Nói như hình như cũng sai, chị Lâm Thư Ngữ ngoại hình , nhiều tiền, xuất sắc. Không bạn trai thì chọn một thích để thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Cô cảm thấy dù cũng nhiều đàn ông sẵn lòng.
... Từ Hi Nhiễm Tưởng Dư Hoài với vẻ mặt đầy hàm ý: “Trước khi kết hôn với em, Dư Hoài cũng độc nhiều năm, cũng tìm bạn giường để thỏa mãn nhu cầu sinh lý hả?"
Tưởng Dư Hoài nhăn mày, : "Nói bừa gì đấy?"
"Tự Dư Hoài mà, con ai cũng thất tình lục dục. Anh Dư Hoài cũng là mà, chẳng lẽ nhu cầu về phương diện ?"
"Anh khác nhu cầu về phương diện , nhưng đối với , thích cách ."
Có vẻ cô hài lòng với câu trả lời của : "Em cũng Dư Hoài sẽ như ."
Biểu cảm nhỏ của cô khiến vui vẻ, : "Nếu thật sự tìm bạn giường thì em sẽ thế nào?"
Từ Hi Nhiễm suy nghĩ, : "Tuy đó là chuyện quá khứ, nhưng chắc chắn trong lòng em vẫn thoải mái. Có lẽ em sẽ chuyện mật với một thời gian. Sau khi em chậm rãi tiêu hóa nó thì em mới thể thử chấp nhận."
"Không em cũng từng quen bạn trai ? Anh cũng để ý?"
"Điều đó chắc chắn khác." Từ Hi Nhiễm vội : "Mặc dù em và Trình Vân Khải từng quen một thời gian, nhưng khi đó chỉ coi em là em. Hai bọn em còn từng nắm tay ."
Đáy mắt Tưởng Dư Hoài lóe lên chút vui sướng, hỏi: "Thật ?"
"Em lừa gì? Nào giống với bạn gái cũ của chứ."
Nửa câu của cô vài phần ghen tị, Tưởng Dư Hoài xong càng vui vẻ: "Giống và bạn gái cũ của cái gì?"
Cô liếc một cái, với giọng quá vui vẻ: "Chắc chắn hai hết thứ đúng ?"
"Sao em bọn hết thứ?" "Chẳng lẽ đúng ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-140.html.]
"Nhiều nhất cũng chỉ nắm tay thôi." "..."
Lời thực sự khiến Từ Hi Nhiễm kinh ngạc, cô dám tin Tưởng Dư Hoài: "Anh và cô Bạch Lan mới chỉ nắm tay á? Thật giả ?"
Tưởng Dư Hoài híp mắt , hỏi: "Kinh ngạc ?"
Quả thật kinh ngạc đó, Từ Hi Nhiễm chợt nghĩ đến điều gì đó, cô hỏi dò: "Em nhớ đầu tiên đến Bắc Đằng tìm em, chúng tạm biệt ở sân bay, lúc hôn em, đừng với em đó là nụ hôn đầu của nhé?"
Câu hỏi khiến Tưởng Dư Hoài hổ, nắm nửa nắm tay đặt lên bên môi ho nhẹ một tiếng, : "Là nụ hôn đầu của , lạ lắm ?"
Từ Hi Nhiễm thực sự thể tin , khi đó cũng ba mươi . Người đàn ông ba mươi tuổi, vẫn còn nụ hôn đầu tiên? Nếu đó là nụ hôn đầu của , ở Hải Nam là... đêm đầu của ?
Từ Hi Nhiễm kinh ngạc che miệng , Tưởng Dư Hoài thấy dáng vẻ của cô thì thoải mái: "Vẻ mặt em là ?"
Từ Hi Nhiễm định tâm trạng một lúc mới hỏi: "Anh Dư Hoài, ở Hải Nam là đầu của ?"
Tưởng Dư Hoài híp mắt cô, vẻ mặt như : "Sao ? Em cảm thấy kinh nghiệm đầu của đủ để em lòng ?"
Từ Hi Nhiễm thật sự ngờ tới nụ hôn đầu và đêm đầu tiên của đều dành cho cô. Cô liếc mắt đánh giá từ xuống , càng càng cảm thấy khả năng .
"Sao thể chứ? Lúc đó lớn tuổi , quá bất thường."
Lời , Tưởng Dư Hoài thích , lớn tuổi cái gì hả? Anh già ?
Tưởng Dư Hoài : "Anh đúng là bình thường." Anh dùng ánh mắt ám chỉ chân : "Vậy... bình thường ?"
Anh dùng giọng điệu lạnh nhạt chế giễu bản , Từ Hi Nhiễm mới chợt hồn, vì quá khiếp sợ nên cô lỡ lời nên .
Lúc hai đang song song sofa chuyện phiếm, cô nhất thời cảm thấy áy náy, đến gần ôm lấy : "Xin Dư Hoài, em ý đó."