Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

KẾT HÔN CÙNG TỔNG TÀI TÀN TẬT - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-04-25 03:00:18
Lượt xem: 50

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nguyễn Mịch Vân cũng thật, cô , Tưởng Tri Thu thở dài : “Xin .”

Nguyễn Mịch Vân : “Anh đừng lo lắng, em sẽ cùng Thiên Phàm đợi ngoài.”

“Đợi ngoài , cũng của nữa.”

“Thế thì em cùng đợi đến khi trở như xưa.”

Tưởng Tri Thu là cao nhất trong các em trong nhà, đàn ông dáng cao lớn thấy lời thì khoé mắt tự chủ mà đỏ hoe, nhưng nhạo bản :

“Chỉ sợ mãi mãi trở .”

Nguyễn Mịch Vân : “Không trở thì thôi, cho dù Hoà Trung phá sản, công ty khác trong nhà vẫn cổ phần, thêm cả tiền trong tay em nữa, đủ cho cả nhà chúng ăn uống cả đời.”

Nghe thấy Tưởng Tri Thu , nhiều lời , nhưng mở miệng thế nào, im lặng một lúc chỉ : “Cảm ơn em Vân Vân, sẽ cố gắng.”

Nguyễn Mịch Vân chỉ đợi câu , cô với , cho uống một viên thuốc an thần: “Anh yên tâm, em sẽ đợi .”

*

Từ Hi Nhiễm ở nhà rảnh rỗi ba tháng, trong thời gian cứ định kỳ cô khám thai, ba tháng kiểm tra, bào thai phát triển định, các chức năng khác trong cơ thể đều bình thường, tóm thời kỳ định ba tháng đầu qua.

Cuối tuần hôm đó chồng Thôi Viên dẫn Từ Hi Nhiễm lễ tạ, đó Thôi Viên dẫn Từ Hi Nhiễm xin quan âm em bé, bây giờ Từ Hi Nhiễm mang thai , nên lễ.

khi Tưởng Dư Hoài thì đồng ý: “Đi chùa giống như leo núi, bây giờ em đang mang thai, đừng khiến bản mệt.”

Từ Hi Nhiễm cảm thấy quá vấn đề, nơi đó thì tính là núi gì, cũng chỉ là chùa mười mấy bậc thang mà thôi.

Từ Hi Nhiễm : “Hôm qua chẳng kiểm tra thai nhi định mà, hơn nữa ngày ngày em cứ ngẩn ở nhà, sắp ngu luôn . Núi đó cao , hơn nữa nữa lúc đầu cầu quan âm cũng là em xin, nếu trả lễ thì nên tự trả mới đúng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-180.html.]

Tưởng Dư Hoài là theo chủ nghĩa vô thần, hề tin mấy cái , cầu Phật trả lễ gì đó là huyền học, đó chỉ là sự an ủi về mặt tâm lý mà thôi. Tuy , nhớ đến đoạn thời gian cô ngày ngày ở nhà buồn chán đến phát điên, ngoài dạo cũng . Đương nhiên yên tâm để cô , dứt khoát kiến nghị bản theo bọn cô đến chùa, ở bên cạnh chăm sóc thì mới yên tâm.

Đến chùa còn lễ xong, Thôi Viên cầu phúc cho đứa trẻ, bà quỳ đệm cói, một vị sư già ở bên cạnh niệm kinh cho bà . Tưởng Dư Hoài luôn là quan niệm thời gian mạnh mẽ, thời gian trong mắt là vàng.

Thôi Viên vị sư già niệm kinh tận một giờ, Tưởng Dư Hoài đợi sắp mất hết kiên nhẫn, vốn Từ Hi Nhiễm cũng nhưng Tưởng Dư Hoài đồng ý. Anh niệm kinh mất một tiếng, cô đang mang thai quỳ lâu như thế, mang thai vất vả , chỉ mong như thế nào cô thoải mái thì , quỳ lâu như , sợ cô mệt.

Anh đồng ý, Từ Hi Nhiễm cũng kiên trì, cô ngoan ngoãn đợi ở một bên.

Thỉnh thoảng Tưởng Dư Hoài đồng hồ, mỗi mày đều cau , xung quanh đến kẻ . Ngôi chùa hương khói thịnh vượng, nếu đổi là thì sẽ mất thời gian mấy thứ thần bí , nếu thật sự tác dụng thế thì chẳng ai cần cố gắng nữa, mỗi ngày đến bái lạy thần phật là . nghĩ thì đó cũng là tấm lòng của bà thế nên gì, chỉ thể tiếp tục đợi.

Khó khăn lắm mới thấy sư thầy niệm kinh xong, mấy ở chùa ăn bữa cơm chay, ăn xong cơm Từ Hi Nhiễm còn về, một thời gian chán nản ở trong nhà, cô ở trong chùa dạo, Thôi Viên và Tưởng Dư Hoài dạo cùng cô.

Thôi Viên Tưởng Dư Hoài : “Thật hiếm khi con mới đến đây cùng, bình thường con tin mấy thứ .”

Tưởng Dư Hoài : “Mọi tin là , con chỉ là một cùng thôi.”

Thôi Viên : “Lúc cũng tin, chỉ đến năm con mười sáu tuổi sinh bệnh đó, chuyện con sinh bệnh con vẫn nhớ chứ?”

Tưởng Dư Hoài im lặng , Thôi Viên cũng ý thức nên nhắc chuyện , nụ lập tức trở nên lúng túng: “Lúc đó trong lòng lo lắng, cả ngày buồn bã nơi nào để trút , chỉ thể ngày ngày đến chùa cầu phúc cho con, ngờ rằng con thật sự từ từ lên. Đây cũng coi như một kiểu ký thác tâm linh của . Mẹ thường thầy Trí Tuệ , con tạo quá nhiều nghiệp chướng, nếu như mệnh con quá cứng thì thể sẽ báo lên con của con, nghĩ bình thường luôn chừng mực từng qua việc ác gì, thầy Trí Tuệ , nhiều việc ác bản con nhưng , ví dụ như cẩn thận giẫm c.h.ế.t một con kiến, đó cũng là sinh mệnh, cũng coi như là sát sinh, niệm a di đà phật.”

Tưởng Dư Hoài Thôi Viên sắc mặt nghiêm trọng hơn chút: “Cái là lý lẽ gì? Ai thì đó chịu, còn báo lên đời con? Xem thần phật cũng là công bằng.”

“Phỉ phui phỉ phui, cửa Phật là nơi thanh tịnh, đừng lời như .” Thôi Viên lườm tiếp: “Vận mệnh của mỗi giống , nếu như mệnh con quá cứng, báo lên con, con cũng cảm giác , việc ác tích luỹ khả năng sẽ báo lên đời .”

Sau khi từ trong chùa , Tưởng Dư Hoài luôn mang tâm sự nặng nề, cả đêm ngủ ngon, Từ Hi Nhiễm nhanh chóng phát hiện đàn ông bên cạnh cứ lật qua lật , Từ Hi

Nhiễm hỏi : “Anh đang nghĩ gì thế? Sao vẫn ngủ?”

Tưởng Dư Hoài ôm cô : “Không gì, em ngủ .”

Sáng sớm Tưởng Dư Hoài tỉnh dậy, Từ Hi Nhiễm vẫn còn đang ngủ, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, cũng ồn khiến cô tỉnh. Sau khi Tưởng Dư Hoài dậy thì bảo đưa đến chùa.

Loading...