Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Kệ Hàng Rơi Trúng đầu, Tiểu Thư Xuyên Về Thập Niên 60 - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-06-11 13:57:34
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thạch Lỗi nấu cơm xong, con gái cũng đã làm bài tập xong. Ba người dọn cơm tối.

Tối nay Thạch Lỗi nấu cháo, lại nướng thêm bánh bột ngô, trứng rán và kim chi muối chua.

Từ ngày có con, hơn nữa con gái cũng đã lớn, Diệp Thư không còn nấu nướng gì ở siêu thị nữa, cũng không làm nhiều đồ ăn để dành ở đó.

Cô sợ con gái phát hiện ra điều gì bất thường. Bây giờ gia đình cô cũng giống như những gia đình khác, nấu ngày nào ăn hết ngày đó.

Món ăn cũng tùy theo mùa mà nấu nướng chứ không còn giống như lúc chưa có con, chỉ có hai vợ chồng, mùa đông mà vẫn ăn rau củ để dành từ mùa hè.

Giờ số lần ăn thịt cũng ít đi, sợ con nít chưa hiểu chuyện, ra ngoài lại khoe khoang.

Tuy vậy, so với các nhà khác, cuộc sống của gia đình cô vẫn hơn hẳn.

Ba người ăn cơm tối xong thì đi ngủ sớm.

Con gái cô từ năm ngoái đã không ngủ chung với bố mẹ nữa mà tự ngủ một mình trong phòng phía Tây.

Mùa đông, để tiết kiệm than, các nhà khác đều dồn vào ngủ chung cho ấm. Nhưng Diệp Thư không bắt con gái dọn sang, nhà cô không thiếu than, không cần thiết phải chuyển đi chuyển lại.

Hơn nữa con gái đã lớn, ngủ chung với bố mẹ quả thật không tiện. Không có điều kiện thì thôi, đã có điều kiện thì những chuyện này vẫn nên chú ý một chút.

Hôm sau, ba người dậy từ rất sớm. Vì bận tâm chuyện về quê, Thạch Lỗi chỉ hâm nóng tạm bát cháo thừa từ hôm qua, lấy thêm mấy miếng bánh ngọt ra ăn cho xong bữa sáng rồi thu dọn đồ đạc.

Vừa thu dọn xong thì anh cả Diệp đã đánh xe bò đến. Mọi người không nói nhiều, chất đồ lên xe rồi lên đường.

Trên đường đi, Diệp Thư hỏi anh ấy xem có phải nhà có chuyện gì không.

Anh cả Diệp nói ông bà vẫn khỏe, cháu con không ai ốm đau, cũng không nghe nói có chuyện gì.

Diệp Thư lo nhất là ông bà không khỏe, dù sao ông bà cũng đã ngoài bảy mươi rồi, nhỡ đâu ốm đau mà không có ai bên cạnh chăm sóc thì sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ke-hang-roi-trung-dau-tieu-thu-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-282.html.]

Nếu không phải vì sức khỏe của ông bà, Diệp Thư thật sự không nghĩ ra lý do gì mà ông bà lại nhắn họ về nhà.

Xe bò đi rất nhanh, chưa đầy một tiếng đồng hồ đã về đến nhà.

Nghe thấy tiếng động, ông bà lão ra tận cửa đón, nhường Diệp Thư vào nhà trước, còn hai người và Thạch Lỗi thì mang đồ vào. Đã hẹn với anh Diệp là chiều sẽ đưa họ về.

Anh Diệp từ chối lời mời vào nhà uống nước, tự mình đánh xe bò rời đi.

Chỉ còn lại gia đình quây quần bên chiếc giường đất.

Nhìn Diệp Thư và Thạch Lỗi, ông bà nội mấy lần định nói lại thôi.

Đúng lúc Diệp Thư nhịn không được muốn hỏi thì ông nội như sực nhớ ra điều gì. Bảo bọn họ đợi chút rồi nói chuyện. Ông muốn đưa bọn trẻ sang nhà ông bác chơi với các anh chị.

Nhìn biểu hiện của ông nội, Diệp Thư biết chuyện lần này rất nghiêm trọng, hơn nữa không thể để bọn trẻ biết được.

Diệp Thư nén lại nghi vấn trong lòng, cúi xuống mặc áo bông cho hai đứa nhỏ, sau đó lại nhét kẹo bánh vào túi áo cho chúng.

Dặn dò hai đứa đến nhà chú thì cùng các anh chị ăn kẹo bánh, lúc này mới để ông nội dẫn chúng ra ngoài.

Diệp Thư nhìn bà nội, mong bà có thể cho bọn họ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại nghiêm trọng đến mức phải đưa cả bọn trẻ đi.

Nhưng bà nội chỉ lắc đầu, bảo bọn họ đợi lát nữa, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo sự day dứt và áy náy.

Diệp Thư và Thạch Lỗi nhìn nhau, khó hiểu trước ánh mắt của bà nội. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bà phải áy náy với bọn họ?

Nhưng bọn họ biết dù có hỏi thì bà cũng sẽ không nói, chỉ đành đè xuống nghi hoặc trong lòng, đợi lát nữa ông nội về rồi nói.

Ông nội về rất nhanh, nhưng cũng không ngồi xuống mà đi đi lại lại trong nhà. Có thể thấy những lời ông sắp nói ra khó mở miệng đến mức nào.

Ông nội đi tới đi lui, ba người Diệp Thư ngồi trên giường đất, không ai lên tiếng.

Một lúc sau, có lẽ ông đã sắp xếp được lời nói, nghĩ ra cách nói với bọn họ.

Loading...