Bình thường mấy đứa trẻ sợ bác cả của bọn nó nhất, vì cũng sợ vợ của bác cả. Mấy đứa nhỏ vốn đang chơi vui quên trời đất thấy Từ Hi Nhiễm thì lập tức dừng . Lúc món đồ chơi đang trong tay Tưởng Thư Dương. Mọi khi Tưởng Thư Dương là đứa bướng nhất, ngay cả thím hai nhà họ Tưởng cũng chính là bà nội của nó cũng cách trị nó. lúc nó đến nhà cũ, mấy bướng quá ảnh hưởng tới Tưởng Dư Hoài. Trước giờ Tưởng Dư Hoài luôn nghiêm khắc với tụi nhỏ, bao giờ nuông chiều. Tưởng Thư Dương Tưởng Dư Hoài quát lớn mấy câu, sợ đến mức lớn hồi lâu. Từ đó về chỉ cần thấy Tưởng Dư Hoài là trốn. Ngay cả vợ của Tưởng Dư Hoài, lúc nào cũng dịu dàng và dễ chuyện, nó cũng sợ.
Cho nên giờ phút nó nhút nhát liếc mắt Từ Hi Nhiễm một cái, ngoan ngoãn trả đồ cho Tưởng Dược An. Trả đồ xong Từ Hi Nhiễm với ánh mắt bác xem cháu trả đồ , bác nên khen ngợi cháu . Từ Hi Nhiễm bộ thấy.
Từ Hi Nhiễm lau nước mắt cho Tưởng Dược An : “Các trả đồ chơi cho cháu , đừng nữa nhé."
Tưởng Dược An cô một cái, thút tha thút thít : "Cảm ơn bác cả."
Từ Hi Nhiễm xoa đầu bé, cô : "Không cần cảm ơn." Cô nắm bàn tay nhỏ của bé: "Đi thôi, chúng cùng nhà nào."
Từ Hi Nhiễm mới hai bước thì đột nhiên khác kéo góc áo, cô cúi đầu , kéo áo cô chính là Tưởng Thiên Phàm.
"Bác cả." Tưởng Thiên Phàm gọi cô một tiếng. "Làm ?"
Giờ phút , bé trai biểu hiện nghiêm túc, bé khẽ nhíu mày với cô: "Bác cả đừng để bố cháu tù ?"
Từ Hi Nhiễm thì sửng sốt, cô hỏi: "Ai với cháu bác sẽ đưa bố cháu tù?"
"Vậy bác cả sẽ đưa bố cháu tù đúng ạ?"
"Chỉ phạm sai lầm mới tù, bố cháu phạm gì ?"
"Đương nhiên là , bố cháu nhất."
"Nếu bố cháu phạm thì ai đưa bố cháu tù . Ngược , nếu sai thì phạm cũng nên trừng phạt."
Nguyễn Mịch Vân vốn xem bọn nhỏ, tới cửa thì chợt những lời của Từ Hi Nhiễm, tim cô bỗng đập mạnh. Từ Hi Nhiễm cũng thấy cô , Nguyễn Mịch Vân vội mỉm với cô: "Chị dâu cả đến ."
Từ Hi Nhiễm gật đầu, nắm tay Tưởng Dược An chuẩn , khi ngang qua Nguyễn Mịch Vân, cô chợt bắt lấy cổ tay cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-149.html.]
"Chị dâu cả."
Từ Hi Nhiễm cúi đầu , Nguyễn Mịch Vân vội buông lỏng tay. Từ Hi Nhiễm hỏi: "Có việc gì?"
Nguyễn Mịch Vân gượng hai tiếng, : "Em lúc một chỗ em , mất lòng chị dâu cả, chị dâu cả đừng để bụng nhé."
Những lời , đây Nguyễn Mịch Vân cũng từng , nhưng chân thành hơn một ít, thậm chí còn chứa mấy phần lấy lòng. Từ Hi Nhiễm cô đang sợ hãi điều gì. là chỉ cho đối thủ sợ hãi thì họ mới thể thực sự kính trọng bạn.
"Sao đột nhiên ?"
Nụ của Nguyễn Mịch Vân càng thêm miễn cưỡng, cô do dự một lúc : "Mong chị dâu cả giơ cao đánh khẽ chuyện của Hòa Trung."
Lại còn thẳng như , quả thực chỉ thiếu điều cầu xin cô tha thứ, xem là sợ thật.
Từ Hi Nhiễm : " nhận tiền thì tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, nếu Hòa Trung vấn đề thì cô cần sợ hãi."
Nguyễn Mịch Vân chặn lời, vẻ mặt hổ. Từ Hi Nhiễm cũng để ý cô nữa, dẫn Dược An rời khỏi.
Sắc mặt Nguyễn Mịch Vân lắm, bởi vì Từ Hi Nhiễm để ý đến cô . Với tình hình hiện tại, cô còn tâm trạng tức giận vì loại việc nhỏ nữa. Điều cô lo lắng chính là, Từ Hi Nhiễm thật sự hề nể tình.
Cô nhớ rõ, chính là ở đây, tại cái cửa lớn , Từ Hi Nhiễm từng với cô , cô cô ghi thù.
Khi đó cô thèm quan tâm cô, càng để lời cô mắt, nào sông khúc lúc, mới hai năm ngắn ngủn, chuyện đều khác.
Tưởng Dư Hoài tới một bước, lúc đang lớn vây ở giữa, thấy Từ Hi Nhiễm , lập tức cho cô một ánh mắt: "Cuối cùng em cũng đến".
Từ Hi Nhiễm quá quen thuộc loại ánh mắt chia sẻ tầm ngắm , thực sự cô bà cụ Tưởng với cô:
"Mọi mới nhắc đến con đấy, con xem hiện giờ Vũ Kiệt cũng đứa nhỏ . Trước Diệc Noãn vẫn luôn con hiện tại cũng sinh. Thím ba con mỗi ngày đều vui vẻ nhảy lên nhảy xuống. Các con tính khi nào thì cũng cho con vui vẻ đây?"