Anh tên là Thạch Chí Viễn, từ nhỏ đã theo bố mẹ sang nước ngoài sinh sống, sau khi đất nước thành lập, anh cùng bố mẹ trở về nước.
Lúc bấy giờ, đất nước vừa mới thành lập, trong nước nạn phỉ hoành hành, biên cương không yên.
Với lòng nhiệt huyết sôi trào, anh cùng với mấy người bạn chí cốt quyết định tham gia quân ngũ.
Năm hai mươi tuổi, anh kết hôn cùng cô em gái thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh.
Ai ngờ đâu, mới cưới được ba ngày thì anh nhận được điện báo từ đơn vị, báo rằng đơn vị sắp hành quân lên Đông Bắc tham chiến.
Thạch Chí Viễn đành phải từ biệt người vợ mới cưới để trở về đơn vị.
Hai tháng sau, anh nhận được thư nhà. Thì ra là vợ anh đã có thai. Thạch Chí Viễn vui mừng đọc đi đọc lại bức thư.
Anh vội vàng viết thư cho bố mẹ và vợ. Thư gửi bố mẹ không ngoài những lời dặn giữ gìn sức khỏe, nhờ bố mẹ chăm sóc vợ con.
Còn thư gửi vợ là bày tỏ sự chào đón đứa con sắp chào đời. Anh cũng nói lời xin lỗi vợ vì trong thời gian đặc biệt này không thể ở bên cạnh, dặn vợ giữ gìn sức khỏe cho bản thân và em bé.
Anh cũng hứa sau này nhất định sẽ bù đắp cho vợ con, đồng thời gửi kèm theo cả thuốc bổ anh mua.
Vài ngày sau, Thạch Chí Viễn lên đường ra trận với niềm vui sắp được làm bố.
Thời gian cứ thế trôi qua ba tháng, khi đứa bé được 5 tháng tuổi, Thạch Chí Viễn lại một lần nữa xông pha chiến trường.
Lần này, để yểm trợ đồng đội, Thạch Chí Viễn đã bị thương.
Anh trúng một phát đạn vào ngực. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Sau khi phẫu thuật tại bệnh viện dã chiến, do giường bệnh ở đây khan hiếm, lại có thêm nhiều thương binh từ tuyến đầu được chuyển về.
Thạch Chí Viễn được sắp xếp đến nhà một người dân ở địa phương để dưỡng thương.
Lúc bấy giờ chuyện này rất phổ biến, do giường bệnh hạn chế, nhân viên y tế lại thiếu, nên các thương binh được phân tán đến nhà dân để tiện chăm sóc, quân đội sẽ hỗ trợ một phần chi phí.
Trường hợp của Thạch Chí Viễn cũng vậy.
Nhưng Thạch Chí Viễn nào biết, chính quyết định này đã khiến anh phải hối hận nửa đời.
Gia đình mà Thạch Chí Viễn được đưa đến họ Tôn, là người làng Tôn Gia Trang, cách nới đóng quân của đơn vị không xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-333-ngoai-truyen.html.]
Biết quân đội đưa chiến sĩ đến nhà dưỡng thương, gia đình ông Tôn còn đặc biệt dọn ra một căn phòng.
Và thế là Thạch Chí Viễn bắt đầu cuộc sống dưỡng thương của mình.
Gia đình ông Tôn tuy là người hiền lành, chất phác nhưng có một điểm không tốt, đó là tư tưởng trọng nam khinh nữ. Điều này khiến Thạch Chí Viễn, một người từng được tiếp nhận nền giáo dục tiên tiến ở nước ngoài, cảm thấy rất khó chịu.
Thạch Chí Viễn đã góp ý vài lần nhưng không mấy hiệu quả. Ở nông thôn hầu như nhà nào cũng vậy, như nhà ông Tôn đã là tốt lắm rồi, ít nhất con gái còn được nuôi lớn.
Trường hợp vừa sinh con gái đã đem đi dìm c.h.ế.t cũng không phải là hiếm.
Thạch Chí Viễn cũng đành bất lực, chỉ biết cố gắng giúp đỡ cô gái đáng thương đó.
Có lẽ chính sự quan tâm của Thạch Chí Viễn dành cho cô gái đã khiến cô cảm nhận được sự ấm áp, dần dần cũng mở lòng nói chuyện với anh.
Nhìn cô gái gầy gò, nhỏ bé từ sáng đến tối lúc nào cũng bận rộn, Thạch Chí Viễn không khỏi chạnh lòng thương cảm.
Vì là con gái lớn trong nhà, cô không chỉ phải gánh vác việc nhà như nấu nướng, giặt giũ, chăm sóc em mà còn phải
theo bố mẹ ra đồng làm việc. Ngay cả việc bưng bê, cơm nước cho Thạch Chí Viễn cũng do một tay cô lo liệu.
Không những vậy, dù làm việc quần quật cả ngày, hễ bố mẹ phật ý là lại bị đánh mắng. Hai đứa em trai của cô thì hay ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.
Mỗi lần như vậy, Thạch Chí Viễn lại càng thêm thương cảm cho cô.
Vì vậy, mỗi khi thấy cô bận rộn như con thoi, anh lại kiếm cớ gọi cô vào phòng, cho cô nghỉ một lát.
Hay là sau khi cô bị bố mẹ mắng chửi, anh lại lén đưa đồ ăn ngon mà đồng đội mang đến cho cô.
Cứ như vậy, Thạch Chí Viễn đã ở nhà họ Tôn dưỡng thương gần hai tháng.
Khi Thạch Chí Viễn cảm thấy vết thương đã lành lặn, anh đến bệnh viện kiểm tra lại và được bác sĩ kết luận có thể trở về đơn vị.
Tối hôm đó, cũng là lúc anh chính thức nói lời từ biệt với gia đình ông Tôn, cô gái đã mang một chai rượu không biết lấy từ đâu đến phòng anh.
Cô nói muốn cảm ơn anh, vì anh là người đầu tiên trên thế giới này đối xử tốt với cô.
Có lẽ là do lời cảm ơn chân thành từ cô gái, cũng có thể là do đêm hôm ấy quá đẹp.
Không biết vì lý do gì, mà Thạch Chí Viễn không từ chối, cầm lấy ly rượu cô gái đưa, rồi cụng ly với cô.