Về đến làng, cả nhà không vội về nhà mà ghé qua nhà ông bác trước.
Ông bà bác đã lần lượt qua đời cách đây vài năm, hiện tại bác trai và bác gái đang là chủ nhà.
Diệp Thư lái xe thẳng đến trước cửa nhà ông bác. Đằng sau là một đám trẻ con hiếu kỳ chạy theo xem.
Thì ra từ lúc xe của Diệp Thư vào làng đã thu hút sự chú ý của mọi người đang ngồi chơi dưới gốc cây đa đầu làng.
Bây giờ đã là những năm 80, công cuộc cải cách mở cửa cũng đã được vài năm.
Nhưng ở cái làng quê hẻo lánh này, đây là lần đầu tiên người ta thấy ô tô xuất hiện.
Nên ai nấy đều tò mò, không biết nhà ai có họ hàng giàu có đến thế.
Thế là mọi người lũ lượt đi theo sau xe, cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cửa nhà bác cả Diệp.
"Ai đến nhà ông bà Diệp đấy nhỉ?"
"Hình như chưa nghe nói nhà ông bà ấy có họ hàng nào đi xe hơi cả?"
"Đúng đấy, nếu có họ hàng giàu có như vậy, nhà ông Diệp giấu kín thế nào được?"
Mọi người xôn xao bàn tán.
Tuy nhiên, có người tinh ý đã đoán ra có lẽ là Diệp Thư trở về.
Diệp Thư cùng gia đình đến nhà bác trai trước. Trong nhà chỉ có bác gái đang trông cháu, bác cả dẫn con trai và con dâu ra đồng làm việc rồi.
Nhìn thấy Diệp Thư, bác gái vội vàng nhờ mấy người đang đứng xem ở cửa chạy ra đồng báo tin cho bác trai về ngay.
Còn mình thì tất bật rót nước, lại chạy ra vườn hái dưa chuột, cà chua tươi.
Bà ấy tất bật như con thoi, Diệp Thư muốn giúp cũng không cho.
Diệp Thư đành để bà ấy làm, còn mình và Thạch Lỗi mang quà đã chuẩn bị sẵn ra.
Chuyến này về quê, Diệp Thư mua quần áo cho cả nhà bác trai bác gái, nhà cô vốn mở nhà máy may, quần áo chẳng thiếu gì.
Cô còn mua thêm kha khá vải vụn từ nhà máy, tuy là vải vụn nhưng may một bộ quần áo thì chẳng hề hấn gì.
Đấy là Diệp Thư, gần như bà chủ nhỏ của nhà máy may, đổi lại là người khác thì chắc chắn không mua được.
Cô còn mua sữa bột và các loại thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, rồi còn mua cả văn phòng phẩm cho các cháu nhỏ trong nhà.
Cô mua thuốc lá, rượu cho bác trai, bánh kẹo Bắc Thành cho bác gái.
Lần về quê này, Diệp Thư còn mua hơn chục cân kẹo sữa Đại Bạch Thỏ và sô cô la, cho nhà bác trai hai gói.
Số còn lại, cô định dành để cho bà con lối xóm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-332.html.]
Nghe tin, bác trai liền bỏ hết việc đồng áng, tất tả chạy về.
Về đến nhà, sau một hồi trò chuyện, Diệp Thư chia quà cho mọi người rồi tính toán về nhà mình.
Nhà cửa bỏ không đã lâu, phải dọn dẹp một lát mới được.
Biết vợ chồng Diệp Thư muốn về dọn dẹp nhà cửa, bác trai bèn gọi con trai, con dâu sang giúp một tay.
Còn hai bác ở nhà nấu cơm, dặn vợ chồng Diệp Thư buổi trưa sang ăn cơm.
Người đông tay chân mau lẹ, mọi người cùng xắn tay vào dọn dẹp, hơn tiếng đồng hồ sau đã xong xuôi.
Lúc này, tin Diệp Thư về quê đã đến tai mọi người trong làng, những người trước đây chơi thân đều đến nhà chào hỏi, trò chuyện.
Không ít trẻ con trong làng nhìn thấy ô tô cũng chạy đến xem.
Diệp Thư bèn lấy kẹo ra, chia cho mỗi đứa một nắm, người lớn đến nhà chơi hay đứng xem ở ngoài cửa cũng được chia cho một nắm.
Được nhận kẹo, mọi người càng thêm phần niềm nở với Diệp Thư, những người đi làm đồng về cũng túm tụm ở ngoài cửa.
Thạch Lỗi cũng mang t.h.u.ố.c lá ra chia cho mọi người.
Mãi đến khi bác trai gọi hai vợ chồng và các con vào ăn cơm, mọi người mới chịu giải tán.
Buổi trưa, cả nhà ăn một bữa cơm thịnh soạn ở nhà bác trai, chiều không ai nghỉ ngơi, mọi người ngồi ở cửa trò chuyện cùng hàng xóm đến chơi.
Bữa tối, mọi người hái rau trong vườn, xào hai món rau chay.
Hôm sau, Diệp Thư lại đưa các con lên núi chơi, buổi chiều trời nóng, cả nhà nghỉ ngơi ở nhà hoặc trò chuyện cùng mọi người.
Rồi một hôm, vợ chồng Diệp Thư mời đội trưởng và nhà bác trai một bữa cơm, trong bữa ăn, đội trưởng còn cảm thán, nói rằng ông đã sớm nhìn ra ông bà nội Thạch Lỗi không giống về quê dưỡng bệnh.
Hai người họ càng không giống công nhân đã nghỉ hưu, bởi khí chất của họ giống hệt những trí thức được điều về đây.
Nhưng ông không ngờ rằng, hai người họ lại là giáo sư đại học.
Sau bữa cơm này, nhà Diệp Thư không còn việc gì khác, ngày ngày lên núi xuống sông chơi đùa.
Sau mưa, vợ chồng cô lại đưa các con lên núi hái nấm.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thấm thoắt đã mười ngày trôi qua, vì còn phải về thăm ông cụ nên cả nhà quyết định về sớm vài hôm, trước khi về, cả nhà lại lên núi một chuyến.
Các con thì được tự do chạy nhảy hò hò hét hét.
Diệp Thư và Thạch Lỗi tay trong tay, dạo bước trên con đường nhỏ ven sườn núi, ôn lại chuyện cũ từ ngày quen biết.
Chưa bao giờ Diệp Thư cảm thấy thoải mái đến thế, từ hiện đại đột nhiên đến thời đại này, từ chỗ hoang mang ban đầu đến bình thản như bây giờ, cô đã tìm thấy tình yêu, tình bạn và tình thân.
Giữa tiếng cười đùa của con trẻ vọng lại từ xa, Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau mỉm cười, cả hai đều cảm nhận được hạnh phúc từ ánh mắt của đối phương.
Diệp Thư tin rằng, họ nhất định sẽ sống hạnh phúc bình dị như thế này mãi mãi.