Tưởng Dư Hoài lập tức cửa, thực sự thấy cô từ cửa . Nhất thời nên hình dung tâm trạng giây phút như thế nào, tất cả lo lắng và sợ hãi dường như đều lắng xuống khoảnh khắc thấy cô. cảm xúc nơi đáy mắt vẫn cuồn cuộn ngừng. Anh kìm nén một hồi lâu mới thể mở miệng chuyện như bình thường: "Em về ? Đã ăn cơm ?"
"Ăn ."
"Sao điện thoại của em vẫn luôn kết nối ?"
"Em yên tĩnh một nên tạm thời tắt điện thoại di động."
Từ Hi Nhiễm việc của sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng . Bác Thẩm mặt đầy lo lắng tiến lên : "Bây giờ cô chủ trở , Tưởng nên nhanh chóng xử lý chân ."
Nghe như thế Từ Hi Nhiễm hỏi: "Chân? Chân Tưởng ?"
Bác Thẩm : "Cô chủ đấy thôi, Tưởng vì tìm cô mà chợp mắt một ngày một đêm . Có lẽ nhiều nên chân bắt đầu viêm . Từ hôm qua thể xuống như bình thường ."
Tưởng Dư Hoài đúng lúc ngắt lời bà : "Bác Thẩm, bác việc của ."
Bác Thẩm rời , Từ Hi Nhiễm với ánh mắt phức tạp, cô : "Em chỉ ngoài yên lặng suy nghĩ một lúc thôi, cần lo lắng như . Anh xuống , em bôi thuốc giúp ."
"Không , lát nữa sẽ tự xử lý." "Anh xuống ."
Tưởng Dư Hoài thấy cô kiên trì như thì từ chối nữa. Anh xuống sofa. Bởi vì quá đau nên dù kiềm chế thế nào thì vẫn thể khống chế động tác lưu loát. Từ Hi Nhiễm thấy thì nhíu mày . Hình như viêm nặng hơn .
Từ Hi Nhiễm cầm hộp thuốc , cô xổm mặt , kéo ống quần lên. Bởi vì nhiều nên động tác của cô cũng thuần thục hơn nhiều. Cô mở van hút , gỡ chân giả xuống, đó lấy vỏ bông . Đến khi thấy đoạn mỏm cụt của , Từ Hi Nhiễm nhất thời hít một khí lạnh.
Lần viêm chỉ sưng thôi, tróc mất một lớp da. Cô dám tin về phía Tưởng Dư Hoài, hỏi: "Sao nghiêm trọng thế ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-159.html.]
Cô nhớ tới lời bác Thẩm chợp mắt một ngày một đêm , rốt cuộc nhiều thế nào chứ?
Cô thể rõ cảm xúc trong lòng, như thứ gì đè nặng trong lòng, chèn ép khiến cô khó chịu. Cô vội vàng tìm kiếm trong hộp thuốc, ngón tay cũng phát run. Thế nhưng khi tìm thuốc mỡ cô thể nào . Trước sát trùng cần cầm m.á.u ? Cô nhận cô thể xử lý .
"Em... em gọi điện thoại cho bệnh viện."
Cô hoang mang rối loạn vội lấy điện thoại , lúc đang gọi điện thoại thì Tưởng Dư Hoài giữ c.h.ặ.t t.a.y cô. Lúc cô đang xổm mặt , cúi xuống, dùng bàn tay đỡ mặt cô. Anh nâng mặt cô lên, với cô: "Đừng lo lắng, chuyện gì ."
Giọng bình tĩnh khiến tâm trạng lo lắng căng thẳng của cô giảm đôi chút.
"Còn trách ?" Anh hỏi.
Mặc dù biểu cảm của đổi nhiều nhưng đôi mắt dán chặt cô, sợ bỏ lỡ câu trả lời của cô. Từ Hi Nhiễm lắc đầu, dường như động tác khiến bất ngờ, chút ánh sáng hiện lên nơi đáy mắt , hỏi: "Không trách thật ?"
"Thật." Cô nghẹn ngào với : "Mặc dù lừa em, em tại lừa em, nhưng dựa sự hiểu của em về thì chắc chắn lý do mới lừa em. Hơn nữa cũng những điểm . Anh giúp đỡ em, tôn trọng em, những điểm xóa hết những điểm của .
Cho nên em trách ."
Khóe mắt cũng ửng đỏ, dùng ngón cái vuốt ve gò má cô, yết hầu lên xuống mấy , hỏi: "Cũng sẽ rời xa chứ?"
Dù kiềm chế thế nào thì cũng cách nào che giấu giọng khản đặc.
"Sẽ , em sẽ rời xa ."
Đến giờ khắc trái tim treo lơ lửng một ngày một đêm của Tưởng Dư Hoài mới xem như thả lỏng. Anh gì đó, nhưng mở miệng phát hiện gì cả.
Anh dùng một tay kéo cô lên ôm lòng, từ từ nhắm hai mắt dùng cằm cọ cọ đầu cô.