Hôm đó Thẩm Vân Kiêu vươn tay giúp đỡ hoá giải sự lúng túng của , Thẩm Vân Kiêu bắt nạt, lên tiếng ngăn cản, vươn tay với Thẩm Vân Kiêu đang giẫm đất.
Hai thiếu niêu cùng thế giới gạt ngoài lề nhanh trở thành bạn bè, Thẩm Vân Kiêu nghèo, mua sách học thêm, sẽ cho mượn sách học thêm của . Thẩm Vân Kiêu học theo kịp tiến độ, sẽ kiên nhẫn giúp sắp xếp kiến thức, cho Thẩm Vân Kiểu hưởng thụ
tất cả các phúc lợi mà đứa trẻ nhà giàu hưởng, mà Thẩm Vân Kiêu cũng mang đến cho những trải nghiệm giờ từng .
Từ đến giờ luôn một thích giao tiếp xã hội, hàng ngày chỉ một tuyến đường là trường học và nhà, khi trở thành bạn của Thẩm Vân Kiêu, Thẩm Vân Kiêu dẫn quán net, dẫn đạp xe, dẫn hút thuốc, dẫn chơi bóng rổ, Thẩm Vân Kiêu dẫn chơi những trò chơi học sinh bình thường chơi mà bởi vì khiếm khuyết của bản nên giờ dám chơi, dẫn trải nghiệm nhiệt huyết của thiếu niên và thanh xuân, lúc đó, đầu tiên , hoá cuộc sống thể điên cuồng như thế.
Còn nhớ một ngày năm lớp mười một, Tưởng Dư Hoài và Thẩm Vân Kiêu đến nhà ăn ăn cơm, hai sân thể dục phơi nắng, Tưởng Dư Hoài lúc luôn lủi thủi một , chuyện sân thể dục như thế là điều tuyệt đối , nhưng bây giờ bên cạnh nhiều hơn một bạn, thế giới của hình như cũng bởi vì mà trở nên rộng lớn hơn.
Thẩm Vân Kiêu để nếm trải thanh xuân và sự vui vẻ của tuổi trẻ, cũng bên cạnh một bạn là cảm giác gì. Thế nên thoải mái khi cùng với Thẩm Vân Kiêu sân thể dục, thậm chí còn hề chút đề phòng gì mà ngủ một giấc.
Khi thức dậy mặt trời mây che phủ, bầu trời trong xanh như gột rửa, làn gió nhẹ thổi sân thể dục mang theo hương cỏ tươi.
nhanh chóng phát hiện chỗ đúng, bật dậy, ống quần chân trái vén lên, chân giả lấy từ lúc nào, lộ phần chân cụt trơ trụi.
Mà xa nhiều vây quanh, bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ , giống như trở thành động vật ở trong công viên quan sát .
Trong đầu hiện lên hình ảnh thời thơ ấu, tiếng , tiếng thảo luận vang vọng quanh tai.
“Hu hu hu, con cùng bàn với , là quái vật.”
“Mẹ ơi, chân , ơi con sợ.” “Mau xem , chân.”
Anh sợ khác là quái vật, che giấu chiếc chân , cô đơn mà bình tĩnh sống một bao nhiêu năm, nhưng bây giờ những ánh mắt tò mò, thương hại, ác ý, ghê tởm chằm chằm , ống quần cắt một nửa, chân giả lấy , thể nào che giấu .
Chàng trai trẻ năng lực bình tĩnh khi gặp rắc rối như trong tương lai, đối mặt với nhiều ánh mắt như thế, hoảng loạn, bơ vơ, điện thoại khi đó còn tiên tiến như bây giờ, nhưng là của nhà họ Tưởng, bố sớm trang cho chiếc điện thoại nhất, hoảng loạn lấy điện thoại gọi cho .
Điện thoại vang lên lâu mới nhận, hoảng loạn tựa như cầu cứu với bà: “Mẹ ơi mau đến đón con, mau đến trường đón con .”
Bố bình thường bộn, bận rộn đến mức thường xuyên thấy họ, hơn nữa vì chuyện chân của mà họ thường cãi , cả hai đều cảm thấy với , đều cảm thấy áy náy, mà cách nhất để giải toả cảm giác áy náy chính là lúc chuyện gì thì đem chuyện cãi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-183.html.]
Cũng bởi vì như thế, mối quan hệ của và bố lạnh nhạt, nhưng bây giờ chỉ thể xin họ giúp đỡ.
“Xảy chuyện gì ?” Mẹ hỏi ở trong điện thoại.
“Mau đến cứu con, xin đến đón con.” Cậu lặp câu trong điện thoại.
“Bây giờ đang bận, con đừng hoảng loạn, chuyện gì thì tìm thầy cô giải quyết , bận xong sẽ đến đón con.”
Điện thoại của cứ như cúp máy, gọi điện thoại cho bố nhưng ai .
Sân thể dục đến càng lúc càng đông, chân giả, cách nào dậy, ở đó, ống quần chân trái cắt, cái chân tàn tật xí lộ bên ngoài, giống như động vật trong công viên vây xem.
Anh hoảng loạn bò dậy, nhưng vì thiếu chân giả cộng thêm hoảng loạn và căng thẳng, khống chế trọng tâm, bò dậy ngã xuống, ai đến đỡ , thậm chí lúc ngã xuống, gần nhất còn vô thức tránh , giống như là bẩn thỉu và xí, dính đến là may mắn .
Anh thử một ngã một , thử một ngã một , còn bi thảm hơn , lúc định thử thêm nữa thì thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Thực lúc tỉnh dậy thấy Thẩm Vân Kiêu ở bên cạnh đoán , chỉ là dám khẳng định, dám khẳng định chuyện là , mãi cho đến khi thấy gương mặt đó trong đám , vẻ mặt như đang xem kịch đó.
Anh với , kiểu lạnh lùng quan tâm.
Quả nhiên là , tất cả chuyện là , bạn nhất của , tin tưởng duy nhất, là .
Mục đích là gì hình như cần .
Mây tan , ánh mặt trời chiếu xuống, vùng vẫy một hồi cả đầy mồ hôi, lúc bò ở đất, cả thê thảm, hai mắt đỏ bừng, Thẩm Vân Kiêu trong đám .
Những ánh mắt tò mò, chế nhạo, ghê tởm xung quanh hình như trở thành một mảnh mờ nhạt, duy chỉ điệu đó của Thẩm Vân Kiêu là rõ ràng, luôn cố định trong tầm mắt của .
Hôm đó mặt trời , gió thổi nhẹ nhàng, thiếu niên Tưởng Dư Hoài thất vọng đối với tất cả .
Khoảnh khắc đó, bỗng một suy nghĩ điên cuồng, huỷ diệt tất cả .