Nói đến đây Từ Hi Nhiễm cảm thấy hổ thẹn, cô cầm tay , với một cách chân thành: "Cảm ơn ."
"Cảm ơn cái gì?" "Rất nhiều."
"Nếu thật sự cảm ơn thì dành nhiều thời gian ở nhà hơn , đừng ngày nào cũng bận đến mức thấy bóng ."
"Được, em sẽ cố gắng."
Từ Hi Nhiễm về đến nhà nhận điện thoại của Từ Xương Đông. Trong điện thoại, Từ Xương Đông dùng một loại giọng dịu dàng xen lẫn vài phần lấy lòng với cô: "Hi Nhiễm , gần đây bận ? Có rảnh thì cùng Tưởng về nhà thăm bố nhé."
Hai năm nay Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ luôn cải thiện quan hệ với Từ Hi Nhiễm, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn thích chuyện với bọn họ. Hiện giờ Từ Hi Nhiễm còn là Từ Hi Nhiễm mặc cho bọn họ bắt chẹt, đem đổi chác ích lợi nữa .
" và đều bề bộn nhiều việc, thời gian trở về. với các , chuyện gì thì đừng gọi cho ."
"Hi Nhiễm , con quá vô tình ? Dù bố cũng là bố của con, gì con cũng sống ở căn nhà bao nhiêu năm mà?"
"Nếu nghĩ đến việc sống trong cái nhà đó nhiều năm thì cả nhà các sớm xổm trong tù ."
Từ Hi Nhiễm chuyện khách khí. Nếu là Từ Xương Đông khi thì lẽ sẽ mắng cô là đồ vô ơn , nhưng bây giờ khác, ông dám lớn tiếng với Từ Hi Nhiễm nữa. Ông gượng hai tiếng. Từ Hi Nhiễm cũng nhiều lời cùng ông , cô : "Nhớ kỹ lời của , bề bộn nhiều việc, cố gắng đừng đến quấy rầy nữa."
Sau khi Từ Hi Nhiễm tắt máy, Từ Xương Đông cũng gọi nữa. Có lẽ bọn họ cũng hiện giờ thể bắt chẹt cô nữa, đối xử với cô ôn hòa. Thậm chí thỉnh thoảng khi chuyện còn mang theo chút khép nép lấy lòng, dám cứng rắn với cô nữa. Bởi vì bọn họ rõ, cô sẽ để mặc bọn họ gì thì , chọc tới cô, cô cũng sẽ nương tay.
Ngay cả Vương Lệ Lệ cũng dám gọi cho cô nữa, mỗi liên lạc, bà đều để bố ruột của cô gọi.
Tưởng Dư Hoài ôm lấy cô từ phía , hỏi cô: "Điện thoại của ai ?"
"Từ Xương Đông."
"Lại gọi em về ?"
"Vâng, nhưng em từ chối ."
Tưởng Dư Hoài hôn một cái lên má cô, giờ đều can thiệp nhiều chuyện của cô.
Buổi tối khi ngủ Từ Hi Nhiễm nhận điện thoại của cộng tác Tiểu Mãn. Cô công ty mới nhận một dự án nên bảo cô ngày mai đến sớm một chút. Vậy nên hôm Từ Hi Nhiễm thức dậy sớm.
Khi Tưởng Dư Hoài dậy, cô thu dọn xong chuẩn ngoài. "Sao sớm ?"
Từ Hi Nhiễm quấn tóc đáp: "Mới nhận một dự án, sớm để xem."
"Hôm qua em còn đồng ý với sẽ dành thời gian ở nhà nhiều hơn mà?"
"Gần đây em khá bận, đợi đến khi xong việc nhé."
Cô xong thì lập tức ngoài, Tưởng Dư Hoài gọi cô : "Chờ một chút."
"Sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-146.html.]
"Lại đây."
Từ Hi Nhiễm vội vội vàng vàng qua cho một nụ hôn tạm biệt, lệ, chạm rời ngay. Tưởng Dư Hoài chớp thời cơ giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
"Em bận thế ? Đã bao lâu chúng ăn sáng cùng ?"
"Về cơ hội cùng ăn, em sắp muộn ."
Tưởng Dư Hoài dùng một tay kéo cô lòng, ôm lấy cô và : "Ăn sáng cùng nhé?"
"Thật sự muộn mà, Dư Hoài."
Từ Hi Nhiễm xong đẩy , cô dùng lực mạnh, đẩy ngã . Phía là giường, chống khuỷu tay lên giường theo bản năng để định cơ thể.
Từ Hi Nhiễm cũng nhận nóng vội, nhanh chong : "Xin ."
Anh chuyện, chỉ lẳng lặng cô, cảm xúc cuồng nơi đáy mắt. Trong đó mấy phần trào phúng, mấy phần tức giận, và cả mấy phần u oán.
Cái khiến tim Từ Hi Nhiễm đập thình thịch, nhưng để kịp giờ cô vẫn vội vàng rời .
Tưởng Dư Hoài giữ tư thế đó im lặng một lúc, đó mới chậm rãi dậy. Chân giả ở bên giường, vội đeo , cứ im nhúc nhích bên giường như .
Sau khi Từ Hi Nhiễm ngoài, trong lòng càng cảm thấy bất an. Không tại , khỏi cửa, trong đầu cô luôn hiện lên ánh mắt của Tưởng Dư Hoài. Anh Dư Hoài tính cách thành thục, chững chạc, tự tin và điềm tĩnh. khi ở chung lâu ngày cô thể phát hiện cũng dính .
Quả thật cô vô tình, chẳng trách sẽ cô với ánh mắt như . Từ Hi Nhiễm cảm thấy áy náy, cô thời gian, cắn răng trở về.
Lúc Tưởng Dư Hoài vẫn im bên giường. Hơi thở của cô vẫn lưu giường, nhưng thì chẳng còn tăm .
Cô quên bao lâu bọn họ ăn sáng cùng , rõ ràng hôm qua cô mới đồng ý với sẽ dành thời gian ở nhà nhiều hơn. Cô luôn bận bận bận, còn bận hơn cả .
Cô trưởng thành , cô suy nghĩ của chính . Anh nên giam cầm cô, càng giam cầm cô, sẽ càng khiến cô rời xa . Anh để cô chuyện cô , thế nhưng cô ngày càng thành thục, cũng ngày càng bận.
Anh chỉ cùng cô ăn sáng mà thôi, mà cô nhóc bằng lòng dành thời gian ở bên . Hôm qua, cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận là chồng của cô mặt khác, còn mừng thầm. Thế mà vui bao lâu, cô tiếp tục đối xử với như .
"Anh Dư Hoài."
Một giọng bất ngờ vang lên kéo suy nghĩ của về. Anh cửa thì thấy cô vốn rời xuất hiện ở cửa khiến bất ngờ, vẻ mặt ảm đạm dần sáng lên, hỏi: "Không nữa ?"
Từ Hi Nhiễm liếc ống quần trống rỗng của . Cô thở dài. là lâu cô ở bên , sáng nào cô cũng sẽ đeo chân giả giúp .
Từ Hi Nhiễm lên lấy chân giả đeo cho , cô : "Em ăn sáng cùng ."
Tưởng Dư Hoài lập tức cảm thấy vui vẻ, trái tim trống rỗng như lấp đầy, kéo đầu cô, ấn một nụ hôn xuống trán cô, : "Được."
Từ đến nay luôn là dã tâm bừng bừng, nhưng hiện giờ cảm thấy thỏa mãn chỉ vì cô sẽ ăn cơm cùng .