô hơi mất tự nhiên. Cũng may cuối cùng vẫn bôi thuốc xong. Lần này hai người đều rất bình tĩnh, cũng không xảy ra chuyện đột nhiên kéo cô vào lòng như trước.
Từ Hi Nhiễm đang là sinh viên năm tư, việc học cũng không quá bận. Bởi vì mỏm cụt* bị nhiễm trùng nên hai ngày này Tưởng Dư Hoài không đến công ty. Nếu có văn kiện cần xử lý thì A Văn sẽ mang tới đây, nếu có gì cần dặn dò thì mở họp trực tuyến là được.
*mỏm cụt: phần còn lại của một chi sau khi bị phẫu thuật cắt cụt.
Hai ngày sau, Từ Hi Nhiễm vẫn bôi thuốc giúp anh mỗi ngày. Nghỉ ngơi hai ngày, chân của anh đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều.
Lúc Từ Hi Nhiễm không có việc gì làm sẽ ra ngoài mua chút hoa cỏ về. Cô muốn trang trí ban công. Hôm nay bận bịu một hồi, trong lúc vô tình cô vừa ngẩng đầu đã thấy Tưởng Dư Hoài ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách.