Những lời của cô khiến Tưởng Dư Hoài ngẩn hồi lâu, hùng ư? Cậu là hùng ? Chưa từng ai là hùng, dù cho cố gắng để trở thành bình thường thế nào chăng nữa, dù cho từ nhỏ học giỏi đến thì với tư cách là cháu đích tôn của nhà họ Tưởng, yêu cầu của gia đình đối với còn cao hơn nữa, luôn thấy tiếng thở dài của ông nội.
Giá như Dư Hoài là bình thường thì bao.
Cậu cũng thường thấy chân , bà thường cảm thấy áy náy vì điều đó, xin vì cho một cơ thể khỏe mạnh.
Cậu cố gắng, xuất sắc, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Giá như... giá như... giá như tàn tật thì bao. giờ đây, cô là hùng.
Một hùng khiến tiếc nuối, một hùng thiếu một chân.
Cảm giác mềm mại ở phần chân còn lành lặn bừng tỉnh, cúi xuống , là cô dùng bàn tay nhỏ bé của bao phủ lấy chân cụt của , cô nhẹ nhàng vuốt ve nó hỏi : “Chú đau ạ?”
Cậu thích khác chạm , thích gần gũi với khác, quen với việc ở một , ánh mắt những đó, nào nấy đều lạnh lùng, cho dù lạnh lùng thì cũng là do địa vị của , họ giả tạo ích kỷ, trở nên lạnh lùng hơn họ, ích kỷ hơn họ, giả tạo hơn họ.
Đẩy cô , đuổi cô , thật là một cô bé đáng ghét.
Cậu ghét nhóc bằng ánh mắt đầy thương hại, ghét bàn tay mềm mại của nhóc chạm chân , ghét giọng quan tâm của nhóc.
Cậu cần!!
Chỉ cần lạnh nhạt và ích kỷ thôi, chỉ lạnh nhạt và ích kỷ mới thể chống thế giới .
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, những suy nghĩ lướt qua trong đầu vô , nhưng vẫn đẩy cô bé , thậm chí từ chối bàn tay đang xoa dịu phần chân cụt của .
Cậu khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt trong sáng tinh khôi mắt , ở góc tường ngay lưng cô bélà nơi chất đầy những vật liệu mà dùng để chế tạo thuốc nổ, trở thành một kẻ điên, những kẻ tan thành khói bụi ngay mắt .
Anh hùng chó má gì chứ, hùng!!
Cậu đẩy cô bé , đến góc tường, lấy một gói giấy, diêm tiêu 4, than củi 2, lưu huỳnh 1; diêm tiêu 6, than củi 2, lưu huỳnh 1, hai hỗn hợp theo hai tỷ lệ khác , cuộn giấy , thêm kíp nổ, mang hai quả b.o.m ngoài để thử nghiệm.
Xung quanh nhà kho bằng gỗ là một đất trống, trăm dặm dân cư, tiện cho thử nghiệm thuốc nổ, tiện cho châm ngòi, thuốc nổ tự chế của nổ tung mắt, hiệu quả mấy khả quan, gần giống như pháo đốt .
Cậu mấy hài lòng với thành phẩm, sắc mặt cũng chẳng dễ chịu, bên cạnh bỗng xuất hiện thêm một , cúi xuống , thấy cô bé bịt tai đến bên , nhóc nghi hoặc hỏi: “Chú ơi, tại chú pháo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-187.html.]
“...” Cậu cau mặt, đáp: “Đó pháo, mà là thuốc nổ, loại thuốc nổ thể khiến tan thành khói bụi.”
Cô bé vẻ khó hiểu hơn: “Chú gì với thuốc nổ thế?” “Để những tên đáng ghét biến mất .”
Khi những lời , mắt gần như phát tia lửa, cũng cô bé cảm thấy sự điên cuồng trong mắt mà đôi mắt to bỗng thêm vẻ sợ hãi. Tưởng Dư Hoài lạnh hỏi cô: “Sao thế? Sợ ? với nhóc mà, , cũng chẳng hùng gì.”
Cậu xong định bỏ thì kéo , cô bé bước đến mặt , lo lắng với : “Chú sẽ cảnh sát bắt đấy.”
Quả nhiên là con nít, tưởng thế là sợ chắc?
“Cháu chú bắt, cháu nhà, là chú cứu cháu khỏi bà cô ghê gớm , còn đưa cháu về nhà. Nếu chú bắt, cháu sẽ thế nào?”
“...”
Ánh mắt cô đong đầy vẻ chân thành, đôi mày cau , khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ lo lắng, như thể cô bé thực sự sợ bắt . Câu mỉa mai của đến miệng , cô thế, .
Cậu căn nhà gỗ rách nát, thế thì gọi là nhà ? Từ nhỏ quen khác gần gũi, cảm giác như thế khiến cảm thấy như dính đầy lông , hất tay cô bé , nhà, tiện tay đóng cửa .
Không tiếng gõ cửa, cũng thấy cô bé gọi từ bên ngoài, bước đến giường, xuống, lật ngủ tiếp, xung quanh đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thể ngủ . Cậu bật dậy, mở cửa, ngoài cửa một bóng , cô bé đó .
Có lẽ phát hiện như nhóc tưởng nên bỏ , bỏ cũng , vốn là chẳng liên quan tới . Cậu đóng cửa, xuống giường, lúc là thiếu niên, dễ ngủ, thêm đó thời gian ăn uống đầy đủ, thường thì một ngày dành phần lớn thời gian để ngủ, mà chỉ cần chạm giường là thể ngủ ngay, thế nhưng cứ lăn qua lộn , ngủ yên , trong đầu kìm hiện lên hình ảnh cô bé suýt ả đàn bà bắt .
Một đứa trẻ lớn như thực sự dễ bắt cóc, cô bé ngoài gặp kẻ nào , nếu cô bé rơi tay kẻ , e rằng cả cuộc đời sẽ hủy hoại.
Nghĩ nhiều thế gì, liên quan gì tới , họ chẳng quen , cô bé xảy chuyện gì cũng liên quan tới .
trong đầu kìm mà nhớ câu của cô bé.
“Chú là hùng.” “Có đau ạ?”
“Nếu chú bắt thì cháu ?”
Cô bé nhà, thích, cô bé dựa dẫm , cô bé cần . Tưởng Dư Hoài, mà ngay cả gia đình cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng lúc , một cần đến .
Càng nghĩ càng ngủ , cuối cùng dứt khoát ngủ, dù cũng chỉ vì ngủ nên ngoài dạo chứ tìm cô bé.
Ai ngờ mở cửa thì thấy cô bé đeo hai cái tai thỏ chạy về phía , cô bẩn thỉu, tay cầm hai củ khoai lang to, thấy thì cô phấn khích, như dâng bảo bối mà với : “Chú xem, đây là khoai lang cháu đào , trưa nay chúng đồ ăn , chúng nướng khoai lang nhé, khoai lang nướng lên thơm lắm.”
Cậu thừa nhận khi thấy cô bé bình an vô sự xuất hiện thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng thừa nhận khi thấy cô bé hề rời thì đáy lòng chợt lóe niềm vui mừng.