Cuối cùng Dược An cũng thấy em gái út trong nhà, bé em gái với ánh mắt dịu dàng, : "Em gái thật nhỏ."
Cậu bé đưa tay sờ em gái theo bản năng, thế nhưng em gái nhỏ, chạm thể thương , bé lập tức thu tay về.
Từ Hi Nhiễm , : "Chờ em gái lớn hơn một chút, cháu dẫn em gái chơi ?"
Dược An gật đầu, Tưởng Hiên bên cạnh phục, : "Cháu cũng dẫn em gái chơi."
Từ Hi Nhiễm : "Được , nhiều trai như , về mấy đứa phiên dẫn em gái chơi."
Từ Hi Nhiễm ngủ trưa, mấy đứa nhóc nhà họ Tưởng cũng bố đưa về.
Sau khi Tưởng Tri Ân tan , Tưởng Dược An lập tức kể với cô chuyện thăm em gái hôm nay. Tưởng Tri Ân xổm mặt bé, hỏi: "Dược An thích em gái ?"
Dược An gật đầu, Tưởng Tri Ân : "Vậy Dược An đối xử với em gái, coi em gái như em gái ruột của , hiểu ?"
Dược An im lặng một lúc, cái hiểu cái gật gật đầu.
Tưởng Tri Ân xoa đầu bé, : "Về sẽ đưa con đến chơi với em gái nhiều hơn nhé?"
"Vâng."
Đến buổi chiều, Tưởng Dư Hoài tan trở về, liếc mắt thấy con gái ngủ say giường, Tưởng Dư Hoài : "Sao bé con vẫn còn ngủ ?"
Từ Hi Nhiễm : “Lúc nãy tỉnh một lúc, uống sữa xong ngủ."
Từ Hi Nhiễm dứt lời chợt thấy bé con rầm rì hai tiếng. Tưởng Dư Hoài cúi đầu , bé con tỉnh , lúc đang xoay tới xoay lui, khi rầm rì hai tiếng thì dần đỏ mặt. Mặc dù
mới ở chung lâu, nhưng Tưởng Dư Hoài hiểu đôi chút về thói quen của con gái . Dáng vẻ rõ ràng là chuẩn .
Tưởng Dư Hoài vội vàng bế bé con lên, bây giờ bế bé con quen tay. Anh bế con gái dỗ: "Sao bố đến ? Con bố trở nên cho bố xem? Muốn bố dỗ ?"
Bé con hề nể mặt bố, mếu máo lập tức lớn, Tưởng Dư Hoài lập tức dỗ dành: "Ngoan đừng , uống sữa ?"
Tưởng Dư Hoài đưa bé cho Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm thử đút sữa cho bé. Quả nhiên uống sữa bé lập tức ngừng . Từ Hi Nhiễm chọc chọc mặt bé, : "Không mới uống ? Sao mà háu ăn thế?"
Sau khi uống sữa xong, bé rên rỉ mấy tiếng buồn ngủ. Tưởng Dư Hoài bế bé lên vỗ ợ cho bé. Anh vốn cao, bả vai rộng, bé con trong lòng tựa như một món đồ chơi nhỏ.
động tác của thật sự nhẹ, vỗ ợ chuyện với con gái. Hỏi bé ngoan , hỏi bé ngủ nhiều thế, hỏi bé nhớ bố . Cũng để ý xem bé hiểu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-205.html.]
Vỗ ợ xong bé ngủ , Tưởng Dư Hoài đặt bé lên giường bên giường hỏi Từ Hi Nhiễm: "Có ăn chút gì ?"
Từ Hi Nhiễm chỉ đầu giường, : "Bánh canh hôm nay ăn ngon."
Tưởng Dư Hoài lập tức bưng đến cho cô. Từ Hi Nhiễm đang nhận, Tưởng Dư Hoài ôm cô lòng đút cho cô ăn. Dù cũng đầu tiên, từ lúc cô bắt đầu mang thai thường xuyên chăm sóc cô như . Từ Hi Nhiễm cũng tùy , một thể tự chăm sóc bản .
Từ Hi Nhiễm chút băn khoăn, : "Bận rộn cả ngày trở về còn chăm sóc con em, vất vả lắm ?"
"Này gì mà vất vả chứ, hai cần , cũng hưởng thụ cảm giác . Đối với , cuộc sống như thú vị."
"Hả? Thú vị chỗ nào?"
"Chỗ nào cũng thú vị, em và con, cuộc đời cũng trở nên tuyệt vời hơn nhiều."
Từ Hi Nhiễm gật đầu, Tưởng thích là . Thật cô cảm thấy khi con thì phiền hơn nhiều. Đương nhiên cô dám lời với Tưởng. Hình như thật sự thích con gái, khác con gái dù chỉ một chút. Nếu cô cảm thấy con phiền hơn thì lẽ sẽ tức giận.
Sau khi ăn mấy miếng, Từ Hi Nhiễm vô thức xoa xoa bụng , : "Em cảm giác em béo hơn nhiều , sinh con một tuần mà vẫn gầy xuống."
"Không béo, vẫn khá giống ." Anh xong múc cho cô một thìa bánh canh.
"Kém xa." Từ Hi Nhiễm với đôi mắt mong đợi, cô : "Em béo chê em ?"
"Chê em gì? Huống chi em cũng béo." "Béo, béo."
"Nếu em cảm thấy béo, cũng ăn cho béo lên, như giúp em cảm thấy cân bằng hơn về mặt tinh thần ?"
"Đừng." Từ Hi Nhiễm vội : "Anh béo em sẽ chê." "..."
Tưởng Dư Hoài ngừng động tác đút bánh canh, híp mắt cô, : "Cô nhóc , lời của em quá đáng ? Anh chê em béo mà em chê béo ?"
Từ Hi Nhiễm thẳng: "Anh chê em béo, nhưng em sẽ tự chê béo, cũng sẽ chê béo. Vậy nên đừng béo, em sẽ từ từ gầy thôi."
Tưởng Dư Hoài khẩy, Từ Hi Nhiễm thấy như thì nhịn phì , : "Giận ?"
"Giận ." Anh Tưởng trả lời thẳng thắn, dù tức giận nhưng vẫn quên múc một thìa bánh canh đưa tới miệng cô.
Từ Hi Nhiễm : "Giận mà vẫn đút em ?" "Giận thì giận, nên đút vẫn đút."
"..."