Ý lạnh nơi đáy mắt lập tức hòa tan, chăm chú cô một hồi lâu dùng ngón cái ấn môi cô, tay còn thì giữ gáy cô, chạm trán cô trán .
"Lời là để lừa ? Anh sẽ coi là thật." "Em lừa , lời em là thật."
Ý lạnh nhanh chóng tiêu tan, nhiệt độ ngưng tụ bao bọc lấy cô. Từ Hi Nhiễm dám mắt , kìm nén trái tim đang đập dữ dội và căng thẳng, hỏi: "Anh thì ? Anh Dư Hoài cảm giác gì với em? Có thích ?"
Anh dán lên môi cô, giọng trầm thấp khàn khàn: "Sao thể thích."
Lời cho Từ Hi Nhiễm vui mừng trong lòng, cô xác định một chút, cho nên nhỏ giọng hỏi: "Thật ?"
"Đương nhiên là thật."
Quả thực cách nào hình dung tâm trạng giây phút . Thật Từ Hi Nhiễm sớm phát hiện cô thích Dư Hoài, nhưng cô suy nghĩ của . Dù hai họ là quen qua xem mắt kết hôn luôn. Với tính cách của cô thì cô cũng dám hỏi, tuy cô thể cảm nhận Dư Hoài cũng thích cô, nhưng từng rõ.
Thế nhưng hiện giờ cô , cũng thích cô.
Trái tim ấm lên, hóa đây là cảm giác thích thích , giống như chiếm món quà nhất đời .
Vui hơn nữa chính là còn là chồng cô. Từ Hi Nhiễm nên bày tỏ thế nào nên hôn .
Tưởng Dư Hoài kịp chờ về đến nhà, tài xế chạy xe đến một khách sạn gần đây, dừng xe ở bãi đỗ xe của khách sạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-127.html.]
Trình Vân Khải vẫn theo phía xe Tưởng Dư Hoài, lúc cũng chạy đến bãi đỗ xe khách sạn, dừng cách xe Tưởng Dư Hoài xa. Trình Vân Khải cảm thấy thể thật sự điên , từ bỏ như . Anh hơn thua với Tưởng Dư Hoài đến cùng, cần kết quả là gì, nhưng mới hùng hổ tiến lên mấy bước thì chợt dừng .
Anh thấy Tưởng Dư Hoài ôm Từ Hi Nhiễm xuống xe. Tư thế ôm mật. Từ Hi Nhiễm ổ trong lòng , còn đắp quần áo của .
Trình Vân Khải cảm giác sét đánh.
Tưởng Dư Hoài thấy cũng bất ngờ. Thực Trình Vân Khải vẫn theo phía , đây cũng là một phần lý do tài xế chạy đến khách sạn gần đây.
Trình Vân Khải khiếp sợ, khó thể chấp nhận. Tưởng Dư Hoài hài lòng với biểu cảm như đả kích của .
Sơ mi và quần tây vốn ủi phẳng của Tưởng Dư Hoài lúc xộc xệch. Thậm chí Trình Vân Khải còn thấy một vệt nước rõ chiếc quần dài . Anh dám tưởng tượng đường tới đây Tưởng Dư Hoài gì Từ Hi Nhiễm.
"Anh..." Trình Vân Khải nắm chặt tay, như một con thú chọc giận. Lúc đang xông lên, tài xế của Tưởng Dư Hoài kịp thời cản : "Mẹ nó, gì cô ?"
Tưởng Dư Hoài thèm để ý đến , ôm Từ Hi Nhiễm thang máy.
Lúc tiến thang máy, Từ Hi Nhiễm lướt qua đầu vai Tưởng Dư Hoài thấy Trình Vân Khải. Thực cô vẫn chóng mặt, giọng Trình Vân Khải, cô cũng còn sức để thắc mắc tại tới đây.
Trình Vân Khải chống mắt cô, đôi mắt mơ màng rõ ràng là vì hưởng thụ, tim như đ.â.m mạnh một cái, nổi giận quát: "Từ Hi Nhiễm, em đang gì?"
Từ Hi Nhiễm còn sức trả lời . Mặc dù dáng vẻ Trình Vân Khải đỏ mắt vài phần đáng thương, mặc dù giờ phút trong mắt rưng rưng nước mắt. Cô nhớ từ nhỏ đến lớn cô từng thấy Trình Vân Khải . giữa cô và Trình Vân Khải còn gì để . Lúc cô mệt, chút năng lượng nào. Cô thu hồi ánh mắt, tựa như một con mèo nhỏ vùi mặt đầu vai Tưởng Dư Hoài.
Cửa thang máy dần đóng , Trình Vân Khải nhắm mắt lui về phía một bước. Hai mắt đỏ đến mức đáng sợ, mặt kéo căng, căng đến mức biểu cảm, nước mắt lăn khỏi khóe mắt.