"Đúng rồi, khách sáo với mẹ làm gì, mẹ cho con thì con cứ nhận lấy."
"Vậy con cảm ơn mẹ." Thấy vậy, Diệp Thư cũng không khách sáo nữa mà nhận lấy.
Diệp Thư để hai mẹ con nói chuyện, còn mình thì vào bếp nấu cơm.
Diệp Thư nhìn Thạch Lỗi đang được mẹ kéo tay xem bà mua gì cho anh, trên mặt anh nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời hơn hẳn mọi khi.
Cô biết Thạch Lỗi đang rất hạnh phúc, dù ở tuổi nào, con người ta vẫn luôn khao khát tình mẹ, huống hồ Thạch Lỗi từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ, anh lại càng mong mỏi được gần gũi với mẹ.
Diệp Thư không để ý đến hai mẹ con nữa, cô đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Hôm nay Diệp Thư định làm nhiều món một chút, xem như chúc mừng hai mẹ con Thạch Lỗi đoàn tụ.
Trong phòng khách, Thạch Lỗi và mẹ anh vẫn đang tâm sự, còn trong bếp, Diệp Thư đang trổ tài nấu nướng.
Lúc hai cậu con trai về đến nhà, trên bàn đã bày biện đầy ắp thức ăn ngon.
Hai cậu nhóc còn chưa bước vào nhà đã gọi lớn: "Mẹ ơi, mẹ nấu món gì ngon vậy? Con ngửi thấy mùi thơm từ ngoài cửa rồi."
"Ôi chao, nhiều món thế này, mẹ trúng số à?"
"Còn có cả cá nấu cay, món khoái khẩu của con."
Hai cậu con trai từ lúc bước vào nhà đến giờ vẫn chưa hết bàn tán xôn xao.
Nghe thấy tiếng hai con trai, Thạch Lỗi bước ra gọi: "Các con vào đây."
"Ơ, bố, sao hôm nay bố về sớm thế?"
"Đúng đó bố, bình thường bố không phải về muộn hơn tụi con sao?" Tuy miệng hỏi vậy nhưng hai cậu nhóc vẫn nghe lời bố đi vào nhà.
Nhìn thấy trong nhà còn có một người lạ, hai cậu nhóc bỗng trở nên ngoan ngoãn.
Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai vừa buồn cười vừa đáng yêu.
"Đây là bà nội của các con." Thạch Lỗi giới thiệu.
"Mẹ, đây là hai con trai của con. Con trai lớn tên là Chính Hồng. Năm nay 12 tuổi rồi. Còn đây là Chính Khải, năm nay 8 tuổi."
"Ôi, đây là hai cháu trai của bà à! Cháu bà đẹp trai quá. Lại đây, để bà ngắm nào."
Thạch Lỗi nhìn hai cậu con trai đang ngây người, lên tiếng: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau chào bà nội đi."
"Bà nội." Hai đứa trẻ lúc này mới hoàn hồn. Đồng thanh cất tiếng gọi: "Bà nội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-321.html.]
"Nào, xem bà mua gì cho hai đứa này? Xem có thích không nào?"
Mẹ Thạch Lỗi bê từ trên giường xuống một đống đồ đã chia sẵn, nhét hết vào tay hai đứa trẻ.
Hai cậu bé ôm quần áo, đồ chơi mà bà nội mua cho, cười toe toét chạy vào bếp tìm mẹ.
"Mẹ ơi, bà nội này là mẹ ruột của bố phải không ạ?"
"Mẹ ơi, mẹ xem bà nội mua cho con nhiều đồ chơi với quần áo mới này."
"Mẹ ơi, bà nội có phải giàu lắm không ạ?"
"Mẹ..."
"Mẹ ơi..."
Hai đứa trẻ thi nhau đặt câu hỏi.
"Thôi nào, mấy câu hỏi này để đó mà hỏi bố các con ấy. Bây giờ thì đi rửa tay đi. Rồi còn gọi bố với bà vào ăn cơm nữa." Diệp Thư vội vàng ngắt lời.
Cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, Diệp Thư mới sực nhớ ra họ quên chưa gọi con gái về. Ngày quan trọng thế này mà thiếu con bé thì sao được?
Diệp Thư nghĩ vậy, Thạch Lỗi cũng vậy.
"Mọi người cứ ăn trước đi, để anh đi gọi Tĩnh Nghi về." Thạch Lỗi đứng dậy định đi đón con gái.
"Khoan đã, để mẹ lái xe đi cùng con." Mẹ Thạch Lỗi cũng đứng dậy.
Bà đã nghe con trai nói, cháu gái hiện đang học ở Đại học Bắc Thành.
Hai cậu con trai vừa nhìn thấy bà nội chuẩn bị lái xe đi, vội vàng đứng dậy theo.
"Cháu cũng đi!"
"Cháu… cháu…"
Hai đứa cháu nội ánh mắt long lanh nhìn mình, bà làm sao có thể từ chối.
Kết quả, cả nhà trừ Diệp Thư đều lên xe đi đón người.
Đợi đến lúc đón Tĩnh Nghi về, cả nhà mới quây quần đông đủ bên mâm cơm đoàn viên.
Trên bàn ăn, Thạch Lỗi cứ nằng nặc đòi uống rượu với mẹ.
Nhìn người đàn ông rõ ràng tửu lượng kém mà vẫn cố uống, làm sao Diệp Thư không biết anh vừa vui vừa buồn.
Vui vì sau hơn ba mươi năm xa cách, mẹ anh đã trở về từ nước ngoài. Buồn cũng là vì hơn ba mươi năm không gặp, khi anh đã không còn hy vọng gì về bố mẹ nữa, bà lại đột ngột xuất hiện.