Từ Hi Nhiễm trả lời, bởi vì ánh mắt cô vô tình lướt sang bên cạnh, liếc thấy bóng dáng quen thuộc, cô chợt đầu , quả nhiên thấy Tưởng Dư Hoài cách đó xa, ở xe, hai tay đút túi về phía bọn họ, đó bao lâu .
Trình Vân Khải theo ánh mắt của Từ Hi Nhiễm, tất nhiên cũng thấy Tưởng Dư Hoài. Anh vô thức kéo Từ Hi Nhiễm , đang định thì bất ngờ Từ Hi Nhiễm đang ở lưng đột nhiên chạy về phía Tưởng Dư Hoài.
“Anh Dư Hoài, đến đón em ?”
Tưởng Hoài bên nữa mà : “Đi thôi.”
Vẻ mặt bình tĩnh, hề phản ứng gì với những lời của hai , mà biểu hiện như của trong mặt Trình Vân Khải càng khiến cho cảm thấy Tưởng Dư Hoài thèm chấp .
Nói thật, Trình Vân Khải ưa Tưởng Dư Hoài từ lâu, lúc luôn nhẫn nhịn chỉ bởi vì chấm dứt với Từ Hi Nhiễm đúng như ý của Tưởng Dư Hoài, nhưng , dùng hết vốn liếng cược một ván, vốn nghĩ tất cả chuyện sẽ khác nếu Từ Hi Nhiễm thích cô, nhưng thái độ của Từ Hi Nhiễm vẫn quá lạnh nhạt.
Nội tâm thất vọng, đến nỗi thấy Tưởng Dư Hoài về phía , trong lòng càng căm tức hơn, thậm chí trong tim còn mơ hồ nảy sinh sự đố kỵ. Nhất định cho Tưởng Dư Hoài thoải mái, như mới khiến cảm thấy cân bằng.
Thế nên Trình Vân Khải trực tiếp với : “Tưởng Dư Hoài, Từ Hi Nhiễm hề thích , khuyên nên buông tay cô .”
Nghe thấy lời , động tác xoay của Tưởng Dư Hoài bỗng dừng , nghiêng đầu về hướng của Trình Vân Khải, tia lạnh lùng chút che giấu trong đáy mắt.
Trình Vân Khải : “ hai vẫn chung phòng, hiểu rõ cô , cô thích, cô sẽ để cho chạm .”
Tưởng Dư Hoài về phía Từ Hi Nhiễm hỏi: “Em với chúng chung phòng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ket-hon-cung-tong-tai-tan-tat/chuong-126.html.]
Từ Hi Nhiễm vội vàng : “Đương nhiên .” Nói xong cô lườm Trình Vân Khải: “Anh linh tinh cái gì thế?”
Tưởng Dư Hoài cũng nhiều, bước lên xe , Từ Hi Nhiễm vội vàng theo , khi lên xe thì vội giải thích với : “Em vì như thế, chuyện riêng giữa hai em từng với . Em cũng vì Trình Vân Khải đột nhiên phát điên, đừng mấy lời đó của .”
Vẻ mặt Tưởng Dư Hoài lạnh lùng: “Em bảo đừng mấy lời đó của , thế em xem là thật? Anh em thích , bên em từ nhỏ đến lớn, là hiểu rõ em nhất, với , những lời là những gì em nghĩ?”
Từ Hi Nhiễm tức giận, cô cũng thể hiểu , mấy lời đó của Trình Vân Khải, đổi là khác thì sẽ tức giận thôi. Cô tức giận, cô thử nắm tay , giãy , cũng là cách mềm mỏng của cô tác dụng.
Từ Hi Nhiễm tạm thời nên dùng cách gì để xoa dịu cơn tức giận của , bỗng cô nhớ đến luôn thích cô chủ động, mỗi cô chủ động đều khiến cho vui sướng, cô chủ động một chút khiến bớt giận ?
Từ Hi Nhiễm thử hôn một cái, tuy vẻ mặt vẫn lên nhưng phản đối. Từ Hi Nhiễm thử ôm cổ hôn lên môi , im lặng phản ứng. Từ Hi Nhiễm cắn môi dứt khoát kéo rèm che xuống, to gan lên đùi .
Anh đẩy cô cũng đáp nhưng hành động cự tuyệt của trong mắt cô chính là ngầm cho phép. Từ Hi Nhiễm càng ôm cổ hôn tiếp, hôn mấy cái, cằm của cô đẩy , vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng điệu đổi: “Vấn đề của , em vẫn trả lời, lừa gạt cho qua ? Em cảm thấy như thể dỗ ?”
“Em dỗ .”
“Không dỗ .” Anh dùng ngón tay chỉ n.g.ự.c cô, môi cách môi cô hai xăng-ti-mét, lúc chuyện, nóng phả mặt cô, hỏi: “Chỗ ?”
Từ Hi Nhiễm mà ôm mặt hôn lên. Tưởng Dư Hoài cho rằng hành động như của cô là đang trốn tránh trả lời, mắt càng lạnh lùng hơn, hai tay ôm lấy bả vai cô định đẩy cô thì thấy khi cô hôn xong thì buông , dùng giọng điệu lí nhí : “Anh Dư Hoài, mấy lời Trình Vân Khải đó thật, hiểu em gì hết.” Dừng một chút, cô giống như đang lấy thêm can đảm mới tiếp: “Em… Em thích .”
Động tác của Tưởng Dư Hoài dừng , nâng cằm cô lên, để cho hai mắt , ánh mắt thâm sâu như biển, hỏi: “Em gì? Nói nữa.”
“Em…” Cô kìm nén sự hổ và căng thẳng, : “Em thích .”