Từ Hi Nhiễm tới nhà họ Tưởng, trừ Tưởng Tri Thu gây chuyện và Đường Diệc Noãn đang cho con bú, những thành viên khác của nhà họ Tưởng đều tới đông đủ. Thím hai đang bên cạnh bà cụ Tưởng lau nước mắt, Nguyễn Mịch Vân thì sắc mặt tái nhợt ở phía bên , Tưởng Đông Thần thấy cô tới thì trừng mắt cô, Đinh Nhất Trữ bên cạnh Tưởng Đông Thần theo thím hai.
Tưởng Dư Hoài vẻ bình tĩnh hơn, nhưng từ đến giờ đều luôn điềm đạm trong tình huống. Khi thấy cô đến, Thôi Viên niềm nở chào đón: “Hi Nhiễm đến , mau đây.”
Từ Hi Nhiễm bước đến chào hỏi lớn tuổi, dĩ nhiên là chú và thím hai sẽ thể hòa nhã với cô, bà cụ Tưởng cũng vui lắm nhưng vẫn đáp lời cô một tiếng.
Có Tưởng Dư Hoài ở đây, thể thuyết phục Từ Hi Nhiễm e là chỉ bà cụ Tưởng. Bà cụ Tưởng thở dài, định gì đó thì Từ Hi Nhiễm : “Con một tin với .”
Lời của Từ Hi Nhiễm khiến biểu cảm của trở nên khó hiểu. Tưởng Tri Thu mang điều tra, lúc tin tức gì khiến cho nhà họ Tưởng coi là tin .
Từ Hi Nhiễm tiếp: “Con thai .”
Xung quanh đột nhiên im lặng một cách kỳ lạ, ở gần Từ Hi Nhiễm nhất là Thôi Viên phản ứng , bà che miệng, vẻ mặt tin: “Con... thai ? Hi Nhiễm ngoan, chuyện thể giỡn.”
“Con đùa.” Cô lấy tờ xét nghiệm khỏi túi: “Mấy ngày nay cơ thể con thoải mái, lúc nghỉ trưa hôm nay con kiểm tra thì phát hiện thai.”
Thôi Viên nhận lấy báo cáo xét nghiệm, xem kỹ lưỡng những dòng chữ đó. Trên khuôn mặt bà nở nụ , đuôi mày giấu nổi ý vui.
“Thật... đây là sự thật.”
Thôi Viên tiến đến bên bà cụ Tưởng, đẩy thím hai sang một bên, đưa tờ báo cáo xét nghiệm cho bà cụ xem: “Mẹ, Hi Nhiễm thật sự thai .”
Lúc bà cụ Tưởng cũng phản ứng , bà cụ vội bảo mang kính lão đến, xem xem tờ báo cáo xét nghiệm.
Bà cụ Tưởng vui mừng kìm chế , bật thành tiếng, xong, bà cụ tức giận liếc mắt Tưởng Dư Hoài: “Đứa nhỏ , về mà một tiếng.”
Tưởng Dư Hoài vẫn còn đang ngẩn , báo một tiếng, vì đến bây giờ mới .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-175.html.]
Anh Tưởng bình tĩnh xử lý chuyện nhưng bây giờ biểu cảm thật sự buồn , ngơ ngác Từ Hi Nhiễm, rõ ràng vẫn thể tiêu hóa nổi tin tức . Đến khi Từ Hi Nhiễm nhịn mà bật , mới tỉnh táo .
Tưởng Dư Hoài cố giữ bình tĩnh, dậy với Từ Hi Nhiễm: “Em theo .”
Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn theo phòng, trong lúc , thím hai đang chuyện Từ Hi Nhiễm mang thai cho rối loạn tiết tấu, bà cụ thì đang vui mừng, còn thím hai vẻ cam lòng, bà : “Mẹ, gì ? Giờ Tri Thu vẫn còn đây!” Bà lau nước mắt.
Bà cụ Tưởng : “Ôi chao, giờ con bé mang thai, thể gì đây? Việc của Tri Thu, cứ nghĩ cách , giờ quan trọng nhất là để Hi Nhiễm yên tâm dưỡng thai, đừng gì nữa cả.”
Thím hai cũng hiểu rõ đứa bé trong bụng Từ Hi Nhiễm quan trọng với nhà họ Tưởng như thế nào, chỉ thể Từ Hi Nhiễm quá may mắn, đúng thời điểm then chốt mang thai.
Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài phòng, dẫn cô mà gì, cứ thế chằm chằm cô.
“Nhìn em gì thế? Lại chẳng gì cả.” “Thật sự mang thai ư?”
Rõ ràng Tưởng Dư Hoài vẫn thể tiêu hóa tin tức .
“Em dối gì? Nếu tin, đưa em đến bệnh viện khám nữa.”
Tưởng Dư Hoài gì nữa, im lặng một lúc đột nhiên ôm chầm lấy cô, khi ôm thì mới nhận ôm quá chặt, sợ đụng bụng cô, thế là nới lỏng một chút.
“Lần nào thế? Sao đột ngột ?” Anh thực sự hề chuẩn tâm lý chút nào cả.
“Ngay công tác nước ngoài về hỏi em rời xa , đó quá vội vã, thậm chí còn thực hiện biện pháp gì, đó em bận rộn nên quên mất, thêm đang chuẩn mang thai nên em chẳng nghĩ nhiều, vốn tưởng chỉ một thì khả năng cao, thế mà trúng .”
Từ Hi Nhiễm cũng cảm thấy tình cờ, đứa trẻ đến đúng lúc quá.
Tưởng Dư Hoài vùi mặt cần cổ cô, tuy cố hết sức kiềm chế, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn tiếng khe khẽ của .