Nghĩ tới nghĩ lui, ông vẫn không quyết định được. Lúc thì nghĩ bản thân nên lánh đi thì hơn, lúc lại nghĩ dù sao mình cũng đang ở trong quân đội, lại là Phó đoàn trưởng, có chuyện gì cũng không đến mức liên lụy đến quân đội.
Không tự mình quyết định được, ông quyết định về hỏi ý kiến vợ con.
Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu ông đi vùng sâu vùng xa, thì các con sẽ ra sao?
Tuy các con đều đã yên bề gia thất, có công việc ổn định. Nhưng ông biết rõ, công việc của các con đều là nhờ ông nhờ vả người ta mới có được.
Ngay cả việc kết hôn, nhà gái cũng là vì nể mặt ông mới đồng ý.
Vậy nên, đây không phải chuyện của riêng ông, mà là chuyện của cả gia đình.
Kết quả, vừa nói ra, ông đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ vợ con.
Nhất là cậu con trai, lúc này vẫn chưa hề biết mình không phải con ruột của ông.
Vì vợ con phản đối, bản thân ông cũng cho rằng, dù bên ngoài có rối ren đến đâu cũng không ảnh hưởng đến quân đội.
Chuyện chuyển công tác đến vùng sâu vùng xa cứ thế gác lại.
Sự việc quả nhiên diễn ra đúng như ông dự đoán, bên ngoài có sóng gió đến đâu, trong quân đội vẫn tương đối yên bình.
Chuyện ập đến khiến Thạch Chí Viễn không kịp trở tay, đầu tiên là Phòng Chính trị đến tìm, nói nhận được đơn tố cáo Thạch Chí Viễn ruồng bỏ vợ con, khi chưa ly hôn đã có quan hệ bất chính với người vợ hiện tại.
Thế là ông bị cách ly để điều tra. Điều khiến ông càng không ngờ tới là người vợ tốt, con trai ngoan, con gái hiếu thảo của ông lại chính là người tố cáo ông.
Bọn họ còn nói ra một sự thật khiến giờ nhớ lại Thạch Chí Viễn vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Đó chính là cậu con trai kia căn bản không phải con ruột của ông, mà là con của vợ ông và người tình cũ.
Ông không chỉ nuôi con người khác 20 năm trời, mà còn lo cho nó công việc, dựng vợ gả chồng.
Ba mẹ con họ nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ với ông, người vợ kia cũng nhanh chóng tái hôn với tình cũ.
Còn ông thì phải chịu kết cục bị điều xuống.
Điều khiến ông không ngờ tới là ở đó, ông lại gặp được bố mẹ sau bao năm xa cách.
Qua trò chuyện, ông mới biết đây là quê của con dâu. Hoá ra, họ đã chuyển đến đây từ vài năm trước.
Giờ con trai và con dâu đều làm việc ở huyện, bố mẹ ông ở nhà trông cháu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-337.html.]
Lúc ấy ông đã hoàn toàn tuyệt vọng, không ngờ lại được gặp lại bố mẹ và hai đứa cháu nội.
Những năm tháng ở nông thôn đó, tuy vất vả nhưng thỉnh thoảng có bố mẹ hỗ trợ, cuộc sống cũng tạm ổn.
Vài năm sau, cuối cùng ông cũng đợi được ngày minh oan.
Lần này, bố mẹ quyết định sau này sẽ sống cùng ông. Còn ông, cuối cùng cũng có thể báo hiếu bố mẹ.
Hai năm sau, ông tái hôn. Vợ ông là một người phụ nữ góa chồng.
Thật ra ông không muốn đi bước nữa, nhưng bố mẹ không yên tâm, muốn có người chăm sóc ông.
Hơn nữa, ba mẹ con nhà kia gần đây cũng liên tục tìm đến ông. Để tránh phiền phức, ông đành đồng ý.
Lại hai năm nữa trôi qua, mẹ ông qua đời. Quan hệ giữa ông và gia đình con trai cũng bắt đầu tốt lên, mà cũng chính là từ sau khi mẹ ông mất.
Về sau, cứ mỗi dịp hè hoặc Tết, các cháu đều đến thăm ông, và ông cũng sẽ chuẩn bị sẵn rất nhiều món ngon cho chúng.
Phải nói là, người phụ nữ mà ông kết hôn để nương tựa lúc về già là một người phụ nữ đảm đang.
Cô ấy chưa bao giờ phàn nàn về việc các cháu đến chơi, lại còn chăm sóc chúng rất chu đáo.
Cô ấy cũng chăm sóc bố ông rất chu toàn, ông rất hài lòng.
Con trai và con dâu cũng có ấn tượng tốt về cô ấy, điều này có thể thấy rõ qua việc mỗi lần đến thăm, họ đều chuẩn bị quà cho cô ấy.
Sau đó, bố ông cũng qua đời. Còn ông thì nghỉ hưu và vào viện dưỡng lão.
Mặc dù con trai và con dâu không thường xuyên đến thăm ông, nhưng chúng cũng không cấm các cháu đến.
Thêm vào đó, cậu con trai của vợ sau ông cũng là một người có lương tâm, thi thoảng cũng đưa cả gia đình đến thăm ông.
Điều hối hận nhất trong đời ông là đã ly hôn với vợ cũ vì tương lai sự nghiệp.
À, vào những năm 80, vợ cũ của ông đã trở về và đến thăm bố ông.
Nhìn người vợ cũ vẫn còn mặn mà như xưa, rồi lại nhìn bản thân mình già nua, trong lòng ông dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Cuộc đời Thạch Chí Viễn đã cống hiến cho đất nước, nhưng trong cuộc sống, ông lại là một người thất bại.
Những năm tháng cuối đời, Thạch Chí Viễn luôn hồi tưởng lại chuyện năm xưa. Nếu có thể sống lại một lần nữa, ông nhất định sẽ không ruồng bỏ vợ con vì tương lai.