Câu nói này cũng đúng với bậc làm bố mẹ. Dù con cái có gây ra lỗi lầm gì, dù lúc đó có tức giận, có thất vọng đến đâu. Họ cũng sẽ không bao giờ thực sự từ bỏ con cái của mình.
Nhìn con trai tiều tụy, quần áo rách rưới, trời đã vào đông mà chân vẫn đi chân đất. Lòng ông nội sao có thể không đau xót.
Đợi Thạch Chí Viễn khóc xong, ông nội đỡ con trai dậy. Tìm một tảng đá lớn, hai bố con ngồi xuống, ông nội mới hỏi Thạch Chí Viễn chuyện gì đã xảy ra, tại sao ông ta lại bị điều đến đây?
Thạch Chí Viễn kể lại nguyên nhân, rồi lại nhìn ông lão ấp úng. Trông ông ta có vẻ như có điều gì khó nói.
Ông nội bảo ông ta có chuyện gì cứ nói, đừng nói nửa chừng.
Thạch Chí Viễn lúc này mới nói, thì ra Tôn Tú Lệ và ba mẹ con bà ta ngoài việc từ mặt ông ta. Còn nói ra một chuyện mà ông ta thà rằng cả đời không bao giờ biết đến.
Thì ra Thạch Tân không phải là con trai của Thạch Chí Viễn, mà là con của Tôn Tú Lệ với một người đàn ông trong làng bà ta.
Trước khi đến với Thạch Chí Viễn, Tôn Tú Lệ đã có một người yêu. Chỉ là nhà người đàn ông đó nghèo, không lo nổi số sính lễ mà nhà Tôn Tú Lệ yêu cầu. Nên cứ lần lữa mãi không cưới.
Sau này, Thạch Chí Viễn đến nhà Tôn Tú Lệ để dưỡng thương, Tôn Tú Lệ vừa nhìn đã biết gia cảnh Thạch Chí Viễn chắc chắn rất khá giả. Bà ta luôn giả vờ đáng thương trước mặt Thạch Chí Viễn.
Khiến Thạch Chí Viễn động lòng thương cảm, Tôn Tú Lệ từng chút, từng chút một tiếp cận Thạch Chí Viễn. Còn Thạch Chí Viễn thì không hề đề phòng Tôn Tú Lệ.
Dần dần, mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết. Lúc đó, tuy thương cảm cho Tôn Tú Lệ, nhưng Thạch Chí Viễn chưa từng có ý định bỏ vợ con để đến với bà ta.
Ông chỉ thương hại và muốn giúp đỡ bà ta.
Cho đến khi vết thương của Thạch Chí Viễn sắp lành, sắp đến ngày ông ta phải trở về đơn vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-285.html.]
Không biết Tôn Tú Lệ từ đâu kiếm được một bình rượu, nói là để chúc mừng ông ta sắp được trở về, nhất quyết bắt ông ta uống vài chén.
Ông ta cũng không ngờ rằng chỉ sau chén rượu đó, chuyện lớn đã xảy ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông ta thấy mình đang ngủ cùng Tôn Tú Lệ. Tôn Tú Lệ khóc lóc nói rằng tối hôm qua ông ta say rượu, cứ ôm lấy bà ta.
Khi đó, Tôn Tú Lệ nói rằng bà ta không trách ông ta, bảo ông ta không cần phải bận tâm đến mình.
Câu nói đó khiến Thạch Chí Viễn vô cùng áy náy. Trong lòng ông ta đối với Tôn Tú Lệ vừa có lỗi, vừa thương xót.
Nhưng nghĩ đến việc mình đã có vợ con, ông ta đành để lại cho bà ta một khoản tiền rồi trở về đơn vị.
Ông ta cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc, tuy trong lòng vẫn còn chút vương vấn Tôn Tú Lệ. Nhưng ông ta cũng không có ý định liên lạc lại với bà ta.
Điều khiến Thạch Chí Viễn không ngờ là, hai tháng sau, Tôn Tú Lệ lại tìm đến ông ta. Thì ra sau đêm hôm đó, Tôn Tú Lệ đã có thai.
Điều này dẫn đến việc Thạch Chí Viễn ly hôn vợ cũ và cưới vợ mới.
Sau khi kết hôn, hai người đã có một khoảng thời gian ngọt ngào, Tôn Tú Lệ rất biết cách nắm bắt tâm lý đàn ông. Lúc ở bên Thạch Chí Viễn, bà ta chăm sóc ông ta rất chu đáo.
Dáng vẻ xem Thạch Chí Viễn là trời của bà ta, thỏa mãn tính gia trưởng trong lòng Thạch Chí Viễn.
Cho đến khi tâm tư Tôn Tú Lệ ngày càng nặng, nhà mẹ đẻ bà ta lấy cớ chăm sóc bà ta nên thường xuyên lui tới nhà họ.
Còn Tôn Tú Lệ thì dung túng cho nhà mẹ đẻ một cách vô điều kiện. Thạch Chí Viễn không thể nói một lời nào, chỉ cần ông ta nói, Tôn Tú Lệ sẽ khóc lóc nói rằng ông ta coi thường bà ta, coi thường nhà mẹ đẻ của bà ta.
Khoảng thời gian đó khiến Thạch Chí Viễn vô cùng mệt mỏi. Lúc đó, ông ta mới nhận ra sự khác biệt về trình độ văn hóa, sự khác biệt về gia đình giữa hai người. Giữa họ như có một con sông lớn, không thể vượt qua được.