Bà lại lấy ra một cuốn sổ đỏ từ trong mười mấy cuốn đưa cho Diệp Thư.
"Tìm thời gian dọn dẹp rồi chuyển sang đó ở đi. Chỗ này chật quá, cả nhà ở không tiện. Mẹ đến đây cũng không có chỗ ở, phải chen chúc một phòng với Tĩnh Nghi."
Diệp Thư nhìn một cái, ôi chao, lại là một căn nhà bốn gian.
Khi Diệp Thư vẫn còn đang ngẩn người cầm cuốn sổ đỏ thì người mẹ chồng giàu có của cô lại lên tiếng.
"Lẽ ra mẹ muốn mua căn năm gian, nhưng bây giờ chưa có căn nào phù hợp nên tạm thời mua tạm căn bốn gian này, hai đứa cứ ở tạm đi, sau này có căn năm gian nào phù hợp thì mẹ mua sau."
Lời này nói ra, Diệp Thư chỉ muốn đánh bà một trận. Thế này mà còn gọi là ở tạm, vậy những người phải chen chúc trong một căn phòng thì sống sao?
Tuy Diệp Thư cũng rất động lòng, nhưng vẫn chưa có ý định nhận. Giá nhà bây giờ tuy không cao, nhưng so với sau này thì sao?
Bây giờ lương một người mới được bao nhiêu tiền? Giống như Thạch Lỗi hiện tại là kỹ sư cao cấp của nhà máy, mới được điều chỉnh lương, bây giờ cũng chỉ được hơn hai trăm, chưa đến ba trăm đồng một tháng.
Một căn nhà lớn như vậy không có bảy, tám vạn thì không mua được. Với mức lương của Thạch Lỗi hiện tại, cho dù có nhịn ăn nhịn mặc cũng phải mất ba, bốn mươi năm mới mua được một căn.
Nếu mà tính thêm cả ăn uống, chi tiêu, những việc lớn nhỏ trong nhà, thì đúng là cả đời cũng không mua nổi.
Mẹ Thạch Lỗi nhìn ra ý của Diệp Thư, liền nói với cô những lời thật lòng.
Thật ra lần này bà về tuy là về thăm con trai, nếu con trai sống không tốt, bà chắc chắn sẽ giúp đỡ.
Nhưng nếu Thạch Lỗi là người tham lam vô độ, thì bà sẽ cho bọn họ một ít tiền, đảm bảo cho bọn họ cả đời cơm no áo ấm, còn nhiều hơn thì không có.
Đối với người bình thường mà nói, cả đời được cơm no áo ấm cũng đã là rất tốt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-326.html.]
Nhưng sau khi bà về, thông qua khoảng thời gian ở chung với gia đình, bà đã hiểu rõ về nhân phẩm của từng người.
Bà biết con trai bà không bị dạy hư, con dâu bà cũng không phải người thấy tiền là sáng mắt, các cháu nội cũng đều được dạy dỗ rất tốt.
Vì vậy, bà mới không chút do dự mà nói hết lòng mình với họ.
Trước đây, bà đã bàn bạc rõ ràng với chồng rồi. Số tiền bà kiếm được sau này đều là của Thạch Lỗi.
Chuyện này, sau khi ba đứa con trai lớn, bà cũng đã nói với chúng nó rồi.
Ba đứa cũng đồng ý, số tiền ít ỏi bà kiếm được, cũng chỉ đủ cho chúng nó đi cá cược vài lần. Nên chúng nó chẳng coi vào đâu.
Dù sao thì tài sản của bố cũng đủ để cho chúng nó tiêu xài phung phí cả đời rồi, còn số tiền còm cõi mẹ kiếm được muốn cho ai thì cho!
Dù sao thì chúng nó từ khi còn bé tí đã biết, ở bên kia đại lục còn có một người anh cả. Là con của mẹ với người chồng trước.
Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn luôn không quên người anh cả này. Mỗi lần nghĩ đến, đều không kìm được nước mắt.
Hơn nữa, bố cũng đã nói với chúng nó rồi, bảo chúng nó đừng dòm ngó số tiền ít ỏi của mẹ. Nếu vì tiền mà chọc mẹ tức giận, thì sau này đừng mong được chia một đồng nào từ tài sản của bố.
Nghe vậy, ba đứa càng không dám ý kiến gì. Dù sao thì số tiền của mẹ so với tài sản của bố cũng chỉ như muối bỏ biển.
Chuyện này trong nhà cũng chẳng phải bí mật gì. Các con dâu cũng đều biết. Nhưng mà cũng không ai để tâm.
Ngoại trừ đứa thứ ba chưa kết hôn, hai cô con dâu kia đều xuất thân từ gia đình giàu có. Của hồi môn đã nhiều, lại thêm năng lực của bản thân, nên đều giữ chức vụ quan trọng trong công ty.
Số tiền của bà chỉ bằng tiền tiêu vặt vài tháng của họ. Bảo họ phải so đo với bà vì số tiền ấy, họ chỉ thấy mất giá.
Nhưng nếu là tài sản của bố chồng sau này, thì họ sẽ không nhường nhịn đâu. Chắc chắn là anh em sẽ tranh giành kịch liệt.