Em gái , bé Dược An càng hơn. Cậu bé ôm em gái dỗ: "Không , trai ." Vừa an ủi dùng tay áo lau nước mắt. Em gái học theo bố dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm sờ sờ đầu trai, miệng bi ba bi bô chuyện, coi như đang dỗ trai đừng nữa.
Vì , Từ Hi Nhiễm tìm đồ xong xuống lầu thì thấy hai em đang ôm . Cô vốn cho rằng hai đứa nhỏ cãi , nhưng nghĩ Dược An là đứa bé ngoan, dù em gái gì cũng nhường bé, cảm thấy khả năng hai đứa cãi cao.
"Làm ?" Từ Hi Nhiễm lên hỏi.
Nhìn thấy đến, em gái Điềm Điềm vội chỉ mắt trai cho xem, miệng phát âm thanh ừ ừ ừ như đang hiệu cho .
Bé Dược An xoa mắt, cúi đầu để cô thấy bé đang .
"Dược An , thể cho bác ?"
Bé Dược An xoa mắt, qua một hồi lâu mới ngẩng đầu cô. Mắt bé đỏ hoe, đầy nước mắt: "Bác gái cả, bố cháu sẽ trở về nữa ?"
Lời khiến Từ Hi Nhiễm đau lòng, cô nhất thời trả lời thế nào. bé cô với đôi mắt trông mong, như đang chờ cô cho bé đáp án. Từ Hi Nhiễm cảm thấy khổ sở, cô xoa đầu bé, : "Về bác và bác cả sẽ đối xử với cháu như bố cháu, cả em gái nữa, chúng sống cùng nhé, ?"
Cậu bé lập tức rơi nước mắt, bé : "Vậy là bọn họ thật sự sẽ trở nữa ?"
Từ Hi Nhiễm ôm bé lòng, : "Dược An , dù bố cháu trở về, nhưng bọn họ sẽ dõi theo cháu từ một nơi khác. Vậy nên cháu vui vẻ, chỉ khi mỗi ngày cháu đều vui vẻ thì bọn họ mới thể an tâm."
"Một nơi khác? Nơi khác là ở , cháu thể tìm bọn họ ?"
"Có thể, ai trong chúng cũng sẽ đến một nơi khác. Sau cháu cũng sẽ đến đó. bây giờ cháu còn nhỏ nên , cháu già sẽ đến đó."
Bé Dược An cái hiểu cái gật đầu.
lúc , Tưởng Dư Hoài trở về, về đến cảm thấy khí đúng. Bé Dược An và mấy đứa nhỏ khác nhà họ Tưởng sợ Tưởng Dư Hoài nhất. Cho nên Tưởng Dược An thấy Tưởng Dư Hoài thì lập tức lau sạch nước mắt, dịch đến bên cạnh Từ Hi Nhiễm, với ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi.
Đương nhiên Tưởng Dư Hoài cũng thấy đôi mắt mấy trong nhà đều đỏ, hai mắt con gái còn đang nhòe nước mắt, rõ ràng .
Tưởng Dư Hoài lên ôm lấy Điềm Điềm, lau khô nước mắt cho bé, hỏi: "Nói bố xảy chuyện gì nào, ?"
Bé chỉ Dược An, Tưởng Dư Hoài qua, thể nhỏ nhắn của Dược An bất giác run lên, dịch đến gần Từ Hi Nhiễm.
Tưởng Dư Hoài thấy thì nhíu mày, vẫn gì mà, sợ đến ?
Từ Hi Nhiễm cũng Tưởng Dược An sợ Tưởng Dư Hoài, mấy đứa nhỏ trong nhà đều sợ . Anh bao giờ tươi với mấy đứa nhỏ trong nhà, Từ Hi Nhiễm sợ sẽ mắng Dược An nên nháy mắt với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-214.html.]
Tưởng Dư Hoài: "..."
Có lẽ Tưởng Dư Hoài là sự tồn tại đáng sợ như thế nào với mấy đứa nhỏ. Anh chỉ nghĩ đến Dược An cũng coi như con , cũng nên cho bé một chút ấn tượng , nên rút một tờ giấy đưa cho Dược An, : "Lau nước mắt ."
Bác cả luôn luôn nghiêm túc dùng giọng nhẹ nhàng nới chuyện với , bé Dược An ngẩn , lập tức nhận lấy khăn giấy, ngoan ngoãn lau nước mắt, cũng nữa.
Mặc dù lúc Tưởng Tri Ân thường xuyên đưa Dược An đến đây, nhưng nào cũng sẽ đón bé về nhà. Tính thì đây là đầu tiên Dược An ở đây. Từ Hi Nhiễm sợ bé quen. Trước khi Dược An ngủ, cô đến bên giường kể chuyện cho bé để dỗ bé ngủ.
Dược An : "Bác gái cả, cháu thể tự ngủ, bác nghỉ sớm ."
"Không cần chuyện khi ngủ thật ?"
Cậu bé lắc đầu, Từ Hi Nhiễm khép quyển truyện , xoa đầu bé, : "Phòng của bác và bác cả ở ngay đối diện, buổi tối nếu cháu ngủ thì qua tìm chúng nhé."
"Vâng."
Từ Hi Nhiễm khỏi phòng thì giúp bé tắt đèn. Dược An giường, nhắm mắt , bé trở vài vẫn ngủ, mò mẫm tìm ngọn đèn cạnh giường bật đèn bàn lên. Cậu bé lấy bức ảnh gối xem.
Trong ảnh, bé nắm tay bố . Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve bức ảnh, ban đêm yên tĩnh, bé nhỏ với trong ảnh: "Bố chậm thôi nhé, đợi con lớn sẽ tìm hai ."
Cậu bé nhét ảnh xuống gối, đang chuẩn tắt đèn bàn, chợt thấy tiếng rầm rì nhỏ truyền đến từ cách vách. Cậu bé nhớ hình như phòng cách vách là phòng của em gái.
Tưởng Dược An bò xuống giường khỏi phòng, tựa lỗ tai lên cửa phòng cách vách, tiếng rầm rì càng rõ hơn. Cậu bé phòng của bác cả và bác gái, trong phòng động tĩnh, chắc bọn họ thấy.
Dược An khẽ đẩy cửa , bé đến giường nhỏ của em gái. Chỉ thấy em gái đang nhắm mắt, đôi tay nhỏ mũm mĩm khua lung tung giữa trung, nhíu mày rầm rì. Dược An đoán bé gặp ác mộng.
Cậu bé sấp bên giường em gái, xoa nhẹ đầu bé, an ủi: "Đừng sợ, trai ở đây."
Không những lời tác dụng mà em gái dần bình tĩnh . Dược An sấp bên giường em gái giường. Mặt bé mềm mềm thật đáng yêu. Cậu bé nhịn xoa nhẹ một cái, nhưng chạm ngón tay lên thì em gái nhanh chóng mở mắt.
Tưởng Dược An hoảng sợ, thầm , xong , xong , em gái đánh thức . Ngay khi bé nghĩ em gái đánh thức sẽ lớn thì thấy em gái đang mơ màng đột nhiên với .
Nụ ngọt ngào, lập tức liền hòa tan cảm xúc buồn bã vì nhớ bố của bé. Cậu bé cũng nhịn mà nở nụ .
Em gái một lúc ngủ . Bé Dược An cũng mà sấp bên giường em gái ngủ. Cậu bé xoa khuôn mặt mềm mềm của em gái, đột nhiên cảm thấy hình như cũng quá đau buồn.