Anh xong lời mới rời , phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh. Từ Hi Nhiễm đến bên giường, với vẻ mặt áy náy: “Xin Dư Hoài, em sẽ đến đây.”
“Không liên quan gì đến em.”
Từ Hi Nhiễm do dự một lúc vẫn hỏi: “Anh Dư Hoài, thật với em, chuyện mảnh đất năm đó của nhà họ Trình và chuyện Trình Vân Khải đổi là do ?”
Lúc đang dựa giường bệnh, hai mắt giống như phủ một tầng sương, khiến cho rõ, im lặng một lúc : “Là .”
Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm dám tin, cô mất một lúc mới bình tĩnh , cô thể hiểu vì chuyện bọn họ từng , cũng thể hiểu chạy một vòng lớn trăm phương nghìn kế khiến cô gả cho . cô ngờ rằng chuyện năm đó thật sự là do , cô vẫn luôn cho rằng chuyện năm đó là do Trình Vân Khải hiểu lầm , thể chuyện như giả vờ vô tội ?
Từ Hi Nhiễm mất một lúc bình tĩnh hỏi: “Anh cũng lấy chuyện của em uy h.i.ế.p ?”
“Ừ.”
Từ Hi Nhiễm im lặng lâu, do thương , mặt lộ chút mệt mỏi, sắc mặt cũng trắng hơn so với nãy, đáy mắt phủ sương mù cảm xúc cuộn trào nhưng áp chế .
Trong phòng bệnh im ắng, chỉ thấy tiếng gió bên ngoài thổi cửa sổ.
Không qua bao lâu, Tưởng Dư Hoài mở miệng: “Có khiến em thất vọng, em luôn cho rằng Tưởng Dư Hoài là một , nhưng thực chất là đạo đức giả, nham hiểm, trăm phương ngàn kế, đầy mưu mô.”
“Vì ?” Từ Hi Nhiễm vẫn hiểu rõ: “Vì đối phó Trình Vân Khải?”
“Bởi vì khiến cảm thấy đe doạ, em với là thanh mai trúc mã, thời gian hai quen dài hơn, hiểu em bằng . Hơn nữa vẫn còn ý với em, thể nào khoan nhượng . Thế nên nghĩ cách để chia rẽ mối quan hệ của hai , để em cách xa , nhất là tuyệt giao với , như mới cách nào nung nấu suy nghĩ đúng đắn với em.”
“...”
“Càng thất vọng ? Em cho rằng rộng lượng vị tha, nhưng thực là tính toán chi li, trong mắt chứa nổi hạt cát.”
Trong lòng Từ Hi Nhiễm phức tạp khó , lời của thực sự khiến cho cô kinh ngạc, đảo lộn nhận thức của cô về , tạm thời Từ Hi Nhiễm tiếp tục vấn đề , cô với : “Anh nghỉ ngơi .”
“Em thì ?”
“Em ở đây chăm sóc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-162.html.]
Hình như thở phào nhẹ nhõm, lúc mới xuống. Trong phòng bệnh một giường cho nhà chăm sóc, tối hôm nay Từ Hi Nhiễm nghỉ ở đây. một đêm cô thể nào ngủ , xoay qua xoay nhớ đến chuyện năm đó, còn lời tối nay.
Lại xoay một cái, đúng lúc đối mặt với , nhắm mắt, giống như ngủ , đèn trong phòng bệnh tắt, nhưng ánh đèn lờ mờ của máy móc giúp cô miễn cưỡng thấy rõ khuôn mặt .
Thật sự, cô luôn cho rằng là một rộng lượng câu nệ tiểu tiết, cũng thực sự cảm thấy là một , mãi cho đến bây giờ cô mới cô hề hiểu .
Đêm qua Tưởng Dư Hoài mơ một giấc mộng, bỗng giật tỉnh dậy, vô thức sang giường bên cạnh một cái. Từ Hi Nhiễm ở giường, rút kim truyền dịch , lấy nạng vội vàng ngoài cửa, bên ngoài A Văn đang , thấy thì hỏi: “Sếp Tưởng chuyện gì dặn dò?”
“Cô Tưởng ? Cô ?”
“Cô Tưởng đến công ty , cô tan sẽ qua đây.”
Lúc Tưởng Dư Hoài mới thở phào một , A Văn thấy vẻ mặt căng thẳng của , vô thức cũng căng thẳng theo, hỏi: “Anh Tưởng tìm cô Tưởng việc gấp ạ?”
“Không gì.” Anh đáp một tiếng : “Đợi lúc nữa bảo thư ký đưa văn kiện đến đây.”
Tưởng Dư Hoài thương đến công ty , nhưng mấy văn kiện quan trọng tự ký, thư ký đưa văn kiện qua đợi ký xong cầm về.
Buổi trưa, Tưởng Ngôn Phong đến thăm Tưởng Dư Hoài. Năm nay Tưởng Ngôn Phong là sinh viên năm tư , đến thực tập tại công ty trong nhà. Lúc Tưởng Ngôn Phong đến phòng bệnh của Tưởng Dư Hoài, Tưởng Dư Hoài đang soàn soạt ký tên.
“Em chứ cả , cũng bất cẩn quá , bản thế nào hiểu ? Loại chuyện như vận động , trong khả năng của là , khiến thương như .”
Tưởng Dư Hoài đầu cũng thèm ngẩng: “Xem sắp xếp việc cho em ít quá, em vẻ rảnh nhỉ?”
“Làm gì , em cũng là bớt chút thời gian đến xem thế nào thôi! Thật sự nhiều, cũng thể dùng em trai như một con lừa đúng nào?”
Tưởng Dư Hoài thèm để ý đến , Tưởng Ngôn Phong cứ tìm đường c.h.ế.t mà chằm chằm mặt Tưởng Dư Hoài một lúc. Cuối cùng Tưởng Dư Hoài nhịn , ngẩng đầu , khẽ liếc qua đó, ánh mắt giống như sức mạnh khiến Tưởng Ngôn Phong giật , vô thức lùi về hai bước, điều chỉnh thở một lúc mới : “Anh cả , em cảm thấy mặt vẻ hốc hác chán nản ? Không chứ, gần đây chẳng mới ký mấy hợp đồng với bên nước ngoài ? Chiến trường đắc chí, thế là tình trường chán nản ? Sao cả, và chị dâu mâu thuẫn ?”
Tưởng Dư Hoài mang theo vẻ mặt vô cảm với : “Em từng ăn đ.ấ.m của A Văn nhỉ?”
Tưởng Ngôn Phong hít một khí lạnh: “Anh cả sẽ như chứ, gì cũng là em nhà , thể để ngoài dạy dỗ em của chứ?”
“Ra ngoài.” Tưởng Dư Hoài vô cùng khách sáo.
thái độ của khiến Tưởng Ngôn Phong hiểu rõ, xem đoán đúng . Nếu như là tình trường chán nản, thật sự ngờ rằng lão già thâm hiểm cũng một ngày lật thuyền, quả nhiên là vỏ quýt dày móng tay nhọn, cả thâm hiểm đến thì vẫn ngã trong tay của chị dâu.