Anh ngẩn một lúc, dường như phí mất một ít sức lực mới phản ứng , nỗi u ám trong mắt dần tan biến vì câu , chỉ là mặt vẫn còn biểu cảm xác định, thử dò hỏi một nữa: “Thật ?”
Từ Hi Nhiễm gật đầu với : “Chúng là vợ chồng , vợ chồng vốn dĩ chính là bao dung lẫn . Dù lừa em, nhưng những mặt của , em thể trở thành Từ Hi Nhiễm như hiện tại, thứ em hiện giờ, đều là trao tặng. Nếu , lẽ em vẫn đang gia đình trói buộc, em sẽ thể phát triển như , em cũng sẽ sự tự tin như bây giờ, huống hồ em cần em, em cũng bằng lòng mãi mãi ở bên .”
Gần như trong khoảnh khắc cô dứt lời, nhanh chóng kéo cô lòng ôm thật chặt. Anh vùi mặt cổ cô, chắc chắn mà hỏi : “Thật sự rời ?”
Cô cũng ôm chặt , : “Không rời .”
Cũng là do hơn một tuần gặp, là sự cô đơn của khơi dậy sự xót thương của cô, lúc dường như từng tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào một loại khao khát nào đó, âu yếm , khiến yên tâm.
Vậy nên Từ Hi Nhiễm thẳng với : “Em .”
Cô vốn luôn bảo thủ và động trong chuyện tình, hiếm khi chủ động bày tỏ suy nghĩ của , mà giờ đây cô trực tiếp rằng .
Ngay cả Tưởng Dư Hoài cũng ngờ, thậm chí còn nghi ngờ cô, Từ Hi Nhiễm kiên định thẳng mắt .
Lòng nóng rực bừng bừng, đáy mắt dần bùng lên ngọn lửa, còn nghi ngờ gì nữa, nâng mặt cô hôn lên.
Anh hôn mãnh liệt vội vàng, Từ Hi Nhiễm suýt nữa nghẹt thở, mất một lúc cô mới hồn, vô thức đáp , chỉ tiếc động tác của quá vội vàng, cô căn bản đáp kịp.
Lưỡi quấn lấy lưỡi cô, như hai cái lưỡi hòa một, bế cô dậy, hai chân cô vòng qua hai bên hông . Động tác lớn đến mà môi vẫn hề rời khỏi môi cô, tựa như bám chặt lấy, vững vàng chắc chắn chừa một kẽ hở.
Anh bế cô đến mép giường, đặt cô xuống giường, vội vàng luống cuống cởi bộ vest kéo mạnh cà vạt, như thể cần nhiều lời, từng tế bào trong cơ thể đang quyết định cho họ.
Từ Hi Nhiễm quên họ chuyện bao nhiêu , đó cơ thể mềm nhũn của cô tựa . Tưởng Dư Hoài ôm lấy cô, dùng mặt áp mặt cô, cọ xát mấy cái thủ thỉ bên tai cô.
Từ Hi Nhiễm đưa hai tay nâng đầu kéo một chút, cô thẳng mắt , trong mắt vẫn còn dục vọng tan. Từ Hi Nhiễm hỏi : “Em nhớ , nhớ em ?”
Hiếm khi cô thể hiện cảm xúc trực tiếp rõ ràng như nên khoảnh khắc Tưởng Dư Hoài thấy câu ngẩn , nhưng đáy mắt chậm rãi hiện lên vẻ vui mừng, nụ hôn của dần chuyển đến nơi môi cô, từng chút từng chút áp lên môi cô: “Sao thể nhớ em .”
Từ Hi Nhiễm hỏi : “Anh thể rời xa em đúng ?” “Chẳng lẽ thể hiện còn đủ rõ ràng ?”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-168.html.]
Anh dùng trán áp trán cô: “Xin , là , là lừa em.”
Từ Hi Nhiễm hỏi : “Vậy sẽ đổi chứ?”
Động tác dùng trán áp trán cô dừng , đó dứt khoát : “Không đổi.”
“...”
Anh duỗi bàn tay to phía đầu cô, khẽ nâng đầu cô lên một chút, môi áp lên môi cô quấn quýt vài cái, đó : “Nếu thời gian , vẫn sẽ nghĩ cách để em cưới , nếu Trình Vân Khải vẫn ý đồ linh tinh với em, vẫn sẽ dùng cách để dạy cho một bài học.”
“Vậy tại xin ?”
“Anh xin là vì em thất vọng, là Dư Hoài như em tưởng tượng.”
Từ Hi Nhiễm im lặng một lúc, hỏi : “Em quan trọng với ?”
Tưởng Dư Hoài mắt cô: “Anh thể hiện đủ ở chỗ nào mà em nghi ngờ như ?”
Từ Hi Nhiễm : “Được, em .” “Biết cái gì?”
“Biết rằng em quan trọng với , rằng thể rời xa em, rằng là Dư Hoài như em tưởng tượng.”
“Cho nên…”
Anh chằm chằm mặt cô, sợ bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào khuôn mặt cô, như thể cô quyền quyết định tuyệt đối với , nhưng rõ ràng là cô sẽ rời xa , lo lắng như .
“Cho nên, còn thể gì bây giờ, chồng do lựa chọn, đương nhiên tự chịu đựng.”
Anh như trút gánh nặng, nâng cằm cô hôn lên môi cô: “Cô bé học cách trêu chọc , từ bao giờ em trở nên xa thế ?”
“Học theo đó.”
“Đừng học theo , học điều .” Từ Hi Nhiễm lời của chọc .