Còn cô thì về nhà thu dọn đồ đạc, cả nhà cùng đi thăm bà nội.
Diệp Thư có một dự cảm chẳng lành, lần này bệnh tình của bà nội chắc không nhẹ, nếu không ông nội đã chẳng cần phải gửi điện tín về.
Thạch Lỗi xin nghỉ phép và mua vé tàu.
Diệp Thư trở về nhà vội vàng thu dọn quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân của cả nhà.
Cô còn đặc biệt lấy ra hai bộ quần áo đen trắng. Cẩn tắc vô áy náy!
Lại lấy bánh trái trong nhà ra, lát nữa mang lên tàu ăn.
Trời nóng như thế này, không thể mang theo đồ ăn khô được, chỉ có thể lên tàu mua đồ ăn rồi.
Chẳng mấy chốc, Thạch Lỗi cũng đã trở về, trên người mồ hôi nhễ nhại. Vé tàu cũng đã mua được.
Vừa hay có một chuyến tàu khởi hành lúc ba giờ chiều. Cả nhà còn kịp ăn trưa ở nhà rồi mới đi.
Buổi trưa cũng không nấu nướng gì cầu kỳ, Diệp Thư chỉ tráng vài cái bánh, xào chút rau xanh.
Diệp Thư lại bảo bọn trẻ ra vườn hái dưa chuột, cà chua.
Ngoại trừ phần ăn trưa, số còn lại đều được đóng gói cẩn thận để mang lên tàu ăn.
Có lẽ Thạch Lỗi cũng nghĩ đến việc bà nội có thể sẽ không ổn, nên trưa nay anh đặc biệt im lặng, cơm cũng chẳng ăn được mấy miếng.
Thấy Thạch Lỗi như vậy, dường như mấy đứa trẻ cũng nhận ra điều gì đó, đều im lặng ăn cơm. Ngay cả đứa thứ ba vốn dĩ rất thích nói chuyện hôm nay cũng chẳng dám hé răng.
Bữa cơm hôm nay cả nhà ăn rất nhanh.
Ăn cơm xong, họ cầm gói đồ đã thu dọn cẩn thận, vội vàng đi ra ga tàu.
Đến ga tàu lúc này vẫn chưa đến một giờ, cả nhà lại ngồi ở phòng chờ thêm một tiếng đồng hồ mới lên tàu.
Đơn vị của Thạch Chí Viễn cách Bắc Thành không xa lắm, đi tàu một ngày một đêm là đến.
Xuống tàu, họ đã nhìn thấy một chiến sĩ trẻ tuổi cầm biển hiệu đến đón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-309.html.]
Bởi vì đã gửi điện tín báo trước cho ông nội, nên Diệp Thư không hề ngạc nhiên khi thấy có người đến đón.
Cả nhà tiến lên xác minh thân phận, theo người chiến sĩ trẻ đến trước một chiếc xe jeep.
Diệp Thư và Thạch Lỗi từ chối lời đề nghị đưa họ về nhà của người chiến sĩ, bảo anh ấy lái xe đưa thẳng đến bệnh viện là được.
Đến bệnh viện, cảm ơn người chiến sĩ đã đưa đón, cả nhà hỏi thăm phòng bệnh của bà nội.
Nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Thạch Lỗi, Diệp Thư liền nhận lấy đồ đạc trong tay anh, bảo anh đi trước.
Thạch Lỗi nhìn Diệp Thư với ánh mắt biết ơn, đưa đồ đạc cho cô.
Anh sải bước đi về phía trước. Lúc đầu anh chỉ đi bộ, sau đó là chạy.
Diệp Thư thở dài, dẫn các con theo sau.
Diệp Thư hiểu tâm trạng của Thạch Lỗi, ông bà nội nuôi nấng Thạch Lỗi từ nhỏ, tình cảm như bố mẹ ruột.
Giờ bà nội bị bệnh, tuy mọi người đều không nói rõ ra, nhưng trong lòng đều hiểu, lần này e là bà nội khó qua khỏi. Xét cho cùng, bà cũng đã tám mươi tuổi rồi.
Trước kia ở xa, dù có suy nghĩ gì trong lòng cũng đành chịu. Giờ đã đến gần, Thạch Lỗi nhất định rất muốn được gặp bà nội.
Khi Diệp Thư cùng hai con đến phòng bệnh, Thạch Lỗi đã ở đó, đang quỳ gối bên giường bệnh, nắm lấy tay bà nội.
Trước giường bệnh còn có mấy người đang vây quanh, ngoài ông nội và Thạch Chí Viễn mà Diệp Thư quen biết, còn có Thạch Tĩnh mà cô đã gặp qua một lần.
Còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, đang bế một đứa bé trên tay. Đây chắc là vợ sau của Thạch Chí Viễn.
Diệp Thư biết Thạch Chí Viễn đã kết hôn với một cô vợ trẻ. Bà nội đã từng đề cập đến chuyện này trong thư, nhưng Diệp Thư chỉ đọc qua loa, bởi chuyện này cũng không liên quan gì đến họ.
Thấy Diệp Thư dẫn các con vào, ông nội vẫy tay với họ, bảo họ lại gần.
"Nhanh lên, đến đây nào, để bà nội nhìn các cháu, bà đang đợi đấy." Rồi ông quay sang nói với bà nội: "Bà nó ơi, Tiểu Diệp dẫn các cháu đến rồi này, bà nhìn xem."
Những người đang vây quanh giường vội vàng tản ra, nhường chỗ cho Diệp Thư và mọi người.
Diệp Thư lúc này mới nhìn rõ bà nội đang nằm trên giường, vừa nhìn thấy bà, tim cô “thịch” một tiếng. Trông bà cụ thế này e là không ổn rồi.