Cô họ Tôn, tên là Đại Nha. Nói là tên Đại Nha, nhưng thực ra cũng không phải là tên đàng hoàng.
Ở nông thôn, chỉ cần gọi to một tiếng “Đại Nha”, mười người thì phải đến tám người quay lại.
Cô cũng không ngoại lệ, vì là con cả trong nhà, bố mẹ cũng chẳng buồn đặt tên, cứ thế gọi là Đại Nha.
Từ khi có kí ức, cô đã phải làm việc không ngừng nghỉ.
Ba tuổi học nhóm lửa, trông em, bốn tuổi gà vịt trong nhà cũng cần cô cho ăn.
Tuy cô là người cho gà vịt ăn, nhưng trứng gà vịt thì cô một quả cũng không được ăn. Trứng gà ngoài việc đổi lấy dầu muối, thì em trai cô mỗi ngày được ăn một quả.
Năm tuổi bắt đầu học nấu ăn, sáu tuổi ngoài nấu ăn còn phải giặt giũ quần áo cho cả nhà. Rảnh rỗi còn phải đi cắt cỏ cho lợn.
Bảy, tám tuổi đã bắt đầu theo người lớn ra đồng, việc nhà cũng không được bỏ bê. Cứ như vậy, hễ bố mẹ không vừa ý là lại đánh đập cô.
Nhưng điều này cũng chẳng có gì to tát, phần lớn con gái trong làng đều trải qua như vậy.
Bố mẹ cô tuy trọng nam khinh nữ, nhưng dù sao cũng cho cô một miếng cơm. Tuy thường xuyên bị đói, nhưng cũng không đến mức c.h.ế.t đói.
Không giống như một số gia đình trong làng, vừa sinh ra thấy là con gái, lập tức dìm chết. Hoàn toàn không cho cơ hội sống sót.
Vì vậy, về mặt này, cô vẫn phải cảm ơn bố mẹ.
Nói đi cũng phải nói lại, trong những ngày tháng cơ cực ấy cũng có những điều ngọt ngào, nghĩ đến anh hàng xóm luôn giúp đỡ mình, trong lòng Đại Nha không khỏi dâng lên một trận ngọt ngào.
Nhà hàng xóm có một cậu con trai hơn cô hai tuổi, từ nhỏ đã đối xử tốt với cô, những lúc bố mẹ mắng chửi, anh ấy đều an ủi cô.
Khi cô không có đủ ăn, anh ấy cũng lén lút dúi cho cô đồ ăn.
Đến năm cô 16 tuổi, anh ấy 18 tuổi, chúng tôi đã lén lút qua lại với nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-341-ngoai-truyen.html.]
Tuy nhiên, cô cũng biết rằng, hai người muốn đến được với nhau không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì nhà anh ấy đông con, còn nghèo hơn nhà cô.
Đến lúc đó e là nhà anh ấy không lo nổi sính lễ, còn nhà cô chắc chắn sẽ dùng sính lễ của cô để lấy vợ cho em trai.
Nông thôn đều như vậy, dùng của hồi môn của con gái để lấy vợ cho con trai.
Nhà nào thương con gái thì sẽ mua cho con gái bộ quần áo mới, đóng cho cái tủ gì đó.
Nhà nào không thương con gái, thì chỉ cần một cái bọc nhỏ là gả đi, cũng có rất nhiều trường hợp như vậy.
Còn nhà cô thuộc kiểu nhà không thương con gái. Đến lúc đó, cô cũng chỉ cần một cái bọc nhỏ là bị gả đi.
Bây giờ bố mẹ suốt ngày lải nhải về việc gả cô đi phải có bao nhiêu sính lễ, nhưng chưa bao giờ nhắc đến chuyện cho cô bao nhiêu của hồi môn.
Chuyện đang tìm hiểu người yêu, cô chưa bao giờ dám nói với bố mẹ. Tất cả đều lén lút qua lại.
Chỉ sợ nói ra, bố mẹ lại phản đối. Dù cô cũng biết cứ kéo dài như vậy không phải là cách. Nhưng khi biết rõ bố mẹ chắc chắn sẽ không đồng ý, ngoài việc kéo dài thời gian, cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng cũng không thể trì hoãn quá lâu, cô cũng đã 18 tuổi rồi. Nếu không phải là muốn ở nhà làm thêm hai năm nữa, thì hai năm trước bố mẹ đã muốn tìm nhà chồng cho cô rồi.
Bây giờ em trai cũng đã 16 tuổi, cũng đến lúc phải lấy vợ. Mấy hôm trước, cô vô tình nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ, biết rằng họ đã bắt đầu nhờ người mai mối rồi.
Cô cũng đã bàn bạc với người yêu, nhưng anh ấy cũng không biết làm cách nào. Nhà anh ấy quá nghèo, anh trai còn chưa lấy được vợ. Người em thứ hai như anh ấy thì càng khỏi phải nói.
Ngay lúc chúng tôi đang loay hoay chưa biết làm thế nào, thì trong nhà có một người lính đến dưỡng thương.
Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, mặc trên người bộ quân phục màu xanh lá cây, trông thật là oai phong.
Nghe nói là bị thương trên chiến trường, đến đây để dưỡng thương. Tuy cô không có học thức gì, nhưng cô cũng rất khâm phục những người lính bảo vệ đất nước này.
Lúc này cô cũng không có ý nghĩ gì với anh lính đó. Chỉ nghĩ là mình sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, để anh ấy nhanh chóng bình phục chấn thương.