Thật khi thấy cô tức giận. Tách mấy ngày, gọi điện thoại tán gẫu hai câu tắt máy, cũng thèm trả lời tin nhắn, biểu hiện cứ như hề nhớ .
Anh ở nước ngoài bận rộn như vẫn tranh thủ liên lạc với cô. Anh cảm thấy cô nhóc đúng là vô tình, khi gặp mặt dạy dỗ cô một phen.
đến khi thật sự gặp , ôm cơ thể mềm mại của cô, cơ thể cảm nhận khoái cảm chân thật, cô giải thích, lửa giận suốt dọc đường lập tức tiêu tan .
Đột nhiên l..m t.ì.n.h với cô.
chỉ nửa giờ, chuyện bên nước ngoài nhiều, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để chạy về, hiển nhiên nửa giờ là đủ.
Chắc chắn , nhưng hôn một chút thì vấn đề. Thời gian cấp bách, cũng nhiều lời nữa, cúi đầu ngậm môi cô, hôn cô thật sâu.
Từ Hi Nhiễm cũng phối hợp, giơ hai tay ôm lấy cổ đáp . Hai hôn một hồi lâu mới dừng , thở hổn hển kìm nén xúc động của . Mẹ nó, hôn xong càng hơn.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy còn tiếp tục thì e là sẽ nhịn nữa. lúc đồng hồ báo thức của vang lên, hít sâu một nén dục vọng xuống, với cô: "Anh ."
Từ Hi Nhiễm cũng bận. Mặc dù gặp mặt ngắn ngủi gợi lên sự nhớ nhung của cô với , cô cũng nỡ xa .
cô cũng đây lúc tùy hứng. Cô rời khỏi lòng , : "Dạ, cẩn thận."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-132.html.]
Từ Hi Nhiễm ở ven đường xe xa. Rõ ràng khi ở bên, cô thể đặt hết tâm trí công việc.
chạy về quyến rũ cô giữa chừng, cô tiến trạng thái việc một nữa.
gì thì , cô thật sự nghĩ tới như cũng sẽ để ý loại việc nhỏ như cô trả lời tin nhắn của . Người đàn ông chững chạc thành thục như cũng sẽ một mặt giống những trai trẻ, dính . Từ Hi Nhiễm nhịn mỉm , cô cảm thấy... đáng yêu.
Từ Hi Nhiễm đổi . Cô cài chuông báo đặc biệt cho tin nhắn của , chỉ cần là nhắn thì cô sẽ trả lời ngay. Vốn Tưởng Dư Hoài cũng trông mong cô thể đổi bao nhiêu, chỉ cần lúc rảnh cô nhớ trả lời tin nhắn của là . ngờ mới gửi tin nhắn cô trả lời ngay.
Tưởng Dư Hoài cảm thấy vui khi nhận tin nhắn trả lời ngay lập tức, nhịn nở nụ .
Lúc đang ăn cơm cùng phụ trách của công ty nước ngoài. Trong thời gian nghỉ ngơi, tranh thủ ân cần thăm hỏi cô. Người phụ trách bên nước ngoài thấy tâm trạng , tưởng lòng về món ăn, vội vàng lấy lòng: "Nếu Tưởng thấy gan ngỗng ngon thì kêu cửa hàng mang lên một phần nữa nhé."
Tưởng Dư Hoài thì phục hồi tinh thần. Hiện giờ cảm thấy ăn gì cũng ngon, gật đầu: "Ừm, ngon, hương vị tồi."
Chẳng mấy chốc chuyến công tác của Tưởng Dư Hoài kết thúc. Hai xa nửa tháng, tuy giữa chừng Tưởng Dư Hoài về một nhưng chỉ gặp vội vàng. Nói thật, Từ Hi Nhiễm nhớ , càng tới gần ngày trở về thì trong lòng cô càng kích động.
Trước ngày Tưởng Dư Hoài về, Từ Hi Nhiễm đột nhiên nhận điện thoại của dì Viên Mẫn. Trong điện thoại, giọng dì Viên Mẫn nghẹn ngào: "Hi Nhiễm ơi, A Khải ngã bệnh . Bố thằng bé mua vật liệu ở vùng khác, một dì ở bên cạnh gì. Con thời gian đến bệnh viện một chuyến ?"
Nghe lời , Từ Hi Nhiễm cũng lắp bắp kinh hãi. Trong ấn tượng của cô, từ nhỏ Trình Vân Khải khỏe mạnh, hoạt bát hơn bất cứ ai. Sau khi lớn lên thì khỏe như trâu, ít khi bệnh. Cho dù thỉnh thoảng va đập thì cũng nhanh khỏi.
"Xảy chuyện gì? Sao đột nhiên ngã bệnh?"