Hơn nữa trước khi phong trào nổ ra, dựa vào sự nhạy bén chính trị của mình. Đã sớm đưa cả nhà bình an vượt qua phong trào.
Hơn nữa còn sinh cho con trai ba đứa trẻ đáng yêu.
Điều khiến bà không ngờ là mẹ chồng đã qua đời, nghĩ đến người đối xử tốt với mình như vậy mà không còn trên đời nữa. Trong lòng vẫn rất buồn.
Vì vậy bà đề nghị muốn đi thắp cho bà cụ một nén nhang. Sau đó đến thăm bố chồng.
Con trai và con dâu không chút do dự đồng ý. Mặc dù biết lần này đi nhất định sẽ gặp Thạch Chí Viễn, nhưng đã qua bao nhiêu năm rồi, bà đã sớm không còn để tâm nữa.
Con trai cùng bà đi thắp hương cho mẹ chồng, sau đó đến thăm bố chồng.
Bố chồng đã hơn 80 tuổi, nhìn thấy bà thì khóc đến mức nước mắt lưng tròng. Miệng liên tục nói "Xin lỗi" bà.
Bà cũng rơi nước mắt, an ủi bố chồng. Nói với ông ấy rằng bà sống rất tốt.
Bà biết tất cả mọi lời nói, đều không bằng nói với ông ấy rằng bà sống tốt để giảm bớt sự áy náy của ông ấy.
Thạch Chí Viễn có chút lúng túng đứng ở một bên. Đây là lần đầu tiên bà gặp lại Thạch Chí Viễn sau khi ly hôn.
Thạch Chí Viễn thật sự già rồi, có lẽ là vì mười năm đó phải chịu khổ nên nhìn ông ấy già hơn nhiều so với những người cùng tuổi.
Bây giờ, nếu nói ông ấy với bà là hai thế hệ chắc cũng có người tin.
Bà thản nhiên chào ông ấy, vẫn gọi là anh Chí Viễn như ngày nào.
Miệng ông ấy thì à ừm đáp lại, nhưng bà rõ ràng thấy ông ấy quay mặt đi, len lén lau nước mắt.
Không biết trong lòng Thạch Chí Viễn nghĩ gì, dù sao thì bà cũng chẳng còn để tâm chuyện cũ nữa.
Bà cũng gặp con gái của Thạch Chí Viễn và người vợ thứ ba của ông ấy.
Vợ ông ấy thì bà không tiện nhận xét, còn con gái ông ấy thì đúng là một ví dụ điển hình cho việc giáo dục thất bại.
Con bé ích kỷ, nhỏ nhen, chua ngoa, chồng nó cũng y như vậy, quả nhiên là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.
Bọn họ còn muốn lấy lòng bà, muốn lợi dụng bà để kiếm chác chút gì đó.
Nhìn bọn họ diễn xuất vụng về trước mặt mình, bà chỉ mỉm cười không nói.
Thạch Chí Viễn đứng bên cạnh ngại ngùng quát bọn họ rồi đuổi về.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của Thạch Chí Viễn, bà phải thừa nhận rằng trong lòng mình rất hả hê.
Tuy rằng bà không còn để tâm chuyện cũ nữa nhưng nhìn thấy cuộc sống của Thạch Chí Viễn không tốt, trong lòng bà vẫn có chút vui thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-340.html.]
Ở lại với bố chồng hai ngày, bà lại cùng con trai trở về Bắc Thành.
Những ngày tháng sống cùng gia đình con trai, mà nói chính xác là sống cùng con dâu. Bởi vì con trai ngày nào cũng đi làm, các cháu thì đi học.
Người mà bà tiếp xúc nhiều nhất chính là con dâu.
Phải nói là càng tiếp xúc với con dâu, bà càng yêu quý con bé.
Có những suy nghĩ của con dâu rất hợp ý bà. Ví dụ như việc con bé nói phải tranh thủ lúc này mua nhiều bất động sản, sau này giá sẽ tăng rất cao, bà hoàn toàn đồng ý.
Biết bà cũng muốn mua nhà, con dâu đã dẫn bà đi hỏi thăm mấy phòng quản lí nhà đất. Lúc này bà mới biết, con bé đã âm thầm mua từ sớm rồi.
Từ đó về sau, bà cũng bắt đầu những ngày tháng đi xem nhà, mua nhà. Bà không giới hạn bản thân trong việc mua nhà, chỉ cần là đất đẹp, nhà cấp 4 hay nhà không ở được bà đều mua.
Mua càng nhiều càng tốt.
Nhà con trai ở đã hơi chật rồi, hai cháu trai chỉ có thể ở nhà ngang. Còn bà nếu muốn ở lại qua đêm thì chỉ có thể ngủ chung với cháu gái.
Vậy nên khi thấy có người rao bán một căn nhà có bốn gian, bà đã không do dự mà mua ngay.
Bà sang tên cho con trai luôn. Sổ hộ khẩu là bà lừa lấy được đấy, đúng vậy, là lừa đấy.
Bởi vì ngoại trừ lần đầu gặp mặt, con trai nhận tiền mừng tuổi, sau đó bà muốn đưa tiền nữa thì con trai đều nhất quyết không nhận.
Không còn cách nào khác, con dâu cũng đồng ý với việc đầu tư vào bất động sản, nên bà muốn mua cho chúng nó một ít.
Vì để sang tên, nên bà đã lừa lấy sổ hộ khẩu của con trai.
Toàn bộ bất động sản bà mua đều là mua cho con trai. Không chỉ con trai, các cháu bà cũng đều mua hết. Ngay cả con dâu bà cũng mua cho con bé hai căn.
Cho tiền mặt các con không nhận, vậy thì bà sẽ tạo ra chuyện đã rồi, dù các con không muốn nhận cũng phải nhận.
Ngoài ra, bà còn mua đất xây một nhà máy may. Bà không có thời gian ở trong nước lâu dài nên đã thuê một người quản lý. Để con dâu quản lý sổ sách của nhà máy, như vậy cũng không lo người quản lý tham ô.
Còn bà thì cứ đi đi về về giữa trong nước và nước ngoài, nhưng thời gian ở nước ngoài nhiều hơn, dù sao chồng bà cũng ở nước ngoài, công việc của ông ấy lại rất bận, bà không thể bỏ mặc ông ấy được, đúng không?
Sau này, ba đứa con trai cũng lần lượt tìm cơ hội về nhận anh trai. Con trai, con dâu, các cháu nội cũng nhận lời mời của bà sang nước ngoài du lịch, thăm bà.
Mấy đứa nhỏ chung sống với nhau cũng khá hòa thuận.
Giờ đây khi về già, nhìn lại cuộc đời mình, bà thấy số phận cũng khá ưu ái mình.
Khi còn nhỏ được bố mẹ yêu thương chiều chuộng, chuyện hôn nhân tuy có chút trắc trở, nhưng cuộc hôn nhân ngắn ngủi thất bại đó đã cho bà một đứa con trai là Thạch Lỗi, bản thân bà cũng không hối hận về điều đó.
Về già, bà sống rất hạnh phúc, con cháu hiếu thảo.
Ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay lúc này, bà cũng không còn gì hối tiếc.